CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT ''115''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

LỤC SOÁT PHÁ TAM GIANG .
                                                ( Bài 2)


      ...Sau khi học Đa Năng , trung đội của tôi hình như là một đơn vị biệt lập . Tôi luôn đóng quân xa Đại Đội và tự chịu trách nhiệm của vùng mà Trung Đội trú đóng ...

        Xa Đại Đội ,có nghĩa là tôi không còn nằm trong sự chở che của cấp trên 1 cấp , từ đây Trung Đội tự giải quyết mọi vấn đề chiến thuật , tự chịu trách nhiệm thắng bại trong cuộc chiến mà Trung Đội có những đụng độ với địch ...


     ... Hôm nay , tôi kết hợp với Tiểu Đội 2  của Trung Sĩ Lê Quang Vinh , dẫn nhau lục soát khu vực bờ tây Phá Tam Giang , đồi cát và cây chồi non cùng với những gò mả không biết có tự bao giờ ...

    Vì là cấp Tiểu Đội nên tôi không có bản đồ , chỉ đi lục soát theo lệnh của Trung Đội Trưởng và hướng di chuyển trên địa bàn qua các mục tiêu chỉ định ...

    Đồi núi , rừng già , có những địa thế địa hình đặc biệt để mình xác định được là mình hiện tại đang ở đâu trên bản đồ . Nhưng ở Phá Tam Giang , cồn cát , bãi cát , tất cả đều giống nhau , không có gì đặc biệt , do đó rất khó xác định được điểm đứng của mình , mà không xác định được điểm đứng của mình thì cực kỳ nguy hiểm . Vì khi đụng độ mà kêu pháo binh bắn yểm trợ , sai toạ độ , gần  như là tự sát ...


      Dẫn trên 20 tay súng đủ loại , chúng tôi đi qua hết cồn cát này đến  gò cát kia , địa hình trống thoáng , di chuyển nhanh , quá dễ ... tôi có cảm giác mình đi lạc ... lo sợ , gọi máy về Trung Đội  xin cho biết tôi đang ở đâu . Qua chỉ dẫn của Trung Đội Trưởng ,nhìn địa thế  tôi biết mình đi quá xa ...


     Đi lạc trong rừng núi , dễ tìm đường về vì có điểm chuẩn , còn ở sa mạc , đâu đâu cũng như nhau rất khó tìm điểm chuẩn , bởi đâu đâu cũng chỉ cát và cát ...

    Mỗi lần đi lục soát như vậy , tôi thấy được sự lo lắng của những anh em Nghĩa Quân hiện trên mặt họ , nhất là càng đi sâu vào những cồn cát ...

     Loay hoay mãi trong các cồn cát , cuối cùng tôi phải bắn 3 phát súng để cho Trung Đội Trưởng biết tôi đang ở đâu , và từ đó tìm ra hướng về ...


      Lính Nghĩa Quân đa số là dân địa phương , ban ngày họ về nhà làm việc giúp gia đình , chỉ để 1-2 người lại canh gác giữ đồn , và cứ thế mà thay phiên nhau , nay người mai ta ...


      Tôi không đồng ý việc này , ngoài việc phải theo chúng tôi thường xuyên để đi lục soát sâu  quanh khu vực đóng quân ,  điều này họ rất lo sợ , việc đi về gia đình để làm ruộng , bắt cá , là không thể chấp nhận , vì như thế sẽ không đủ quân số để hoạt động . 

       Ban đầu họ phản đối dữ lắm , nhưng thấy thái độ quyết liệt của tôi , buộc quân số phải luôn đầy đủ để tham gia các cuộc lục soát bất cứ lúc nào . Họ đành phải chấp nhận , tôi biết họ bất mãn dữ lắm , nhưng đây là Lính Nhảy Dù đang hành quân , chứ không phải Nghĩa Quân ...

     Không làm gì được tôi với cái lệnh mà họ cho là quái ác này , vì đã làm đảo lộn cuộc sống của họ .

    Anh Phước , Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân , cũng cùng chung số phận . Anh đề nghị với tôi :          - Chúng tôi là lính Nghĩa Quân , nhiệm vụ của chúng tôi khác các anh , không có tầm hoạt động như các anh , hơn nữa đa số đều phải làm việc giúp gia đình , chỉ chiều đến chúng tôi mới tập trung ở đồn để canh gác giữ đồn mà thôi . 
    Để không bị khó khăn  cho chúng tôi cũng như đủ quân cho anh , anh có thể cho chúng tôi thay nhau về làm việc giúp gia đình , mỗi ngày vài ba người , chứ bắt chúng tôi theo các anh hoàn toàn như thế này kẹt cho chúng tôi quá ...

     Trước đề nghị của Phước , tôi thấy cũng có lý và  cũng không muốn tình hình căng thẳng thêm nên đồng ý cho họ ngày hai ba người thay nhau về làm việc giúp gia đình ...


        Những người đầu tiên được cho về làm việc giúp gia đình , khi quay trở lại đồn , họ vui vẻ  mang theo lỉnh kỉnh  gà vịt vào mời chúng tôi ăn uống linh đình , tôi vô tình không biết đây là sự " lo lót " nên ăn uống vô tư ...

     
    Nhưng đến nhóm thứ hai , thứ ba cũng y như vậy . Tôi nhận ra đây là sự lo lót mua chuộc , chắc họ nghĩ là tôi làm khó để " kiếm ăn " . Đau quá ...
   
        Ngày hôm sau tôi tập họp họ lại và nói : Tôi yêu cầu các anh ở lại đồn , để  đủ quân số cho hoạt động khi cần thiết , chứ không phải làm khó các anh để kiếm ăn . Từ nay , ai về nhà mà mang theo bất cứ thứ gì vào để mời tôi ăn uống , người đó sẽ không được cho về nữa ...
       Mọi người đưa mắt nhìn nhau ...

     Để ngăn chận sự tiếp tế của dân cho du kích nằm  vùng trong khu vực , tôi lập những chốt kiểm soát trên  đường vào ruộng rẫy , và quy định giờ giấc đi làm : sáng nghe tiếng trống mới được vào ruộng rẫy , tôi nêu lý do nếu đi sớm vướng mìn bẫy chúng tôi gài ban đêm chưa gỡ sẽ nguy hiểm . Chiều nghe tiếng trống phải về ngay , sau 30 phút tất cả các con đường vào ruộng rẫy sẽ bị gài mìn , không biết ở đâu .

    Đi làm , chúng tôi , trong đó có cả Nghĩa Quân cùng  kiểm tra vật dụng , nông cụ , cũng như bữa ăn trưa , ai mang nhiều thức ăn vào rẫy đều bị buộc bỏ lại .

    Đêm đến , ngoài việc thắp nhang ở bàn  thiên , tôi không cho treo đèn bão trước cửa nhà , vì tôi cho rằng đây là những dấu hiệu để liên lạc , chỉ điểm với du kích nằm vùng . 

      Việc này bị Trưởng Ấp các ấp phản đối quyết liệt , họ cho rằng đêm hôm cần có đèn để bà con đi lại với nhau , cấm như vậy rất khổ cho dân vì vùng đó , thời đó không có điện .
      Tôi phải đồng ý nghe theo ...

     Ít ngày sau anh Phước gặp tôi kêu trời , Trung Đội Trưởng Phước nói : Các anh ở xa đến , hoạt động tích cực như vậy , các anh không bị ảnh hưởng gì , nhưng khi các anh đi rồi , chúng tôi là những người địa phương ở lại , không biết rồi sẽ gặp khó khăn như thế nào ...


     Thì ra đây là nỗi  sợ hãi và lo lắng của họ , tội nghiệp cho những anh em Nghĩa Quân , tôi đâu có biết như vậy , cứ tưởng LÍNH NÀO CŨNG LÀ LÍNH ...



*** Kỷ niệm của những ngày đóng quân chung với anh em Nghĩa Quân , ấp Mỹ Phú , ấp Thuận Kiều ở Phá Tam Giang với Trung Đội Trưởng Phước , Hồ mang máy truyền tin , thật là khó quên . Không biết giờ này họ ở đâu và có nhớ tôi không ???                               



                                GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''



Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MÔT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 114 ''.

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

ĐÓNG QUÂN :
                          PHÁ TAM GIANG .

                                                   ( Bài 1)


     ... Trung Đội Đa Năng của tôi đã ra hành quân trước tôi mấy ngày . Hôm nay tôi mới ra vùng hành quân lại . Đáng lẽ tôi chỉ ra sau bạn bè  4 ngày thôi , nhưng vì thời tiết xấu , nên cả tuần sau tôi mới có chuyến bay ...

       Chiếc C130 thắng gấp như muốn dồn mọi người trong chuyến bay về phía trước của máy bay ,

tất cả thở phào nhẹ nhõm vì vừa trải  qua một cuộc  hành trình mệt mỏi ...
Trên mỗi khuôn mặt , ai ai cũng có vẻ như tiếc nuối những ngày vui vẻ hạnh phúc đã qua mau , và giờ đây là lo âu cho  những nhọc nhằn cơ cực hiểm nguy đang rình rập chờ đón họ .
      Uể oải , mọi người balo súng đạn lên vai rời khỏi con tàu để lên xe về đơn vị của mình ...
Sau khi  Hiệp Định Paris được ký kết , tính tới thời điểm này (cuối 1973 đầu 1974 ) Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi hoàn toàn yên tĩnh , không xẩy ra một cuộc đụng độ nào với địch , mặc dù vị trí đóng quân liên tục được thay đổi .
       Có khi đơn vị đóng quân  ở những vị trí tương đối an ninh , cũng có khi nằm ở những vị trí mà không biết trước được điều gì sẽ xẩy ra : Tuyến Giáp  Ranh , đối mặt với địch , mà giữa Ta và Địch chỉ cách nhau bằng một dòng sông ( Cầu An Lỗ cây số 17 ) ... Như trong phim vậy .
      
        Ở đấy chỉ một bên không kềm chế được , bắn bậy , thì sẽ là một thảm hoạ , vì cự ly quá gần ...
Xe dừng lại ở Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , cả trung đội lãnh tiếp tế xong , lẫm lũi đi trên con đường đất chẳng ra đất , cát chẳng ra cát , cứ thế tiến về hướng Đông ra biển ...
     Trời lạnh , mặc dù đã là buổi trưa , mưa phùn gió bấc , súng đạn cùng với lương thực mới lãnh tiếp tế xong , nặng nề là vậy , nhưng di chuyển không thấy đổ ra được giọt mồ hôi nào , nước mũi thì cứ chảy ra , thỉnh thoảng lại rùng mình khi có một cơn gió biển thoảng qua ...
Hai bên đường ra Phá Tam Giang là những bãi cát và những khu rừng chồi , xa xa mới có một nhóm khu dân cư , phía bên kia bờ Phá Tam Giang giáp với Biển Đông là Hương Trà , Hương Thuỷ bên này Phá Tam Giang  , nơi mà trung đội tôi đang di chuyển đến là Quảng Lợi , Quảng Lộc , con đường  chạy vòng quanh từ Phong Điền qua Phá đến An Lỗ , cây số 17 ...
Khi chúng tôi đến ấp Mỹ Phú , ấp đầu tiên nằm ở Phá Tam Giang , có đến năm sáu  xác của những chiến xa T54 và xe lội nước PT 76 của đối phương bị bắn cháy bỏ nằm lại trân địa trông thật thảm hại .
     Đây là chiến công của một Lữ Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến trong chiến dịch đánh chiếm lại Quảng Trị mà tôi không nhớ tên ...
Cứ mỗi Ấp là 6 anh Lính Dù và 1 Tiểu Đội Nghĩa Quân bảo vệ an ninh , ban chỉ huy Trung Đội nằm trong đồn Nghĩa Quân ngay giữa trung tâm của con đường dọc theo Phá Tam Giang , chạy dài khoảng 7km , tất cả Nghĩa Quân do Lính Dù chỉ 
huy ...
Tôi đang là Trung Đội Phó , đáng lẽ tôi nằm trong đồn Nghĩa Quân cùng với ban chỉ huy Trung Đội , nhưng vì Trung Sĩ Huỳnh Văn Thiệt , tiểu đội trưởng tiểu đội 1 đi phép , nên tôi phải ra nắm tiểu đội 1 thay cho Thiệt ...

     Anh em khác như thế nào tôi không biết , riêng tôi , tôi rất sợ đóng quân trong đồn , nhất là lại đóng quân chung với Nghĩa Quân ...

     Cảm giác mất an ninh , không an toàn là rất cao ( nói sợ anh em Nghĩa Quân buồn ) vì thành phần này là Bán Quân Sự nên kinh nghiệm chiến đấu không có lại hay có nội tuyến .
       Nằm trong đồn chẳng khác nào bị nhốt , nếu xẩy ra bị tấn công chỉ biết loay hoay trong đồn , không biết xoay trở ra sao , gồng mình chịu trận ...
Tôi nằm ngay Ấp đầu tiên trên của trục đóng quân và cũng là đầu của Phá Tam Giang : Ấp Mỹ Phú . 
       Tôi không phải nhà thơ cũng không phải nhà văn nên không biết diễn tả làm sao cho hết cái đẹp của Phá Tam Giang . Tôi chỉ biết khen Đẹp thế thôi      
          Đúng là Chiều Trên Phá Tam Giang .
 Màu vàng nhợt nhạt của nắng chiều , màu xanh trắng của mây trời khi thì cao khi thì là đà bay  , gió biển thì thào qua tai , sóng vỗ mơn man nhè nhẹ trên những con thuyền buồm xuôi ngược khi ẩn khi hiện , xa xa là  những cồn cát vàng  , bụi cây , thỉnh thoảng cơn gió lạnh ùa vào người ...
      Đâu đó trên bầu trời , thỉnh thoảng lại có những bầy chim khá đông to , màu trắng , xếp hàng hình chữ V vội vã bay về tổ nằm quanh Phá cho kịp trước khi trời tối , nghe người dân địa phương nói , những con chim này to như con ngỗng vậy ...

        Ôi !!! Đất nước thanh bình đáng yêu và thơ mộng  quá ...

    Sao không để cùng nhau chiêm ngưỡng hưởng thụ mà phải gây thù hận bắn giết nhau như vậy ???Đêm nay , đêm đầu tiên chúng  tôi ngủ ở Phá Tam Giang , cái lạnh khó chịu , chúng tôi phải vào nhà dân xin thêm rơm để lót chỗ ngủ cho bớt lạnh , mặc dù đã được trang bị thêm những quần áo chống lạnh ...
Nửa đêm , cái lạnh cùng với cảm giác không an toàn , tôi thức dậy  lôi cổ vài thằng em cùng với một số Nghĩa Quân rời vị trí ra ngoài nằm trên những gò cát bụi cây ven đường ...
Với Lính Nhảy Dù chúng tôi , việc bỏ vị trí đóng quân , chỉ để lại một số ít giữ điểm , còn lại   đi nằm phục kích bên ngoài , thì đây là chuyện bình thường . Nhưng một số anh em Nghĩa Quân họ tỏ ý phản đối và lo sợ , nhưng buộc họ phải theo ý của tôi .

        Tôi hỏi họ : Tại sao ra ngoài lại lo sợ như vậy .

Họ nói : Tối tụi em  ngủ trong đồn quen rồi , đêm ra ngoài sợ đụng Du Kích . Mấy anh ở xa đến không biết , ở đây Du Kích hoạt động dữ lắm , chiều đến tụi em không dám ra khỏi đồn...

     Trời ơi là trời : ĐÚNG LÀ BAN NGÀY QUỐC GIA BAN ĐÊM CS...





                                GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''


         






Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 113 ''.

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .


CÁ NHÂN XUẤT SẮC KHOÁ 3 ĐA NĂNG .
                                                 (Bài cuối ).


   ...Tiếng động cơ của máy bay trực thăng nghe to hơn và hai chiếc như hai con chuồn chuồn đang từ xa tiến về hướng của chúng tôi mỗi lúc một nhanh hơn . Tôi hồi hộp nhìn chúng bay đến ...

       Mục tiêu mà tôi điều chỉnh trực thăng bắn là ba  chiếc thùng phi được sơn màu trắng , tượng trưng cho 3 mục tiêu , nằm sâu trong núi , mỗi chiếc cách nhau vài trăm mét , nổi bật trên nền xanh thẳm của lá cây rừng rất dễ nhận diện , cách chúng tôi chỉ hơn cây số .


     Trực thăng võ trang bay vòng trên đầu tôi ... Tôi hồi hộp chưa biết làm gì thì từ máy truyền tin Pilot của chiếc L19 nói 

 - Đại Bàng đây Hải Âu gọi .
 - Đại Bàng tôi nghe Hải Âu nói  .
 - Anh bắn mục tiêu 1 cho tôi nghe rõ trả lời ...
- Đại Bàng tôi nghe rõ ... 
  Trực thăng bay vòng lại chỉnh hướng bay và : Ụp ...oành ...Một trái Rocket được phóng đi xé gió lao vào chiếc thùng phi bên trái , lửa  khói tro bụi bay lên , cách mục tiêu hơn trăm mét về bên trái ...

   Đại Uý Cư cầm máy của tôi và nói :

 - Hải Âu  được rồi . Anh chỉ bay quan sát thôi và để dưới này cho người ta thực tập . Cho Đại Bàng nó biết tên người dưới này đi .
- O.K tôi nghe rõ rồi .
     Đại Uý Cư bảo tôi : anh thấy nó bắn trái đầu rồi , bây giờ anh chỉnh cho nó bắn tiếp đi .
    Tôi hồi hộp cầm máy .
 - Đại Bàng đây Trường sơn Giang gọi .
- Đại Bàng tôi nghe Trường Sơn Giang .
- 3 giờ 200 nghe rõ không .
- Tôi nghe rõ rồi . Trực thăng bay đảo  lại một vòng lấy hướng bắn . Ụp .. oành ..Hai trái Rocket được bắn đi . Lần bắn này bị lố qua phải và chệch xuống phía dưới của mục tiêu gần trăm mét ...
- Đại Bàng 10 giờ 70 nghe rõ không ...
- O.K nghe rõ ...hai trái Rocket nữa được phóng đi . Khói vàng bay lên , cành cây gãy đổ che mất một phần của chiếc thùng phi . Cả khoá học vỗ tay reo hò cổ vũ . Tôi hứng chí :
- O.K Đại Bàng bắn hết mục tiêu 1.
Ụp..oành , Ụp..oành mấy trái nữa được phóng vào mục tiêu một ...

- Đại Bàng anh thấy mục tiêu 3 không .

-Đại Bàng tôi thấy rõ mục tiêu 3 .
- Đại bàng cho nó một trái đi ...
- O.k ... Ụp ..oành . Trái đạn cách xa mục tiêu khoảng 300m về bên phải  và chếch lên trên ...
- Đại Bàng 8 giờ 300 nghe rõ không .
- Đại Bàng tôi nghe rõ ..
  Hai chiếc nối đuôi nhau bay vòng lại lấy hướng ...Ụp ..oành..Ụp..oành . Những tiếng nổ ầm vang củng tro đất bay lên , cành cây gẫy đổ ...
   Đạn nổ ngang bên phải  mục tiêu  và cách mục tiêu khoảng 50m , quá tốt ..
- Đại Bàng 9 giờ 50 bắn hết ...
Một trong những loại trực thăng võ trang ...

       Kết quả thật mỹ mãn , tôi nhìn thấy hình như chiếc thùng phi muốn tung lên trước những reo hò của anh em trong khoá học ...
-Trường Sơn Giang Đại Bàng gọi .
-Trường Sơn Giang tôi nghe .
-Nhiệm vụ kết thúc , chúc các bạn học tập tốt , tạm biệt ...
- Trường Sơn Giang Hải Âu gọi trả lời .
- Hải Âu Trường Sơn Giang tôi nghe .
- Tạm biệt , hẹn gặp lại ...
- Cám ơn tất cả các bạn đã giúp tôi hoàn thành tốt bài học ...Hy vọng sau này chúng ta lại có dịp gặp nhau ngoài chiến trường như ngày hôm nay ...

       Chúng tôi dõi mắt trên bầu trời theo 3 chiếc máy bay , bây giờ chỉ còn là 3 chấm đen ...


       Hôm nay chúng tôi học môn chiến thuật : bài trung đội phục kích ...

         Cũng giống như bao bài học về phục kích , nhưng hôm nay khác ở chỗ là bài cấp trung đội .
        Trung Uý Phong , huấn luyện viên bài này . Ông nêu câu hỏi : Tiểu đội phục kích và trung đội phục kích khác nhau ở điểm nào . Cả lớp im lặng không ai trả lời được .
     Ông nói : Ai trả lời đúng 20 điểm ...
      Im lặng ...
     Ông nói : Trung sĩ Giang đâu . Trả lời được không ? 
     Tôi đứng lên sau khi thủ tục trình diện xong tôi trả lời :
 - Thưa Trung Uý , trung đội phục kích , khác tiểu đội phục kích ở chỗ là : trung đội phục kích có thành phần an ninh phía sau , còn tiểu đội phục kích không có ...
- Chính xác 20 điểm . Cả lớp vỗ tay rần trời ...

   Sau giờ học nghỉ giải lao , Trung Uý Phong gọi tôi lại và hỏi :

- Anh là Sĩ Quan đào ngũ đi Nhảy Dù phải không .
- Không có đâu Trung Uý .
- Sao anh biết trả lời câu hỏi đấy , đây là bài học của cấp Sĩ Quan  Trung Đội Trưởng mà ...
- À thì ra thế , tại hồi tôi học CC1BB , tôi có vào thư viện xem qua bài này , nay Trung Uý hỏi trúng tủ mà thôi ...

    Xen vào những bài học chiến thuật cũng như những chuyên môn khác là những giờ sinh hoạt văn nghệ , hát cho nhau nghe , những bản tình ca của lính , những bản chiến đấu ca oai hùng ...
    Tôi hay được anh em yêu cầu lên hát và họ gọi tôi là Duy Khánh , bởi tôi hay hát bài Lính Nghĩ Gì và Hai Mươi Bốn Giờ Phép của Duy Khánh .
 Lính mà : hát hay không bằng hay hát ...

        Khoá  học rồi cũng kết thúc sau 3 tháng học tập mệt nhọc . Tôi được chấm là "Cá Nhân Xuất Sắc " của khoá . Vì tôi là Tiểu Đội Trưởng , nên đáng lẽ tôi lấy luôn giải Tiểu Đội Xuất Sắc .                Nhưng cấp trên bảo là khoá học có 3 giải , anh lấy hai giải thì tội cho mấy Trung Đội kia , thôi nhường giải Tiểu Đội Xuất Sắc lại  cho Trung Đội bạn cho vui vẻ cả . Dĩ nhiên là tôi phải đồng ý thôi ...

     Ngày mãn khoá học , tôi được Đại Tá Văn Bá Ninh , Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù tặng tôi một hộp quẹt Zippo và 4 ngày phép ...

      Trung Đội Đa Năng của tôi trở về Đại Đội 23 lại và chờ nhiệm vụ mới , chắc chắn một điều là sau này nhiệm vụ của Trung Đội tôi nặng nề và nguy hiểm hơn trước .
    
     Cấp trên giữ đúng lời hứa , cả Trung Đội đều được về Sài Gòn nghỉ phép . Riêng tôi được cộng thêm 4 ngày phép thưởng nữa ...




                      GIANG.HOA KHÔNG GIAN " yellow ''





Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 112 ''.

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .


KHÓA 3 ĐA NĂNG .

HƯỚNG DẪN MÁY BAY NÉM BOM &
ĐIỀU CHỈNH PHÁO BINH TÁC XẠ .
                                                      
                                                          ( Bài 3 ).


    ...Với tôi , một chàng Trung Sĩ Tiểu Đội Trưởng nhỏ nhoi mà bảo học điều chỉnh cho Pháo Binh bắn hay máy bay ném bom là điều không tưởng ...

     Bởi những việc này không bao giờ đến lượt tôi làm , hay có muốn cũng không được . Kể cả những anh Sĩ Quan mới ra trường cũng có thể cho là hiếm hoi ...

      Ấy thế mà trong chương trình huấn luyện của Đa Năng , tất cả anh em đều được hướng dẫn cho việc này ...

       Tuy nhiên , học thì tất cả đều học , còn tiếp thu được như thế nào , nhiều hay ít , lại là chuyện khác ...

      Thật ra môn học này không khó , hay nói chung  trên đời này chẳng có gì là khó khăn , nếu được chỉ dẫn . Vấn đề là '' An ninh '' mà thôi .

     
          Liệu có dám giao cho bạn một phi đội với 2 chiếc máy bay ném bom , mang theo mấy tấn bom bay vào vùng hành quân , để rồi bạn hướng dẫn chính máy bay đó ném  bom vào đội hình của quân mình không ? 

         Liệu có dám cho bạn tầng số liên lạc của Phi Công để rồi bạn cho tầng số liên lạc ấy cho đối phương , và rồi máy bay của ta ném bom vào quân của mình ...

       
          Vấn đề là ở chỗ đấy...

         Nói là dễ , nhưng thật ra chỉ dễ với những người tiếp thu nhanh và nhớ dai nhớ kỹ , hiểu bài học về lý thuyết để sau đó đem ra thực hành .

       Còn với những anh em học trước quên sau thì có học cũng như không , chưa kể lộn trái ra phải , phải ra trái , mà  bom , đã ném rồi mới biết là ném lộn ,thì không thể thu hồi bom lại được ...

       Kỹ thuật của những bài học này rất hay và không ngờ được . Người ta có thể ước tính khá chính xác và rất nhanh , vị trí của trái bom nổ cách xa mục tiêu là bao nhiêu mét , xa bên trái hay bên phải , trên hay dưới , để từ đó điều chỉnh cho đến khi bom được ném đúng mục tiêu...


        Ngoài ra , cũng có một quy ước riêng để áp dụng cho phi công khi đang bay ở trên trời với người liên lạc ở dưới đất , để từ đó hai người nhận biết được nhau nhìn ra nhau ...


       Sau khi học lý thuyết xong , hôm nay chúng tôi kéo nhau vào núi để thực tập ...

      Đại Úy Cư , Sĩ Quan Không Trợ ( Sĩ Quan Không Quân biệt phái cho Sư Đoàn Nhảy Dù ) .
Sau khi ôn lại những chi tiết của bài học trong những ngày qua , Ông nói : 
     Máy bay ném bom A37...
    
       - Vì lý do cắt giảm viện trợ , chúng ta phải tiết kiệm bom đạn để dùng cho hành quân . Do đó , hôm nay bài tập thay vì sẽ có máy bay A37 ném bom cho các bạn thực tập , được thay thế bằng 2 trực thăng võ trang .
           Máy bay ném bom hay trực thăng võ trang cũng điều khiển như  vậy thôi , các bạn chuẩn bị , khi nào máy bay vào vùng tôi sẽ báo các bạn biết ...

    ... Khoảng hơn 9 giờ , một chiếc L19 (loại máy bay quan sát ) bay từ hướng sân bay Phú Bài , Huế bay theo trục Nam - Bắc xuất hiện trên bầu trời , tiếng u..u.. của máy bay nghe nhẹ nhàng thanh thoát như một bản nhạc du dương nào đấy ...

      
         Nhưng đối phương rất lo sợ khi thấy nó xuất hiện , bởi đàng sau sự êm ái dịu dàng của nó ,  là những máy bay ném bom đang bay lượn đâu đó trên bầu trời và chỉ cần Ụp...Oành ...
     
      Tiếng đề pa của  Rocket mà  nó mang bên cánh  để  bắn trái khói chỉ điểm mục tiêu  vang lên , khói màu bay lên cao , thì ngay lập tức chỉ vài phút thôi , những chiếc máy bay ném bom A37 , F5 sẽ như những con diều hâu đói ăn , bất thần xuất hiện  sà xuống mục tiêu trút xuống hàng tấn bom đạn ...

        Máy bay L19 ngày một tiến đến gần chúng tôi hơn khoảng cách được rút ngắn lại ...Mọi người hồi hộp chờ đợi .

      Đại Úy Cư sau khi liên lạc với Pilot của L19 đưa máy PRC25 cho tôi và nói :

    - Trung Sĩ Giang đâu , nó (L19) tên là Hải Âu , còn anh là Trường Sơn Giang , liên lạc với nó không thôi nó bay ra bắc luôn đó , nó không phải như xe đò mà bảo nó dừng lại nhé ...


     Tôi cầm ống liên hơp của máy PRC25 mà trong lòng run và hồi hộp vô cùng , bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời lính của tôi , tôi làm một việc mà không bao giờ tôi nghĩ là tôi sẽ làm .

      
       Cả lớp theo dõi tôi , hết nhìn L19 lại nhìn tôi , máy bay ngày càng tiến gần tôi hơn ...
         Tôi run giọng gọi :
  - Hải Âu đây Trường Sơn Giang gọi ...
  Tiếng Pilot ồ ồ qua tai :
 - Hải Âu tôi nghe Trường Sơn Giang , cho tôi biết  anh đang ở đâu ...
 - Hải Âu , tôi đang ở hướng 12 giờ của anh , tôi thấy anh rất rõ ...
- O.K , tôi biết rồi ...
    Im lặng chờ đợi ...
 -  Hải Âu tôi đang ở 3 giờ của anh ...
- O.K , tôi thấy anh rồi ...
     
     Dứt lời , máy bay nghiêng cánh bay vòng trở lại trước những reo hò vỗ  tay của anh em trong khóa .      Tôi thở phào nhẹ nhõm , với ít tự hào .
     Đại Úy Cư mỉm cười nhìn tôi...

    Tiếng phạch ...phạch ... của trực thăng võ trang đang âm vang  từ xa nghe mỗi lúc to hơn ...


                                                (Còn tiếp)
     



                        GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''.