CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT " 53 ''

       CHIỀN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào / Lam Sơn 719)).
          Căn cứ hoả lực 30.
  

RÚT QUÂN :Trận đánh cuối ( hết ).
                     Tạm biệt Tỉnh Savanakhet Hạ Lào .


            Khoảng 4 giờ chiều , Tiểu Đoàn đến một ngọn đồi trọc , hơi thấp , được bao bọc xung quanh bởi những ngọn núi cao rậm rạp xanh rì , trên đỉnh đồi có một khoảng trống khá rộng  đủ để cho cỡ 4 chiếc trực thăng đáp xuống cùng một lúc , trên đỉnh đồi có một cây khô khá to ,cao. 

            Khi tôi leo lên được lưng chừng núi , thì bất ngờ súng nổ ở phía sau của đoàn quân , nghĩa là những anh em (thương binh) đang đụng độ với địch , lúc này họ đang ở dưới chân ngọn đồi của tôi , súng của hai bên nổ dòn khá ác liệt.........Thỉnh thoảng lại có tiếng nổ Ầm ...Của lựu đạn vang xa trong rừng núi , tôi không biết tiếng nổ của lựu đạn ấy là để tấn công hay tự sát cùng với địch......


       Tiếng động cơ máy bay trực thăng nổ vang từ xa vọng lại ngày một gần , Đại Uý Giới , Đại Đội Trưởng Đại Đội 22 điều động anh em bố trí phòng thủ , đề phòng địch tràn lên chiếm đỉnh núi này đồng thời Ông lệnh cho tất cả anh em : Ưu tiên những chuyến bốc đầu dành cho anh em thương binh , sau đó mới đến những  anh em khoẻ mạnh , lệnh thì như thế .Anh em thương binh trong đó có tôi, sau khi kiểm tra xem có đúng là bị thương không , được chia thành từng toán để chờ lên trực thăng.....

      Thiếu Tá Mạnh và Đại Uý Hạnh liên lạc với những viên Pilot để trực thăng Cobra  yểm trợ hoả lực cho những anh em thương binh  bị kẹt dưới chân núi vẫn  đang chiến đấu .
Viết và trình bày thì lâu như vậy , thực tế diễn biến sự việc xẩy ra rất lẹ , trực thăng đến , những chiếc võ trang Cobra ngoài nhiệm vụ bay yểm trợ bảo vệ an toàn cho những chiếc chở quân , giờ đây thi nhau bắn xuống mục tiêu mà những anh em thương binh đang chiến đấu ở dưới chân núi . 
           Những trái khói màu xanh , đỏ vàng ,tím được anh em ném ra đánh dấu ta và địch cho trực thăng bắn , chính nhờ sự hy sinh đến những giọt máu cuối cùng của những anh em này mà trên đỉnh núi cánh quân được bốc đi an toàn , họ đã cầm chân địch , ngăn chận không để địch tràn lên đỉnh núi , phòng không 12 ly8 của địch nổ dòn dầy đặc khi thấy trực thăng đáp xuống chở quân , một cơn bão lửa hoả lực của cả lực lượng địch dưới mặt đất bắn lên trực thăng và của Mỹ  từ trên không bắn xuống ........chiếc trực thăng đầu tiên đáp xuống , anh em thương binh ào ra leo lên máy bay thì ít ,anh em khoẻ mạnh ào ra leo lên máy bay thì nhiều , có đến trên 20 người trong chuyến đầu tiên ấy .

      Pilot hoảng quá vì quá tải , cố gắng cất cánh bay lên , nhưng không bay được , lảo đảo ngả nghiêng , máy bay đụng vào cây khô trên đỉnh núi ,rơi xuống đất đè lên người Hạ sĩ Trần Thế , lúc này đang còn đu dưới chân trực thăng , Thế bị thương giờ bị máy bay đè chết ngay tại chỗ , động cơ trực thăng từ từ dừng lại....

       Thấy máy bay hư, anh em trong máy bay lại lao ra ngoài nhảy xuống đất tránh xa máy bay vì sợ cháy nổ .Đại Uý Giới móc khẩu Col 45 ra cầm nơi tay , Ông yêu cầu các Đại Đội Trưởng kiểm soát binh sĩ của mình và bảo vệ bãi đáp cho an toàn , những anh em nào vô kỷ luật , không bị thương nhưng dành với thương binh để leo vào máy bay trước , nếu bắt được ,Ông sẽ bắn tại chỗ để duy trì trật tự cho việc bốc quân này.

    Thấy chiếc đầu bị rớt trong tình trạng như vậy , những chiếc sau sợ không dám đáp hẳn xuống nữa mà chỉ (đậu ) lơ lửng cách mặt đất trên dưới 2m ,những anh em thương binh ai khoẻ lắm mới tự mình phóng lên bám vào chân trực thăng để từ đó leo vào bên trong , với sự giúp đỡ của người lính xạ thủ phi hành , Pilot lấy bút chì mỡ ra ghi trên kiếng máy bay trước mặt , số lượng những người lính mà trực thăng đã chở được  bay đi , xạ thủ phi hành lúc này ngắm bắn những mục tiêu nghi ngờ là có thể gây nguy hiểm cho mình .......Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy phòng không bắn lên nhiều như vậy , nhưng những chiếc trực thăng có nhiệm vụ chở quân vẫn kiên nhẫn từ từ chờ đến lượt mình để đáp xuống ......


        Mọi lần mà phòng không bắn lên mạnh như vậy , Pilot đã bay đi chứ không liều ở lại bốc quân như hôm nay , tôi thầm khen sự hy sinh và lòng dũng cảm của những viên phi công người Mỹ đó  ((Nhưng về sau tôi được biết , tại Khe Sanh ,Tướng Đống đã đánh và xin đổi đến 5 vị Đại Tá cố vấn Mỹ của Sư Đoàn chỉ trong có 45 ngày của cuộc hành quân Lam Sơn 719. Lịch sử có 1 không 2 của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà )).


     Có 1 vị Đại Tá cố vấn Mỹ bị Tướng Đống đánh đã cự lại :

__Ông nên biết , tôi là Đại Tá cố vấn đấy nhé .
    Tướng Đống lấy tay nâng cổ áo mình cho vị Đại Tá xem 3 SAO mà mình đang mang và nói :
__Ông cũng nên biết , tôi là Trung Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn , nghĩa là tôi lớn hơn Ông rất nhiều , Ông bảo lính của Ông (ám chỉ Pilot) nếu bay về Khe Sanh mà không chở lính của tôi về ,ít nhiều cũng được , trực thăng bay về không , chính tôi bắn viên Pilot đó chứ không cần Việt Cộng bắn đâu......
       Hèn chi , Pilot lấy bút chì mỡ ghi số lượng mà họ chở quân bay về Khe Sanh ......

            Cuộc chiến đấu của những anh em thương binh vẫn đang tiếp diễn , tôi chỉ tay cho Thắng xem  hướng phòng không 12ly8 bắn lên trực thăng , và ngược lại Rocket  từ trực thăng  bắn xuống , tôi Thắng hình dung ra được rằng chỗ mà tôi và Thắng trước đó thấy người ta nam có , nữ có đang  giặt dũ  áo quần , chính là nơi mà những khẩu phòng không kia đang bắn lên  máy bay bốc quân .......Hú hồn .

Tôi không nhớ đến chiếc  thứ mấy thì đến lượt tôi leo vào được máy bay ,từ trên cao tôi nhìn xuống , núi rừng tan hoang nham nhở những hố bom B52 , bạn bè đồng đội tôi vẫn đang cầm cự cho chúng tôi rút đi , họ hy sinh tại một vùng quá xa xôi , quá xa lạ của Tổ Quốc..........
          Ôi , còn cảnh nào đau xót cho bằng , nhìn đồng đội chờ chết , thấy bạn bè chờ chết để bảo vệ cho mình được bình an rút đi ???
       Ngồi trong trực thăng , với vết thương rỉ máu , lẻ loi bay về Việt Nam , tôi chợt nhớ đến một bài hát có lời : 
              Anh trở về bằng chiếc băng ca 
             Trên trực thăng vang trời thanh vắng...... 
   
      15 -20 phút sau , trực thăng đáp xuống Khe Sanh ,  tôi lững thững đi tìm Bệnh Viện dã chiến của đơn vị  , giọng của ai đó từ trong công sự hét lên:
 __ Đm , muốn chết hả , không chạy lẹ xuống giao thông hào  nó pháo kích chết bây giờ .

      Tôi làm thủ tục nhập viện và chờ phương tiện về Sài Gòn . Giã từ chiến trường , giã từ Hạ Lào nghiệt ngã với bao đồng đội bạn bè của tôi đã hy sinh một cách oan uổng .....CHO AI , VÌ AI ???


     Lúc này cánh quân của Đại Tá Luật và Đại Tá Lưỡng đang rút trên đường 9 cũng đã rút 
về gần biên giới VIỆT-LÀO và đang bị chận đánh không cho rút  về Việt Nam...........




              GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow "


Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 52 ''

         CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm  trên đất Hạ Lào / Lam Sơn 719 )).
          Căn cứ hoả lực 30 .
  RÚT QUÂN : Trận đánh cuối ( 2 )

     
     Vừa đứng dậy đi được vài bước , tôi nghe có tiếng động xào xạc đang đi về hướng của tôi , tôi vội ngồi xuống ,nín thở chờ đợi , tay cầm quả lựu đạn đã sẵn sàng rút chốt an toàn chờ ném về hướng đối phương , tiếng động ngày một gần hơn......Một chiếc mủ sắt sơn màu hoa rừng lộ ra ngày một rỏ hơn , rõ hơn ,và tôi nhận ra người đội chiếc mũ sắt ấy là bạn tôi : Hạ sĩ nhất Thắng .Tôi thở phào nhẹ nhõm , bẻ lại khoá an toàn của trái lựu đạn .Tôi khẽ gọi : Thắng , Thắng ...
      Thắng giật mình dáo giác nhìn quanh tay vẫn lăm lăm khẩu M16, khi nhìn thấy tôi Thắng mới hạ nòng súng xuống và đi lại gần tôi ,Thắng hỏi : có ai nữa không hay có mình mày thôi . Tôi trả lời : có mình tao thôi .Thắng nói : chết mẹ rồi , mình lạc đơn vị rồi , bây giờ làm sao đây .Tôi hỏi : mày có địa bàn không ? Xui xẻo , mọi lần tao đi đầu mở đường có địa bàn , nay tao đi sau nên giao địa bàn cho thằng khác rồi mới chết chứ .       Thắng thò tay vô cổ áo lôi ra chiếc địa bàn , tôi mừng  quá nói : Ok , vậy là tạm ổn rồi , mình tao , tao lo quá không biết làm sao mà đi đây , mày còn những thứ gì .Tao còn vài băng đạn M16 , mấy trái lựu đạn, ít gạo sấy thịt hộp . Tốt rồi , bây giờ mình cứ hướng Nam mà đi sẽ về đến Việt Nam thôi ,  có điều tao không biết là bao xa............

      Quyết định như vậy , hai thằng xem địa bàn và nhắm hướng Nam lò mò đi , khoảng 1 giờ sau ,hai đứa tôi đang  leo lên một đỉnh núi , trước mặt là một đám cỏ tranh , tôi thoáng thấy có màu đất đỏ, tôi lôi Thắng lại và chỉ cho Thắng thấy  đám đất đỏ đó..........Cóc..cóc...cóc....Một loạt đạn Ak bắn bừa về phía tôi và Thắng .
       May mắn quá , hai thằng không sao cả  chúng tôi quay đầu chạy trở lại  xuống chân núi ,mệt quá , tôi bảo Thắng : hướng mình đi có ''nó '' đi không được , bây giờ mình lần theo chân núi mà đi , càng nhanh càng tốt , lừng chừng ở đây lâu không tốt , lỡ B52 nó ném bom chỗ này thì chết mẹ ....... 
Lo lắng tôi quên mất , cái băng mà tôi băng vết thương đã tuột rơi lúc nào không hay, đến khi thấy ươn ướt ở đùi , tôi mới sực nhớ mình bị thương .Trời ơi ,bị thương ở đâu không bị , lựa ngay mông mà bị mới chết chứ , vết thương dài đến gần 15 cm , chỗ khó băng nhất ......Tôi hỏi Thắng : mày còn băng cá nhân không ? Thắng nói còn hai cái .Tôi bảo cho tôi một cái . Thắng hỏi tôi mày bị thương hả . Tôi nói ừ. Thắng móc túi lấy cho tôi cái băng cá nhân, băng xong vết thương hai thằng lần theo chân núi mà đi.......
       
       Tôi lủi thủi bám theo sau Thắng.....Bỗng Thắng dừng lại và dơ tay ấn tôi ngồi xuống, ra dấu im lặng , tay chỉ trỏ về phía trước mặt, tôi nhìn theo hướng tay của Thắng , không xa lắm là con suối , ở đó người ta đang giặt quấn áo , nam có nữ có .Hai thằng sợ bị phát hiện , mọp người xuống và đi lùi lại phía sau. Tôi nói với Thắng : không được rồi, thôi kiếm chỗ an toàn nghỉ chờ tối tính sau .....

     Như vậy , Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi sau loạt pháo kích bằng đại bác 130 ly  trúng ngay đội hình đoàn quân và tấn công của địch, đã bị tan rã vào khoảng 12 giờ trưa ngày 19 tháng 3 năm 1971.

       Khoảng hai giờ chiều cùng ngày , hai thằng đang im lặng suy nghĩ tính toán , tìm cách để đi cho an toàn thì  nghe có tiếng chân di chuyển , tiếng lào xào của cành cây rừng ,hai thằng nhìn nhau ánh mắt lo lắng . Đi hay ở lại ? Đi lỡ mà đơn vị mình thì sao,mất cơ hội để gặp lại đơn vị .Còn ở lại , nếu là đơn vị mình thì khoẻ ,khỏi lo tìm đường về , dầu sao đi cùng đơn vị cũng an toàn hơn còn đủ phương tiện hơn hai thằng nhiều. Ở lại ,nếu gặp địch thì thế nào đây? Chết chắc ........
     Ở lại ,  tôi nói Thắng như vậy , Thắng hỏi tại sao ? Tôi nói  chắc nịch : vì hướng tiếng động đang đi về hướng Nam ,chắc chắn là ''ta''chứ không phải địch . Mà nếu lỡ mà sai , gặp địch thì chia đôi lựu đạn đàng nào cũng chết ....
    Hai thằng căng mắt theo dõi tiếng động ngày một gần hơn, gần hơn......
     Súng của Thắng , sẵn sàng khai hoả , lựu đạn của tôi đã sẵn sàng ném về phía địch . 
   
       Một chiếc mũ sắt hoa rừng hiện ra ,rồi một chiếc nữa ...Tôi mừng quá khi nhận ra người lính đi đầu mở đường chính là lính Tiểu Đội của tôi ,tôi không dám la lên sợ làm cho nó mất tinh thần bắn bậy , phải chờ đến khi khoảng cách an toàn và thuận lợi tôi mới lên tiếng , tôi la vừa đủ nghe : Giang đây đừng bắn bậy nghe . Chỉ có vậy , nó nhìn thấy tôi và tôi nhìn thấy nó, an toàn.....
 Trung Uý Lê Thơm( Thanh Hà ) hỏi tôi :
__ Cái gì mà hồi nãy ''nó''nổ súng vậy ?
__ Hồi nãy tôi và Thắng đi về hướng đó và bị ''no'' bắn đó Trung Uý , bây giờ mình tránh qua một tí đi cho chắc ăn ( không biết sau đó hướng đi có thay đổi không ).
  Trung Uý Thơm lại hỏi tôi :
__Súng đâu rồi , khẩu đại liên M60 ?
__  Tôi bị thương , súng không đạn nên tôi đã phá huỷ rồi .....
       Như vậy là sau khi thất lạc, khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sau , tôi và Thắng gặp lại cánh quân của Tiểu Đoàn mình.

       Vì tôi bị thương , nên tôi đi theo tốp thương binh ,  nghĩa là đi hàng giữa .Bình thường thì cánh quân đi ở giữa luôn được bảo vệ bởi cánh quân 2 bên trái và phải , như vậy sẽ an toàn .     Nhưng hôm nay , tình hình sau khi  bị tấn công tan rã , lực lượng không còn là bao nhiêu ,có lẽ một số anh em đồng đội của tôi , không may mắn trúng đạn pháo 130 ly của địch, chết hoặc bị thương , nằm rải rác đâu đó nơi trận địa ,giờ  gom lại được quá ít , cánh bên trái chưa đến 20 người, thường thì khoảng trên 40 lính mới đến Thanh Hà , hôm nay mới 5-7 lính đã đến Thanh Hà rồi , bên phải cũng vậy . Mọi lần tiền quân , cánh đi giữa của Thiếu Tá Mạnh ,cách Thiếu Tá Mạnh cả trăm người , bây giờ chỉ có mươi người . 
         Cánh quân thương binh quá nhiều đi dài ngoằng , hai bên trái phải trống trơn không có ai bảo vệ , lại đi chậm chạp do có những anh em bị thương nặng không đi nhanh được, thấy tình hình như vậy nguy hiểm quá , nếu bị tấn công, cánh này rất dễ bị cắt ngang hoặc tiêu diệt . Tôi quyết định bỏ không đi chung cánh này nữa ,mà qua cánh trái đi cùng anh em trong Đại Đội 23 của tôi , tuy còn it người , nhưng an toàn hơn so với cánh anh em thương binh.........

     Một số anh em thương binh bị thương nặng , đi chậm chạp , họ nói : ai đi được cứ đi đi , đừng quan tâm tới họ làm gì , và họ mỗi lúc mỗi tụt dần  tụt dần về phía sau , ai cũng thủ sẵn trong tay vài trái lựu đạn M67..... 
                                                 ( còn tiếp )




                                  GIANG.HOA KHÔNG GIAN  "yellow ''


Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 51 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào / LAM SƠN 719 )).
    Căn cứ hoả lực 30 .
  
 RÚT QUÂN : TRẬN ĐÁNH CUỐI .


    Sau khi rải quân bố trí phòng thủ xong , tôi tìm  đến thằng bạn truyền tin Đại Đội và hỏi :
__ Ê Nhàn , mày có biết tại sao mấy hôm nay mình đi đứng kỳ cục vậy không mày , gì mà loay hoay một chỗ không vậy là sao , ghê quá .
__ À , Tiểu Đoàn mình có nhiệm vụ là cố ý  tạo sự có mặt của mình ở đây để địch chú ý bu vào , từ đó giảm áp lực cho cánh quân của Đại Tá Lưỡng đang  rút trên đường 9.
  
      Thì ra là thế , như vậy con đường đất đỏ mà tôi đoán là đường 9 , hay đường mòn Hồ Chí Minh là đúng , và việc di chuyển của đơn vị một cách kỳ cục , nguy hiểm , mà tôi là tép riu còn biết , huống chi là cấp trên của tôi , nhưng đây là kế hoạch như vậy mà , sự kỳ cục có chủ đích.
      Ôi ! một kế hoạch đáng sợ ......
Khoảng 4 giờ chiều , từ triền núi trước mặt trong những bụi cây rừng rậm rạp ,cách tuyến phòng thủ của Đại Đội tôi 5-7 chục mét , bỗng có những tiếng xào xạc của cây rừng như có ai đó đang di chuyển  về hướng đóng quân của mình ngày một gần hơn . Tất cả im lặng xuống hố cá nhân, chờ đợi ,  tay lăm lăm súng sẵn sàng nhả đạn . Tiếng xào xạc ngày một gần hơn , lớn hơn....
    
      Chờ đợi ,hồi hộp đến nghẹt thở ,bỗng có tiếng la lớn lên :Mấy anh lính Cộng Hoà ơi ,chúng  tôi không phải Việt Cộng  đâu , đừng có bắn , chúng tôi là người Thượng .Họ vừa đi về hướng chúng tôi vừa la lớn như thế .    Khi  nhìn thấy họ là những người không có trang bị  súng đạn lính 
 gác vòng ngoài la lên : 
 __ Đứng lại , cho một người vào thôi.....
   Một ông già hom hem tiến lại gần .
 Từ trong tuyến phòng thủ , tôi la lên nhắc nhỏ anh lính  gác:
 __ Cẩn thận đó , coi chừng sau lưng nó có gì không .
   
      Một đám đàn bà con nít ốm o , đen đủi đứng sau lưng ông già .....Qua tìm hiểu ,ông già làng cho biết họ là những người Thượng ở Khe Sanh , Việt Nam , bom đạn thả xuống buôn làng của họ , họ tìm đường tránh và trôi dạt qua tận bên Lào , bây giờ họ muốn theo chúng tôi để về lại Việt Nam , chúng tôi nói chúng tôi còn phải đi nữa chứ chưa có về , hãy tránh xa chúng tôi ra kẻo lỡ Việt Cộng đánh chúng tôi , hai bên bắn qua bắn lại nguy hiểm lắm .Ông già làng nói , vậy xin máy bay chở họ về Việt Nam được không ? Chúng tôi mỉm cười và đuổi họ đi ......
      Mấy phút sau , không biết 2 chiếc F4 từ đâu xà xuống qua đầu tôi , trút bom xuống theo hướng ngược chiều với  tuyến phòng thủ của Đại Đội tôi tiếng hú của động cơ phản lực nghe đinh tai nhức óc ,kèm theo là những tiếng nổ ầm vang của bom đạn...........
Đang đêm ngủ ngon , chúng tôi được lệnh thu dọn đồ đạc ngay và di chuyển khi có lệnh .Gió , sương rơi ươn ướt bộ quần áo trận , lạnh run người .......
    
     Nối đuôi nhau mò mẫm đường đi trong đêm tối , mặc dù đã cố gắng giảm tiếng ồn ào tối đa nhưng tôi vẫn thấy như cái chợ , tiếng thì thào gọi nhau , tiếng cành cây gẫy , tiếng súng đạn cọ quẹt vào nhau , một âm thanh hỗn độn giữa sự yên tĩnh của núi rừng trong đêm khuya .
     Có lẽ sự hiện diện của những người Thượng kia , gây nguy hiểm cho chúng tôi , biết đâu là địch giả dạng để thâm nhập , dò xét xem chúng tôi bố trí quân như thế nào , để đêm đến bất thần  tấn công đơn vị , nên cấp trên mới dựng đầu chúng tôi dậy và di chuyển ngay trong đêm.......

      Trời mờ sáng , chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi , vẫn ba lô trên vai ,  ngồi bệt xuống đất , ngả người dựa lưng vào ba lô hít thở một tí  không khí trong lành của buổi sáng ,chiếc mũ sắt được lấy ra cho nhẹ cái đầu .

    
       Em yêu,  sương mù là đà trước mặt ,gió se lạnh thổi rì rào bên tai , núi non hùng vĩ một màu xanh thẫm , yên tĩnh .Lạnh quá , đẹp quá , cái lạnh khiến anh thèm và nhớ đến những lần anh ôm em trong những  lần nghỉ phép ngắn ngủi , để rồi anh lại vội vàng chia tay em lên đường hành quân . Đẹp quá , anh ước gì có em để cùng ngồi bên anh , mình chiêm ngưỡng cảnh đẹp thiên nhiên của Trời ban cho con người , nhưng tiếc rằng đây là vùng chiến tranh , là chết chóc làm sao anh em có thể ngồi mà chiêm ngưỡng được ? Con người không biết gìn giữ và đang huỷ diệt nó...........

            Trời sáng rõ, vẫn cơm sấy thịt hộp điểm tâm , một  làn khói thuốc lá của những thằng bạn bay ngang qua mặt anh ,mùi thơm mùi hăng hắc làm anh khó chịu , ca coffe nấu vội vã bằng thuốc nổ gỡ ra từ mìn Claymor, chia nhau mỗi người một tí uống cho ấm lòng bớt lạnh ........


   Đang di chuyển , tiền quân báo cho biết , bắt gặp những nồi cơm và thịt kho khá to còn nóng , tro bếp vẫn còn than , nhưng không có.....người .

       Những khuôn mặt căng thẳng , tay hờm  sẵn cò súng , chỉ cần một hành động khả nghi là ăn đạn ngay , từng bước ..từng bước cẩn thận mà đi .
   Những loạt đạn M16 nổ vang , những trái M79 nổ ầm ỳ phá tan bầu không khí yên lặng rợn người , đạn Ak , trung liên nồi , B40 đáp trả . Hai bên bắn qua lại như chưa bao giờ được bắn , lửa khói mịt mù, cây rừng đổ ngả nghiêng , tiếng pháo tầm xa 130 ly của địch bắn tới trúng ngay đội hình của đơn vị , xương thịt con người đối chọi với gang thép của súng đạn ,sau vài trái pháo 130 ly quá chính xác , đội hình tan rã , không biết mấy thằng em tải đạn cho tôi có sao không . Trên trời chiếc OV10 đảo vòng quanh trên đầu , 4 chiếc trực thăng Cobra bay đến , đạn pháo , đạn Rocket nhập nhoè lửa khói , địch từ dưới chân núi cánh trái tràn lên phía của tôi luôn miệng hò hét : Lính Thanh Hà phải không ?  Lính Thanh Hà phải không ? Khẩu đại liên M60 của tôi bắn đã hết đạn, ngoái đầu nhìn lại , không thấy những anh em mang đạn cho tôi đâu cả .Tôi ôm khẩu súng lủi vào một bụi cây rậm rạp , tôi thấy nóng và ướt ở phần mông bên trái , lấy tay sờ vào , một mầu đỏ tươi dính đầy tay tôi : Máu.......
Tôi sợ quá vừa tự băng cho mình bằng băng cá nhân mà mỗi người lính nào khi đi hành quân cũng đều mang theo và nghĩ : Trời ơi hết lúc bị thương rồi hay sao mà lại bị thương vào lúc này .
      Tiếng la hét :Phải lính Thanh Hà không vẫn thỉnh thoảng tôi lại nghe quanh đâu đây .

    Biết không còn đồng đội gần đây nữa , súng thì hết đạn ,người thì bị thương , tôi rút chốt phá huỷ khẩu đại liên M60 của mình , lấy mấy trái lựu đạn phòng thân và ít gạo sấy thịt hộp mang theo người , tôi lủi vào khu rừng cây trước mặt .........


      Tôi nằm nghỉ một mình giữa núi rừng bao la , máu vẫn rỉ ra thấm ướt băng cá nhân ,chiến trường đã im lặng , trên trời chiếc OV10 vẫn đang bay lượn như tìm kiếm một điều gì đó .
Hay cứu vãn một điều gì .........

      Bất chợt tôi nghĩ  : Bằng mọi giá phải rời  xa nơi này ngay , càng xa , càng nhanh càng tốt và ít nguy hiểm, vì rất có thể chỉ một vài tiếng đồng hồ nữa thôi  :  B52 SẼ SAN BẰNG KHU VỰC NÀY. Nghĩ thế , tôi vội vàng đứng dậy .......
                                                     (còn tiếp )

               GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''



    

  

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

*VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT ''50''

       CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào / Lam Sơn 719)).
                Căn Cứ hoả lực 30 .


         RÚT QUÂN : ĐỐI ĐẦU LẦN 1.


    Em yêu , hôm nay nữa là ngày thứ 2 , đơn vị bỏ căn cứ và đang trên đường rút quân về Việt Nam . Tất cả đều bình yên , tốc độ di chuyển của đoàn quân là quá chậm chạp , băng rừng lội suối , núi cao vực sâu , trang bị nặng nề , mang vác đồng đội bị thương nặng không tự mình đi được .Đấy , như vậy thì làm sao mà di chuyển nhanh cho được . Điều anh lo lắng trong lúc này là bị địch tấn công .
      Anh không phải đi đầu để mở đường như bao lần trước nữa , vì bây giờ anh phải vác khẩu đại liên M60 , do đó cả tiểu đội của anh cùng đi phía sau . Cánh tiền quân , đi khá nhanh vì thế thỉnh thoảng lại phải dừng lại để chờ đợi anh em phía sau...........
Trưa nay dừng chân trên một đỉnh núi cao ,tôi thấy ở hướng Tây là một con đường đất đỏ khá lớn chạy dài theo trục Bắc Nam và một ngọn núi  bên kia đường trông  như là một lô cốt vậy ,tôi thầm nghĩ : đơn vị nào mà đóng  quân trên đỉnh núi đó cứ yên tâm mà ngủ , vì địa thế khó mà tổ chức tấn công được , tuy nhiên lại dễ bị ăn đạn pháo ........
      Từ điểm dừng chân tôi đoán có lẽ mình chỉ cách con đường đất đỏ đó khoảng 5-6km mà thôi ,và hướng đơn vị đang rút quân song song với con đường đó , như vậy con đường đó chính là đường mòn Hồ Chí Minh , con đường đang gây (khó ) cho cánh quân của Đại Tá Luật và Đại Tá Lưỡng trên đường rút quân về Việt Nam ..........
      
      Dừng chân nghỉ trưa sao lại nghỉ lâu dữ như vậy ? Thường chỉ nghỉ 30 phút , quá lắm là một tiếng và tiếp tục di chuyển . Tôi không xem đồng hồ nhưng tôi biết chắc là dừng chân quá lâu vì bây giờ trời đã về chiều , điều này hơi lạ ......... 
      Khoảng 4 giờ chiều , lệnh từ Tiểu Đoàn xuống , tất cả các Đại Đội  bắt tay nhau tổ chức phòng thủ qua đêm . Tôi lo lắng và thắc mắc  trong lòng , sao dừng chân từ trưa tới giờ , bậy giờ lại đóng quân qua đêm tại chỗ là sao ? Nguy hiểm quá vì vị trí đóng quân chắc chắn đã bị lộ rồi , yếu tố bí mật để phòng thủ không còn nữa , và địch sẽ tổ chức một cuộc tấn công dễ dàng .....nhưng lệnh mà , tôi chỉ là hàng (tép riu) làm gì có ý kiến . 
Trong lúc đào hầm hố để phòng thủ , bất ngờ anh em đào trúng những hầm chứa lương thực và quân trang của địch, nhìn những bao nylon mầu vàng úa bên ngoài ghi những dòng chữ Khu Uỷ Trị Thiên và có cả chữ Trung Cộng nữa . Quần áo, mùng , hình ảnh Hồ Chí Minh, lương khô 702 và nhiều thứ khác....... Sự vô tình phát hiện kho hàng này khiến tôi càng lo lắng hơn nữa , vì kinh nghiệm cho tôi biết : Địch đang ở rất gần đây và đang theo dõi mọi hành động của đơn vị tôi .

    Vì hôm nay tôi mang súng lớn nên ( thoát )không phải đi tiền đồn , anh em phá những bao nylon lấy quần áo mùng vải ra trải đầy dưới đất để nằm ngủ , thay vì trải poncho như mọi lần , mùi vải mới , mùi đất mới đào lên , mùi lá cây rừng mới bị đốn ngã , tất cả quyện vào nhau một mùi thơm 

dễ chịu khó tả được........
       Đêm xuống nhanh, gió lạnh , mọi sự yên tĩnh khác thường. 

     Trời sáng , một đêm yên bình đi qua, cơm sấy thịt hộp lót lòng chờ lệnh mới . 

    Ba lô lên vai ,  mục tiêu là hướng Tây , nghĩa là đi ra hướng con  đường đất đỏ  mà tôi nhìn thấy , chẳng lẽ ra đường đi cho dễ ....... Nhưng không phải như tôi nghĩ , đi được chừng 500m thì dừng lại và đóng quân ở đó luôn .Tôi thấy kỳ quá , nhưng không có quyền hỏi . Thôi cứ lo đào hầm hố phòng thủ qua đêm , mọi việc rồi hậu xét.
      Một đêm nữa bình yên qua đi , khoảng 9 giờ sáng , đơn vị di chuyển , hướng đi là ....về lại điểm đóng quân đêm trước . Tôi thật sự lo lắng cho kiểu hành quân này , vì quay trở lại rất là nguy hiểm , vì có thể địch đã chiếm tuyến phòng thủ của mình với những hầm hố do mình để lại  và mình thì đang ở trên mặt đất.......nếu đụng trận mình sẽ bất lợi .
Và sự lo lắng của tôi đã xẩy ra :Hàng loạt AK bắn xối xả về hướng của tôi , đạn bay xé gió ghim vào lòng đất , vào những thân cây rừng  nghe phụp ... phụp ....chíu...chíu... tiếng ụp...oành của B40 nghe đến rợn người .Ngay tức thì , tiền quân đáp trả lại bằng  những loạt đạn M16  rẹt...rẹt....tiếng súng phóng lựu M79 cóc....oành , cóc...oành, tiếng đại liên M60 đùng...đùng...đùng , thỉnh thoảng tiếng M72 đùng...oành bắn phá những hầm hố trước mặt ,  tất cả các loại súng thi nhau nổ làm náo loạn một buổi sáng của núi rừng yên tĩnh , đội hình triển khai nhanh, tôi cũng nhào lên cùng đồng đội , tiến bên cánh trái , khẩu đại liên M60 của tôi , liên tục nhả đạn , vừa đi vừa bắn ,  những viên đạn lửa rực đỏ vun vút  lao về phía trước , lúc thì quét về cánh rừng bên trái để đề phòng địch từ bên trái tràn lên , lúc thì nhắm vào những hầm hố trước mặt  mà bắn ,thỉnh thoảng có một vài viên đạn lửa va vào tảng đá bay vút lên trời véo.... vừa bắn vừa tràn lên chiếm lại những hầm hố do địch đang chiếm giữ......
       
     Cuộc đụng độ kéo dài khoảng 30 phút , đơn vị tôi đã kiểm soát hoàn toàn mục tiêu .Trong khi
lục soát trận địa , chúng tôi bắt gặp một người bị thương khá nặng , mặc quân phục rằn ri da beo , chúng tôi nghi ngờ người này là cố vấn chăng , nhưng lấy lời khai của y không được , vì y không chịu nói , băng bó vết thương y dựt ra không cho băng , cuối cùng y chết tại chỗ , Thiếu Tá Mạnh cho lính chôn cất y đàng hoàng với lòng khâm phục sự dũng cảm của một người lính .
  
       Lại có thêm tổn thất về nhân mạng của cả ta và địch , dĩ nhiên chiến lợi phẩm là súng đạn của địch bỏ lại chiến trường , chẳng ai quan tâm đến nữa..........

    Đêm nay đơn vị đóng quân tại đây.......

   Tôi ngủ chung cùng những người nằm xuống cả bạn lẫn thù ,  những đồng đội thân yêu của tôi , những người anh em mà xa lạ , máu đỏ da vàng , tất cả đều nằm xuống chung một chỗ  trên một mảnh đất xa lạ của tỉnh SAVANAKHET, NAM LÀO ............Tại sao???



                            GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''


   



        





Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT ''49 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
(( 45 ngày và đêm trên đất HẠ LÀO / LAM SƠN 719)).
        Căn cứ hoả lực 30 .

        RÚT QUÂN  ..........



           Chiều thật lạnh , núi cao dốc đứng ,bình thường đã trang bị nặng nề , giờ đây trong cuộc rút quân này lại càng nặng nề hơn , bởi lẽ khả năng tiếp tế lương thực cũng như đạn dược trong lúc này nếu xẩy ra đụng  trận là cả một vấn đề khó khăn . Biết được như vậy cho nên cấp trên đã bắt tất cả binh sĩ dưới quyền , mang theo lương thực , đạn dược hết khả năng của mình , và anh em cũng ý thức được điều đó , nên mặc dù có nặng quá sức cũng ráng mà mang theo , không một lời than vãn kêu ca............ 

      Xa xa vẫn ầm vang những tiếng nổ của bom B52 đang rải thảm theo trục Bắc - Nam , nghĩa là đang dọn đường cho hướng rút quân của đơn vị tôi .........
     Rời giao thông hào bỏ căn cứ , tôi đi ngang  qua bãi đáp trực thăng mà lòng không cầm được nước mắt , một cảnh tượng thương tâm và hãi hùng : xác của đồng đội , bạn bè hy sinh cách nay cả nửa tháng có , tất cả đã được bó sẵn trong những tấm Poncho để chờ trực thăng mang về Việt Nam , nhưng vì trực thăng không đáp xuống để mang đi được , nên vẫn còn nằm tại đây .
            Tất cả đã xình trương lên trông thật khủng khiếp , một số không còn lành lặn do trúng thêm phải đạn pháo kích của địch , tan nát văng vãi tung toé đâu đó trong những rừng cây chung quanh . Một mùi hôi thối không sao ngửi nổi khi đi qua ..............

           Trong nỗ lực cuối cùng , xác các anh em đành phải bỏ lại chiến trường , còn những anh em bị thương nặng không đi được , đơn vị cố gắng gồng gánh chia nhau mang vác đi , không bỏ lại , vì thế khả năng tác chiến khi đụng trận bị giảm đi rất nhiều .
        Màn đêm buông xuống thật nhanh , tất cả mò mẫm trong đêm tối mà đi , gió rít từng cơn qua chiếc mũ sắt lạnh cóng .Thỉnh thoảng lại một vài anh em vấp ngã phang vào gốc cây rừng trên đường đi .
          Cứ như vậy , người nọ nối đuôi người kia mà đi , xuống thung lũng , lại trèo lên đỉnh cao , nhắm hướng Nam mà bước tới , có những lúc phải lội qua suối mà đi , cái lạnh thấu xương của  nước  suối làm run lên bần bật khi leo lên bờ . Mang nặng , mệt mỏi là thế nhưng không sao tìm được một giọt mồ hôi , di chuyển thì thôi , bớt lạnh , dừng lại một chút là muốn run lên ngay .

         Em yêu , trong sự lo lắng và sợ hãi , vì anh đoán được cuộc rút quân này lành ít dữ nhiều , và vì thế anh càng nhớ em hơn , anh càng lo cho sự an nguy của anh hơn . Anh thầm tự nhủ và an ủi mình , bằng mọi cách phải an toàn tính mạng để về bên em , đừng để như những đồng đội anh
nằm lại vĩnh viễn nơi rừng thiêng nước độc Hạ Lào này , nhưng bằng cách nào thì anh chưa biết được .
      Thôi đành chờ số phận may rủi vậy...........
    Tôi không biết là đã đi xa khỏi căn cứ 30 được bao nhiêu km , nhưng đoàn quân rút đi trong bình yên được khoảng gần 10 tiếng đồng hồ , và dừng lại đóng quân nghỉ qua đêm trên một đỉnh núi lúc 2-3 giờ sáng. 

     Chia nhau canh gác xong , tôi mệt mỏi và ngủ  thiếp đi lúc nào không biết..........

        Trong cơn mê , tôi nghe có tiếng nổ từ xa văng vẳng bên tai : Ầm....và những tiếng rù rì : mìn chiếu sáng trong căn cứ nổ kìa .
      Tôi giật mình tỉnh giấc ,  trời mờ sáng , sương đêm ướt và mát lạnh cả bộ quần áo hoa rừng mà tôi đang mặc trên người , nhìn theo hướng của các anh em đang bàn tán , tôi thấy từ xa , nơi căn cứ 30 , đâu đó vài mảng khói trắng , khói của những trái mìn chiếu sáng mà chúng tôi gài đặt xung quanh căn cứ , để báo động khi có địch xâm nhập . Tôi đoán , có lẽ mình đã cách xa căn cứ được khoảng 5-6 km , khoảng cách chưa thật sự an toàn lắm cho đơn vị lúc này ...........

         Như vậy , sau khi chúng tôi rời khỏi căn cứ , địch đã lần mò vào chiếm căn cứ ngay mà không gặp phải bất kỳ sự đối đầu nào , ngoài vài trái mìn bẫy đã nổ mà tôi nghe văng vẳng từ xa .

     Chắc chắn địch sẽ truy đuổi theo dấu vết mà chúng tôi di chuyển để lại trên đường rút quân  .

       Cơm nước xong , chúng tôi vội vã lên đường , nhắm hướng Nam thẳng tiến ,chúng tôi đi theo luồng bom do B52 thả những ngày trước , vì vậy tro bụi đầy người , tôi nghĩ có lẽ đi như vậy khá an toàn cho đơn vị , vì dầu sao B52 cũng đã (dọn đường) tạo an toàn cho chúng tôi rút quân .


       Bây giờ làm sao càng đi xa căn cứ càng tốt , vì địch thì trang bị quá nhẹ nhàng , còn chúng tôi thì quá nặng nề lại còn phải lo bảo vệ những thương binh đồng đội nữa , do đó nếu địch truy đuổi theo bắt kịp chúng tôi , thì đụng độ giữa hai bên xẩy ra là điều dễ dàng , và chúng tôi đang ở thế yếu ...........


      Chiếc OV10 vẫn kiên nhẫn bay trên bầu trời cao , bay  đi xa rồi bay lại gần trên đầu đoàn quân , tiếng u..u...phát ra từ động cơ của máy bay , lẻ loi nghe buồn não nuột , như ai oán , như khóc than , cho một điều gì đó ghê gớm sắp xẩy đến..................




                          GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''



Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 48 ''

       CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào /Lam Sơn 719))
             Căn cứ hoả lực 30.


     TIỀN ĐỒN : BỎ CĂN CỨ 30.



         Tình hình bây giờ , sau khi căn cứ 31 thất thủ , hướng Đông(?) của đường 9 Nam Lào hay còn gọi là đường mòn Hồ Chí Minh , chỉ còn duy nhất căn cứ 30 do Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của  tôi trấn giữ , giữa cảnh núi non trùng điệp như vậy , với vài trăm tay súng , không có hoả lực cơ hữu để tự bảo vệ mình , bởi nguồn hoả lực ấy :6 khẩu pháo 105 ly và 2 khẩu  pháo 155ly đã bị tê liệt hoàn toàn do bị trúng đạn pháo kích của địch .     Giờ đây chúng là những đống sắt vụn , trông thật thảm hại.........

     Trên trục tiến quân trực tiếp ở đường 9 Nam Lào , cánh quân này gồm một Lữ Đoàn Nhảy Dù và một Chiến Đoàn Thiết Giáp hơn 100 xe , gồm xe Tank và xe Thiết Vận Xa M113 ,  do Đại Tá Luật  chỉ huy , dưới ông là người cùng cấp Đại Tá Lê Quang Lưỡng , chỉ huy Lữ Đoàn Nhảy Dù .Nhiệm vụ của cánh quân này là :Đánh thẳng vào thị trấn Chepon và phá huỷ hệ thống dẫn xăng dầu nằm trên đường mòn Hồ Chí Minh .

  Bởi vì hệ thống dẫn xăng dầu này , được dẫn từ Miền Bắc Việt Nam qua nước Lào  đến tận Cam pudia vào  Miền Nam Việt Nam , đây là nguồn cung cấp nguyên liêu cho lực lượng địch đang xâm chiếm và đánh phá Miền Nam Việt Nam ........
       Nhiệm vụ của cánh quân này đã hoàn tất và đang trên đường rút quân về Việt Nam .




    Tại căn cứ 30 , lúc này cũng đang chuẩn bị rút khỏi căn cứ , tất cả những Anten dù(loại Anten dùng để liên lạc tầm xa) để y nguyên như là một đơn vị vẫn hoạt động bình thường , chứ không tháo dỡ như mọi lần , bởi nếu tháo dỡ đi , địch sẽ biết là ta rút bỏ căn cứ và sẽ bất thần tấn công ,như vậy sẽ khó khăn cho việc rút quân...........


    Nhìn tình hình , tôi biết là sẽ rút bỏ căn cứ này nhưng tôi hoàn toàn không nhận được lệnh   chuẩn bị gì cả , nhưng......Nhà binh mà , lệnh tới đâu biết tới đó , Thi Hành Trước Khiếu Nại Sau mà .

    Trước tình thế như vậy , làm sao bảo toàn tính mạng mình và anh em bây giờ đây? Vì thế mình tự cứu mình trước khi quá muộn . Tôi quyết định: Thay vì ban ngày chỉ một lính gác về hướng có địch thì bây giờ thêm một lính gác nữa quay về hướng.......... Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn.
  Thấy tôi cắt gác Vô Lý như vậy , một thằng em thắc mắc ;
 __ Anh Giang , đàng sau mình là Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , an toàn quá có gì đâu sao phải canh gác .
 __ Mày ngu quá không biết đâu , cứ làm như vậy đi , khi nào thấy trong căn cứ anh em họ mang ba lô lên vai chuẩn bị di chuyển , thì mày báo cho anh liền , thế thôi....
__Mà......
    Tôi thấy nó thắc mắc nữa , điên tiết tôi chửi nó ; 
 __ Mẹ mày ngu quá , mày muốn ở lại đây hay muốn về , mấy Ổng rút tới chỗ an toàn rồi mới cho lệnh mày rút , lỡ bị tấn công mấy thằng như vầy chịu nổi không , ra gác đi ,cứ y như tao dặn ,khi nào thấy trong căn cứ ba lô lên vai thì nói.
  Nghe tôi giải thích như vậy , nó hiểu ra và đi ra ngoài .

     Thời gian trôi qua chầm chậm .....
  Gió hú lành lạnh bên tai........qua chiếc mũ sắt nặng trĩu trên đầu .
    Chiều nay sao bình yên quá........
 __ 203(Giang) đây Thanh Hà gọi .
__ Thanh Hà đây 203 tôi nghe  .
__ Cho con cái chuẩn bị sẵn sàng di chuyển khi có lệnh nghe rõ không .
__ 203 tôi nghe rõ .
    .........................................
 __ 203 Thanh Hà gọi .
__ 203 tôi nghe đây Thanh hà .
__ Dzu lu (rút) nghe rõ không .
__ Tôi nghe rõ rồi Đích Thân....
   8 anh em bỏ tiền đồn chạy vào căn cứ , tôi được lệnh đổi súng M16 lầy khẩu đại liên M60 , và các anh em trong tiểu đội tôi , mỗi người được tặng thêm 1 thùng đạn mang theo cho tôi.....bắn khi đụng trận .

    Tôi hơi bực vì khẩu súng khá nặng , tuy nhiên cũng mừng thầm trong lòng vì giờ đây tôi không phải dắt anh em đi đầu để mở đường nữa .


   Có thể cấp trên biết anh em chúng tôi , những ngày qua đi tiền đồn đã quá mệt mỏi , nên bây giờ cho đi phía sau để dưỡng sức.......


      Trên trời chiếc OV10  cứ bay tới bay lui  quan sát và hướng dẫn đoàn quân rút bỏ căn cứ .




              GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''





Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

*VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỀ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 47 ''

  CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào/ Lam Sơn 719))
      Căn cứ hoả lực 30 .

    TIỀN ĐỒN :BỊ TẤN CÔNG.

     Hôm nay khoảng 10 hay 11 tháng 3 năm 1971 .
Mới chín mười giờ tối mà đã lạnh như muốn run lên, mặc dù đã mặc hết quần  áo mang theo hành quân . Trên bầu trời , chiếc C130 kiên nhẫn bay vòng quanh căn cứ , quan sát bảo vệ cho căn cứ 30,  hết vòng này đến vòng khác , khi hết nhiên liệu thì lại có chiếc khác bay vào thay nhiệm vụ , cứ như thế cho đến khi trời sáng .

       Vì trước mặt  tiền đồn, bên phải bên trái là những rừng cây cao to rậm rạp của núi rừng Hạ Lào 
 bóng đêm sâu thẳm , do đó , nếu đêm mà chỉ  cắt gác có một người thôi , thì e rằng không an toàn , tuy giờ gác có thoải mái hơn . Cho nên vì an toàn cho mình và cho cả 8 anh em trong tiểu đội , tôi chia thành 4 ca gác , mỗi ca 3 tiếng và 2 người ,  như vậy đỡ nguy hiểm hơn ..........
Cứ nhá nhem tối , là tôi và một thằng em nữa mang lựu đan ra giăng bẫy phía sau lưng tiền đồn , đề phòng địch lọt vào sau lưng đánh tới , bẫy phải cài thật nhậy mới có hiệu quả , bẫy không nhậy có khi lại là cái hoạ cho mình , mà nhậy quá có khi chạy không kịp vì bị tuột bẫy , tôi đã từng bị tuột dây bẫy một lần rồi , tôi la lên : lựu đạn, và hai anh em cắm đầu nhảy xuống giao thông hào...cười trừ .

       Tôi đang trong giấc ngủ chập chờn , thì có một lính gác lại lay tôi dậy và nói nhỏ bên tai:
__ Anh giang ơi , hình như ''nó'' đào hầm sau lưng mình .
   Tôi mò trong bòng đêm tìm khẩu súng và khẽ hỏi lại :
__ Chắc không ? Sau lưng mình là bãi đáp trực thăng , là Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn làm sao lọt vào được mà đào hầm cơ chứ .....
      Nói như vậy , nhưng trong lòng tôi cũng hơi lo lắng ,tôi cố gắng lắng tai nghe để xem như thế nào .
     Cạch...cạch...cạch....
   Quả thật có những tiếng động như ai đó đang đào đất ở khu vực bãi đáp trực thăng , tôi nói  với lính gác :
 __ Kêu anh em dậy hết và sẵn sàng chiến đấu , nếu thấy địch xuất hiện ở đâu thì bấm mìn ở đó , không được bắn ( vì đêm bắn sợ lộ vị trí ) Tất cả những trái mìn Claymor quanh tiền đồn đều trong tình trạng sẵn sàng kích hoạt .....
       
        Tôi trải đều anh em ra dưới giao thông hào , năm anh em căng mắt nhìn vào bóng đêm trước mặt , 2 anh em còn lại và tôi , lắng nghe , quan sát qua 
màn đêm nơi phát ra tiếng động ở bãi đáp trực thăng . Tất cả hồi hộp chờ đợi.....
      Tôi để ý thấy , cứ mỗi lần có cơn gió thổi qua , là tiếng ''cạch'' ấy kêu mạnh hơn , gió nhỏ thì kêu nhẹ hơn  và không có gió thì không kêu nữa .

     Tôi thở phào nhẹ nhõm : tiếng ''cạch'' ấy là do gió thổi cánh quạt ở đuôi trực thăng , đập vào thân máy bay mà ra , chứ không có ai đào hầm hố chi cả . Quyết định như vậy nên tôi cho anh em trở lại bình thường , ai gác cứ gác , ai chưa tới phiên thì đi ngủ lại , tôi nhìn đồng hồ : hơn 11 giờ đêm.......
  Ầm...Ầm...Hai tiếng nổ của mìn bẫy ở hàng rào kẽm gai vòng ngoài phát nổ , phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm trường núi rừng Hạ Lào , tất cả nháo nhào cầm súng  chạy ra vị trí đã được chỉ định  ,trừng mắt nhìn qua bóng đêm tối đen như mực . Ầm....Ầm....mìn bẫy vẫn tiếp tục nổ .
__ 203 đây Thanh Hà gọi ...
__  203 tôi nghe  Thanh Hà ..
__ Quan sát kỹ hố chứa vỏ đạn pháo 105 , địch có thể lên tấn công theo hướng đó đó...
__ Tôi rõ rồi Thanh Hà ...
 ......Bóc....bóc....
      Hai tiếng ''bóc''khô khan của mìn chiếu sáng phừng lên soi sáng cả một vùng trước mặt của tiền đồn, những bóng người sừng sững  như những hồn ma hiện về giữa đêm khuya .............
   Ngay lập tức mìn Claymor được kích hoạt .
   Ầm....ầm.....ầm.....những tiếng nổ ầm vang của mìn Claymor giữa đêm khuya  nghe  như có vẻ nổ lớn hơn ban ngày .
    Tôi hét lên : không được bấm bậy (bấm mìn), chỉ khi nào thấy rõ ràng mới được bấm.Tụi bay bấm bậy bạ hết rồi đến khi ''nó'' tràn lên không còn mìn để bấm thì chết mẹ hết...
      
     Ầm..bịch , ầm , bịch, bịch .....
 __ Anh Giang ơi, sao lựu đạn trái nổ trái không vậy ....
 __ Làm sao có chuyện đó được , mày rút hết 2 chốt an toàn chưa, hay là hoảng quá rút có một chốt thôi
thì làm sao nổ được ..
__ ..........
      Một vài tên địch đã lần theo hố chứa vỏ đạn 105 ly lên tận bờ giao thông hào của tiền đồn , nhưng đều bị đánh bật ra ....

    Trời mờ sáng , gió thổi ào ào qua tai .Lạnh run người . 8 anh em bình an vô sự .
    Nhìn nhau hốc hác , chia nhau ca coffe buổi sáng , sau một đêm......mất ngủ .



                GIANG.HOA KHÔNG GIAN''yellow''



Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT' ''46 ''


      CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU. 
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào / Lam Sơn 719)) 
       Căn cứ hoả lực 30 .

      TIỀN ĐỒN : TIẾP TẾ .

     Em yêu , hôm nay theo định kỳ sẽ có chuyến hàng tiếp tế lương thực , đạn dược cho căn cứ  .
    Lượng thực , đạn dược tuy có là những thứ đang và rất cần thiết , nhưng có lẽ tâm trạng của anh nói riêng và bạn bè  trong đơn vị nói  chung , ai cũng mong nhận được những lá thư của gia đình , của người thân hơn cả  những gì đang cần thiết em ạ .

    10 giờ sáng , gió Lào tỉnh Savanakhet vẫn như là mùa Đông , se lạnh , bầu trời cứ như là mới tỉnh giấc sau cơn ngủ mê , không gian im lặng , một khoảnh khắc yên lành hiếm hoi kể từ ngày anh đặt chân lên vùng đất này..........
Phạch..phạch..ph.a.c.h....tiếng trực thăng từ xa vọng lại ngày một lớn hơn , hình bóng của chiếc trực thăng cũng ngày một hiện ra to hơn trên bầu trời .....
  __ 203 (Giang) đây Thanh Hà gọi trả lời .
 __ Thanh Hà , 203 tôi nghe rõ .
 __ Chuẩn bị Smok(khói mầu) khi có lệnh và cho con cái cẩn thận khi Em gái hậu phương đến (trực thăng tiếp tế) nghe rõ không .
 __203 tôi nghe rõ .
    ....................................
 __203 ném  Smok đi nghe không .
 __  Rõ......Smok Yellow  Thanh Hà .
 __ Tốt ..thấy rồi .
Chiếc Chenook từ xa lao vào vùng trái khói màu vàng , khói đang  cuồn cuộn một màu vàng tươi rực rỡ bay lên trời cao , đẹp quá ,  ôi màu vàng mà tôi yêu thích.......Màu của đơn vị tôi .
     Gió từ chiếc trực thăng làm cho làn khói tan tác, tả tơi bay tứ tán mọi phía , trực thăng từ xa hạ dần độ cao , nó sàng qua sàng lại để chuẩn bị thả lưới hàng tiếp tế xuống nơi trái khói màu sắp tắt......

      Tạch ....tạch...t..a..c..h.......
   Hàng loạt phòng không 12ly8 quanh căn cứ nhắm bắn chiếc Chenook to như chiếc xe đò đang lơ lửng trên cao khoảng 10m , 2 chiếc võ trang Cobra lao xuống bắn Rocket vào những ổ phòng không giải vây , bảo vệ cho chiếc Chenook......sợ quá , chiếc Chenook thả hàng tiếp tế xuống khi còn đang ở độ cao trên dưới 10m và vội vã bay đi .


        Lưới hàng tiếp tế do rơi ở độ cao khá cao, vì thế đã bị bung ra khỏi lưới chứ không còn nguyên vẹn , một số nằm ở bãi đáp trực thăng và một số văng vãi tung toé xuống chân núi để tiếp tế cho..........địch.
Trong căn cứ anh em ào ra chuyển hàng vào trong ........
     Một chuyến tiếp tế đầy khó khăn và nguy hiểm ,dĩ nhiên trong chuyến này chẳng anh em nào có lấy một lá thư của người thân nơi hậu phương , Sài Gòn hoa lệ ......

GIANG.HOA KHÔNG GIAN.''yellow''