HÀNH QUÂN TRỰC THĂNG VẬN ...

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 121 "

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

  ĐÓNG QUÂN : 
                    TUYẾN GIÁP RANH KHÊ THAI BỊ TẤN CÔNG .

 (( ... VI PHẠM HIỆP ĐỊNH PARIS VỀ NGỪNG BẮN )).
                                                 
                                              (Bài 4)



      Bây giờ là khoảng tháng 8 tháng 9 năm 1974 ...

      Những cơn mưa rừng thỉnh thoảng  bất chợt ập đến , đổ như trút nước xuống dòng suối Khê Thai bé nhỏ , nước cuồn cuộn dâng lên chảy về  miền xuôi .

   
      Nhìn dòng nước chảy và dâng lên nhanh chóng đến chóng mặt khiến tôi lo sợ . Bởi  nếu cứ lượng nước mưa như thế này thì chẳng bao lâu , con đường phía sau để về Đại Đội của tôi mỗi khi có việc cần sẽ bị gián đoạn do dòng suối chảy xiết và sâu hơn , lớn hơn bình thường ...

      Như vậy nguy cơ khi bị tấn công , tất cả hơn 20 chốt bên này sẽ  bị cô lập với Tiểu Đoàn và riêng chốt của tôi bị cô lập với Đại Đội 23 của mình , mọi sự tiếp ứng , chi viện giải vây xem như không thể thực hiện được . 

Trong trường hợp các chốt bị mất vào tay địch , có muốn tổ chức tấn công để lấy lại cũng là một điều hết sức khó khăn . 
      
      Thứ nhất : địa thế bất lợi , trước mặt là địch ở trên cao , khoảng cách khá gần , sau lưng là suối lớn , khó dàn trải đội hình để tấn công , mọi chuẩn bị  phản công của đơn vị đều có thể nằm trong tầm kiểm soát của địch .
        Thứ hai : bây giờ là thời điểm mà hai bên đang phải tuân thủ hiệp định ngừng bắn , địch vi phạm không ai thấy , nhưng nếu ta mang máy bay đến ném bom , hay pháo binh bắn  từ xa tới thì mọi người đều thấy và cho rằng phía Việt Nam Cộng Hòa vi phạm lệnh ngừng bắn  chứ không phải đối phương . Đây cũng là điều bất lợi ...


       Tôi hình dung và nghĩ : nếu bị địch từ trên cao dùng hỏa lực mạnh  bất ngờ tràn xuống tấn công các chốt của mình , thì khả năng giữ được các chốt là rất ít vì bố trí quân quá mỏng , để giữ đất  cho một diện tích khá dài .

            Phía sau là suối sâu lại lớn và chảy xiết mỗi khi có những trận mưa rừng kéo về , do đó địch không thể tổ chức tấn công từ sau lưng đánh lên được , mà chỉ tấn công bằng cách tràn từ trên cao xuống , từ phía trước mà thôi , tất cả các chốt bị kẹp ở giữa , trước mặt là địch , sau lưng là suối sâu  . Biết như vậy .  Nhưng làm sao bây giờ ? Nguy hiểm quá ...

    ... Và những gì tôi lo lắng , suy nghĩ đã xẩy ra ...


        Chiều nay , cơm nước xong , cơn mưa khá lớn ập đến , mưa không kéo dài lắm , nhưng cũng đủ cho mực nước dâng cao , con suối như rộng thêm hơn bởi nước từ đầu nguồn nhanh chóng đổ về . Núi rừng như xanh thêm , tươi tốt hơn nhờ lượng nước mưa mới được tưới thấm sâu vào lòng đất ...


         Mưa , luôn là nỗi lo âu ám ảnh tôi , bởi kinh nghiệm chiến trường mà tôi từng trải qua cho tôi biết như vậy . Dễ hiểu thôi , bởi mưa làm giảm đi tính hiệu quả của việc yểm trợ hỏa lực từ Không Quân và Pháo Binh . 

         Thời tiết xấu , mây mù , giới hạn tầm quan sát của máy bay khi bay vào vùng hành quân . Pháo binh bắn yểm trợ cũng gặp khó khăn , khi có yêu cầu tác xạ những loại đạn nổ trên cao (nổ chụp) khi đạn đạo vướng phải những áng mây dầy đặc có thể phát nổ không đúng như yêu cầu ...
      
      Vì thế , ''Mùa Mưa''  luôn là mùa mà  đối phương tận dụng những nhược  điểm của Không Quân và Pháo Binh để thực hiện những cuộc tấn công quy mô lớn ...


       Sau cơn mưa chiều  , đêm về khuya , một màn sương mù do hơi nước bốc hơi từ con suối tạo thành , là đà bay qua các ngọn lau sậy quanh khu vực đóng chốt .

         Sương rơi  nặng hạt lộp bộp trên mái Poncho làm cho cảm giác lạnh hơn mọi ngày ...

    Ầm ...ầm... ầm...hàng loạt tiếng nổ ầm vang của lựu đạn M26 , M67 , lựu đạn chày , bê ta phá tan sự yên tĩnh của núi rừng . Khói lửa nhập nhòe quyện lẫn mùi hôi khét lẹt của thuốc nổ TNT , bùn đất , lau sậy , ngả nghiêng tung tóe bay lên trời cao .

     Đạn M16 , Ak 47 lẹt đẹt vài loạt yếu ớt rối im lặng ...

      Phản ứng ngay sau khi một vài tiếng nổ của lựu đạn vang lên trong đêm khuya , cả 8 anh em trong chốt đã nhảy xuống hết giao thông hào vào vị trí đã được chỉ định , căng mắt nhìn vào bóng đêm , súng đạn , lựu đạn , mìn bẫy đã sẵn sàng chờ địch ...


    Tôi nói như hét lên với thằng em có nhiệm vụ canh giữ cửa giao thông hào , chạy từ chốt của Đại Đội 22 qua chốt của tôi :

     - Cẩn thận , coi chừng có thể 22 chạy qua mình ,  cũng có thể địch chạy theo giao thông hào tràn qua mình đấy .
     Tôi vừa nói xong thì ...Rẹt..rẹt..rẹt..ầm...
    Cửa giao thông hào lãnh ngay mấy loạt đạn M16 và trái M67 do thằng em canh giữ bắn ...
  Tôi hỏi : Cái gì vậy ... Thằng em trả lời : Em thấy bóng người định chạy vào chốt mình ...
       Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua ...
      Tất cả trở nên im lặng đáng sợ ...

   Bây giờ có lẽ khoảng hơn 3 giờ sáng . Giọng của Đại Úy Long , Đại Đội Trưởng của tôi rè rè qua máy truyền tin :

 - 203 đây 249 gọi trả lời .
 - 203 tôi nghe đây 249  .
 - Tình hình của  anh như thế nào , báo cho tôi biết nghe rõ không .
- 203 viso (vô sự) 249 .
- Tốt rồi , nhắc con cái canh gác cẩn thận , coi chừng Vịt Con (VC) tấp pi đợt hai nghe rõ không .
- 203 nghe rõ ...

     Thời gian nặng nề trôi qua , 8 anh em như 8 con heo rừng mới dầm mình trong bùn xình dưới giao thông hào . Lặng lẽ leo lên bờ , mệt mỏi sau những giây phút căng thẳng , ai canh gác thì canh gác , còn lại để nguyên quần áo , giầy dớ dơ bẩn như vậy đi vào giấc ngủ ...





                              GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow''




Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 120 ''

  CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

  
    ĐÓNG QUÂN :
   TUYẾN GIÁP RANH KHÊ THAI .
                                                      (Bài 3)



         Khê Thai ngày ... tháng ...năm 1974 .


        Em thân yêu .


        Hôm nay có chuyến tiếp tế theo định kỳ , anh vội viết vài chữ gửi về cho em . 

     Anh và các bạn vẫn bình thường , thư trước anh có viết cho em ngay sau khi đến vùng hành quân mới này , không biết em đã nhận được chưa .

        Em và con lúc này sao rồi , có gì vui không kể anh nghe xem , cha mẹ anh em hai bên đều khỏe mạnh cả đấy chứ .
       
          Khê Thai , cái địa danh nghe xa lạ quá phải không em , đây là tên của một con suối trên bản đồ hành quân em ạ . 
         Suối không lớn và cũng chẳng sâu là bao nhiêu , hàng ngày anh và các bạn lội theo con suối để bắt tôm , không biết tôm ở đâu ra mà nhiều thế .

          Có lẽ vì không có người vào nơi rừng thiêng nước độc này để đánh bắt chúng nên chúng mới tồn tại nhiều như vậy . Nhưng nay sau một thời gian ngắn chúng đã giảm đi thấy rõ , chắc là do bọn anh lùng bắt mỗi ngày  và cũng do làm náo động nơi cư ngụ của chúng nên chúng bỏ đi nơi khác .

         Ban đầu ngày bắt được cả nửa ''ca'' tôm , nay chỉ còn vài con . Chắc giải nghệ quá ...

         Em yêu . Trước ngày hiệp định '' ngưng bắn'' được ký kết  , phương tiện dồi dào , trực thăng tiếp tế bay vào tận nơi hành quân để giao thực phẩm cho anh , nhưng nay thì khác , trực thăng  chỉ bay vào đến Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn mà thôi , còn các Đại Đội thì phải lội bộ vài cây số mới đến nơi để lãnh tiếp tế , đã mệt lại càng mệt thêm ...


     Hiệp định '' ngừng bắn '' lợi đâu anh chẳng thấy , chỉ thấy  phần thiệt thòi cho  những người lính như anh mà thôi .

        Cụ thể , trước khi Hiệp Định được ký kết mọi thứ đều dồi dào , từ phương tiện vận chuyển , đến hỏa lực yểm trợ và nhiều vấn đề khác nữa . 
       
       Nhưng nay tất cả đều cắt giảm đến mức đáng sợ . Khi đụng trận , xin pháo binh bắn yểm trợ phải 10-15' sau mới thấy bắn đi , trong khi trước đó xin bắn chỉ 3-4' là đạn đã ào ào rót xuống mục tiêu  .         Xin bắn 50 trái thì bắn được có 5-10 trái ... chờ .

       Một tháng quy định 15-20 chuyến bay của  trực thăng cho Tiểu Đoàn , do đó tiết kiệm để dành lại lỡ có đụng độ mà có trực thăng để tải thương hay yểm trợ . 

     Đã có lệnh phổ biến đến cho đơn vị " khi đụng trận , đạn bắn đi phải thu lượm vỏ đạn lại , nếu không sẽ bị trừ vào tiền lương tháng "...

        Trời ơi , một cái lệnh ban ra  không thể chấp nhận  được , trừ lương thì trừ chứ không ai đồng ý  lượm vỏ đạn lại , bởi đụng trận đang nguy hiểm biết là chừng nào , tâm trí đâu mà lượm vỏ đạn lại .

   Cũng may đậy chỉ là lệnh ''dổm''...

          À , anh quên nói em nghe , anh mới được đưa tên vào danh  sách dự tranh Chiến Sĩ Xuất Sắc của Đại Đội trong ngày Quân Lực 19/6 này . Anh tưởng đâu là mình vẫn may mắn như bao lần trước và sẽ lại được về Sài Gòn nghỉ phép bên em bên con ít ngày chứ . Ai ngờ bị loại ...uổng quá , mất đi một dịp may .


       Thôi anh dừng đây vì sắp phải đi lãnh tiếp tế rồi , cho anh gửi lời thăm cha mẹ anh em hai bên nội ngoại nhé .Hôn em và con nhiều ...
           Mong thư em .
                                       Hôn em .




                               GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''.


Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 119 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

ĐÓNG QUÂN : 
            TUYẾN GIÁP RANH KHÊ THAI.
            
                DỰ TRANH CHIẾN SỸ XUẤT SẮC .

                                                          ( Bài 2 )



   Bây giờ là khoảng tháng 5 tháng 6 năm 1974 ...
Tôi không nhớ là tôi đóng chốt bên kia Khê Thai được bao lâu . Chốt phòng thủ khá kiên cố bởi 4 hầm cá nhân hình chữ A kết nối với nhau là những giao thông hào tạo thành một hình tròn đường kính khoảng 7-8m . Dư khả năng chịu đựng những trận pháo kích bằng cối 82 ly của đối phương ...

   Những hàng rào vòng ngoài , được đơn vị bạn dựng lên bởi những cây rừng lớn bằng cổ tay , cao khoảng 3m , đan chen vào nhau tạo thành một mạng lưới mắt cáo bảo vệ . 

      
         Nếu địch muốn tấn công vào chốt này , phải vượt qua được những mìn bẫy đầy đặc được cài đặt chìm , nổi lẫn trong đám lau sậy , đây là việc không hề đơn giản , và không thể nói là không có thiệt hại  khi mà cố vượt qua những mìn bẫy này . 
      Cuối cùng phải vượt qua hàng rào mắt cáo này mới mong đột nhập vào tuyến phòng thủ của tôi ...

     Ngoài giao thông hào liên kết với các hầm trong chốt , còn có cả giao thông hào kết nối với chốt cuối cùng của Đại Đội 22 , để khi hữu sự chạy qua chạy lại yểm trợ cho nhau .

    Chốt còn có một con đường mòn dài khoảng 10m phía sau để ban ngày ra suối lấy nước sinh hoạt và về Đại Đội khi có việc cần . 
        Chiều đến ,  khi trời nhá nhem tối , tất cả 8 anh em đã vào trong chốt , giao thông hào kết nối với Đại Đội 22 cũng như con đường mòn để ra suối lấy nước sinh hoạt , được "khóa lại" bằng những loại mìn bẫy để cho trong chốt được an toàn ...
     Ban đêm ''khóa lại'' , ban ngày "mở ra", một công việc nhàm chán ...
Ngày qua ngày , phía sau chốt là con suối nên việc sinh hoạt ăn uống , tắm rửa  của chúng tôi rất thoải mái . Chúng tôi thường hay lội dọc theo con suối để bắt tôm , những con tôm to bằng ngón tay út nằm sát trong  bờ suối ở độ sâu khoảng 30-40 cm nước .
    
       Ban đầu khi phát hiện ra có tôm dưới nước , tôi cũng bắt chước anh em đi bắt ,  nhưng không được con nào , tôi la làng với mấy thằng em là sao tôi bắt không được con nào hết . 
       Nó hỏi tôi là anh bắt làm sao , tôi nói là thấy nó nằm yên dưới nước , thò tay xuống nước từ từ đưa tay đến gần và ... chộp "nó"... 
       Mấy thằng em nó cười và nói , anh bắt vậy sao mà bắt được , tôm nó đi bằng cách búng mình về phía sau , vì thế , để bắt được nó , một tay anh dứ ở phía trước , một tay anh chận ở phía sau , khi nó thấy tay anh ở phía trước gần chạm vào nó , nó sẽ búng mình chạy vào ngay tay anh ở phía sau , như vậy anh mới bắt được nó ...
   Trời ơi , ai mà biết , từ hồi nào tới giờ có đi mò tôm đâu . Tôi làm theo lời mấy thằng em chỉ dẫn ...
       Quả đúng như vậy , tôi thầm khen mấy thằng em là giỏi .
Còn ít ngày nữa là đến ngày Quân Lực 19 tháng 6 . Vào một buổi sáng , tôi được lệnh về trình diện Đại Đội Trưởng của tôi là Đại Úy Lý Văn Long . Ông là Sĩ Quan Đà Lạt và là Trinh Sát của Sư Đoàn 7 Bộ Binh , không biết vì lý do gì mà Ông về Đại Đội 23 của tôi ...
Hình như qua hồ sơ của tôi , hay sự bàn giao của người tiền nhiệm , mà ngay từ khi Ông mới về nắm Đại Đội 23 , Ông đã quan tâm đến tôi .
        (( Khoảng tháng 10 năm 1972 , đơn vị đang hành quân ở Huế - Quảng Trị , lúc này  tôi đang nghỉ dưỡng thương ở Sài Gòn , thì Ông đã cho người nhắn  với tôi rằng : Ra hành quân đi , tôi chừa cho anh một chỗ ngon lắm ...))
Sau thủ tục trình diện , tôi được Ông cho biết là đã đề cử tôi DỰ TRANH CHIẾN SĨ XUẤT SẮC CỦA ĐẠI ĐỘI lần này . Tên thì đã được gửi đi còn như thế nào thì chưa biết ...
Nghe tin này tôi cũng mừng , nhưng không biết có được như mong muốn không , vì sau khi Lệnh Ngừng Bắn có hiệu lực , tôi chẳng có '' thành tích'' nào cả , ngoài việc Xuất Sắc khóa 3 Đa Năng ...
   Kệ , cấp trên thương hay như thế nào , thì đây cũng là niềm an ủi của tôi trong những năm tháng chiến đấu gian khổ ...
Nhưng nếu nói là tôi không có điểm thì cũng oan , bằng chứng là tôi mới được cho đi học một khóa học gì đó , nhưng khóa học bị hủy bỏ . Phải chăng đây là sự '' bù lại '' cho tôi ?
Tôi sốt ruột mong đợi thông báo kết quả từng ngày , từng ngày ...
       Nếu đạt được danh hiệu Chiến Sĩ Xuất Sắc lần này , thì tương lai con đường binh nghiệp của tôi lại được củng cố thêm nữa .Chưa kể điều chắc chắn là tôi sẽ được về nghỉ phép ở Sài Gòn ít ngày ...
Nhưng ... hy vọng của tôi tiêu tan thành mây khói , khi chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày Quân Lực  19 tháng 6 , tôi được thông báo là mình đã BỊ LOẠI ...
    
        Buồn 5' ... 
           TÔI QUÊN NGAY GIẤC MƠ VÀNG ẤY VÀ VUI VẺ VỚI CÔNG VIỆC HIỆN TẠI CỦA MÌNH Ở TUYẾN GIÁP RANH '' KHÊ THAI ''.




                               GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow''






Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 118 ''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

    
      ĐÓNG QUÂN :

              TUYẾN GIÁP RANH " KHÊ THAI ".
                                                  ( Bài 1)

    ...Đoàn quân xa chở đơn vị tiến vào vùng hành quân , như một con rắn khổng lồ uốn lượn , bởi những cung đường ngoằn ngoèo trồi lên tụt xuống , như con tàu đang gối sóng vượt đại dương tìm về đất liền ...

Khói đen từ những chiếc GMC vất vả , cố gắng vượt qua một con dốc đứng , thải ra , bay vào không gian , trông chẳng khác nào những con rồng đen trong chuyện cổ tích ...
Bụi đường , đất đỏ , khi xe chạy qua gió quyện 
vào , bay lên trời cao như những áng may hồng , làm tôi chợt nhớ đến một bài hát nào đó của Trịnh Công Sơn : Trời ươm nắng ..cho mây hồng ...
Nhưng ở nơi đây , thực tế không lãng mạn như lời của bài hát , mà là những lo âu hằn trên những khuôn mặt phong trần , già nua hơn tuổi đời của mình , bởi cuộc sống luôn đối diện với gian khổ , hiểm nguy  tang thương và chết chóc ...

      Xe đi ngang qua căn cứ An Đô của Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn , căn cứ do Công Binh Dù làm rất kiên cố ,  nằm ẩn mình sâu trong lòng một ngọn núi , chỉ trúng bom may ra mới sập được , còn đạn pháo , cho dù cỡ 130 ly cũng chẳng ăn thua gì ... 

Tôi không biết chính xác là bao xa , chỉ đoán chừng ,  cách quốc lộ 1 khoảng  hơn 20km đường chim bay thì đoàn xe dừng lại . Tất cả xuống xe , di chuyển trên con đường đất nhỏ , có lẽ vì vậy nên xe không đi thêm vào được nữa .
Trời chiều Trường Sơn lành lạnh , bóng đêm nhanh chóng bao trùm cảnh núi rừng , tôi nghe nói mình sẽ đi qua một vùng gọi là Núi Gió . 
      Núi nào mà chẳng có gió ... tôi nghĩ như vậy và cứ lầm lũi đi theo đoàn quân tiến sâu qua hết ngọn núi này đến ngọn núi kia . 
 Bỗng tôi thấy hừng hực hơi nóng quanh tôi , gió như muốn làm tôi chao đảo ngả nghiêng , một mùi không khí ngột ngạt thoang thoảng mùi nồng của vôi . Thì ra đây là Núi gió , tôi đi qua vài phút sau thì hết , không khí trở lại bình thường , gió cũng hết cuồn cuộn quanh mình ...
Trong bóng đêm , chúng tôi mò  mẫm bám nhau mà đi , tình hình bây giờ không giống như Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 . Chúng tôi không sợ đụng độ với địch trong khi mình đang di chuyển nữa , nhưng vấn đề là sao lại phải di chuyển vào ban đêm ?
Tôi nghe nói , Tiểu Đoàn mình vào trám tuyến , đổi cho một đơn vị Bộ Binh nào đó . Đây là một Tuyến Giáp Ranh , ta và địch chia cách nhau chỉ một con suối có tên trên bản đồ là Khê Thai ...
Vì thế cuộc hoán đổi không muốn cho đối phương biết , nên phải di chuyển vào ban đêm . 
    Khoảng quá nửa đêm thì chúng tôi gặp được đơn vị bạn .
   Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , nằm trên một đỉnh của ngọn núi cao , được bố trí xung quanh là những căn lều nằm rải rác , kết nối với nhau bằng một hệ thống giao thông hào chằng chịt , trông như một xóm nhỏ dưới đồng bằng rất đẹp mắt ...
     Những con đường mòn qua lại với nhau , giữa lều này với lều kia đã được chặt bỏ đi những cây nhỏ cho việc đi lại được dễ dàng ...
     Nếu không phải là vùng Tuyến Giáp Ranh thì hạnh phúc biết mấy , bởi cảnh đẹp và thanh bình quá ....

     Nhưng ở đây , tiềm tàng những nguy hiểm rủi ro bất ngờ mà không ai có thể đoán trước được . Rủi ro ở đây là sự chết chóc , hy sinh và mất mát chỉ trong chớp mắt ...
Đại Đội của tôi đi sâu hơn nữa , cách Tiểu  Đoàn khoảng 2km thì dừng lại . Đơn vị bạn mà tôi hoán đổi hình như là Trung Đoàn 53-54 của Sư Đoàn 1 Bộ Binh . Họ vui mừng khi thấy chúng tôi vào thay nhiệm vụ cho họ ...
Hai dẫy núi nằm song song với nhau , cách nhau một con suối  gọi là KHÊ THAI , dẫy bên này là của Lính Nhảy Dù , dẫy bên kia là của Địch ...
     Nhảy Dù có khoảng 20 chốt , bố trí dọc bên kia bờ suối chạy dài khoảng 500m để giữ an toàn cho đồng đội lấy nước sinh hoạt mỗi ngày . Những chốt này rất nguy hiểm vì nằm cách vị trí đóng quân của địch khá gần , lại ở dưới thấp , chỉ cần địch bất thần  từ trên đỉnh núi  tràn xuống tấn công  là có thể bị tiêu diệt ngay ...
Lại cũng Đa Năng , tôi xui xẻo là chốt duy nhất của Đại Đội 23 nằm bắt tay với Đại Đội 22 bên kia bờ suối để giữ điểm lấy nước , chốt cuối cùng trong số hơn 20 chốt . Nhưng cũng đỡ lo vì chốt của tôi có đến ... 8 người , với cả Trung Đội Trưởng là Thiếu Úy Mượt và có máy truyền tin PRC25 để liên lạc khi hữu sự . Điều mà mấy chốt nhỏ khó có được ...

          Hoán đổi cho đơn vị bạn xong thì trời cũng gần sáng , mệt mỏi , phân chia nhiệm vụ cho lính canh gác xong tôi  ngủ ngay ...

       Một ngày mới ở Khê Thai đang chờ tôi ...




                            GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''





   



      

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 117 ''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .


PHÁ TAM GIANG : 
                     ĐI HỌC ... HỦY BỎ .

                                                       ( Bài cuối )



 ...Khu vực đóng quân , vì là cồn cát trống trải với những rừng chồi thưa khá dễ dàng quan sát , nhưng cũng rất nguy hiểm .
      Bởi ta dễ quan sát địch từ xa , thì ngược lại , địch cũng từ xa quan sát được những hoạt động trong đồn của mình ...
Do đó , thường xuyên phải tổ chức những cuộc lục soát quanh đồn với bán kính tối thiểu 300-400m . Nghĩa là khống chế tầm tác xạ của súng B40- B41 hay các loại súng không giật khác ...
Khi thì Chuẩn Úy Sơn dẫn đi lục soát , khi thì tôi dẫn đi , thật tình mà nói , tôi không sợ đụng độ với địch . Bởi địa thế là cát , trống trải , nên khó mà có những cuộc phục kích với địa thế như vậy .
    Tuy nhiên , tôi lại sợ vướng mìn bẫy , vì cát chỗ nào cũng giống nhau , mới cũ không phân biệt được , khó phát hiện ra dấu hiệu lạ để đề phòng hay tránh né ... 
   
     Để an toàn khi di chuyển , và giảm thiệt hại cho mình , điều duy nhất có thể làm , là giữ khoảng cách giữa người này với người kia khá xa , lỡ có bị đạp phải mìn thì sự thiệt  hại cũng  không đáng kể ...
Chiều nay , khi đang dẫn lính đi lục soát quanh đồn , cách cũng khá xa , thì máy gọi tôi về trình diện Đại Đội ngay . Tôi hỏi thằng em mang máy , có biết gọi tôi về trình diện Đại Đội có  việc gì không . Nó nói : em nghe nói hình như gọi anh về đi học gì đó ...

      Tôi nghĩ thầm : Tôi học gì nữa bây giờ , với chức vụ và cấp bậc  hiện tại của tôi , chẳng lẽ Đại Đội cho tôi đi học B1 hay Sĩ Quan đặc biệt sao ?         Bởi hiện tại chỉ có hai khóa học này là phù hợp với tôi . Nếu quả đúng như vậy thì ôi thôi còn gì đáng mừng hơn  cho tôi nữa ...
   Tôi nhanh chóng dẫn lính quay về đồn ...
Để được cho đi  học những khóa B1 hay Sĩ Quan đặc biệt , thì phải là những thành phần có điểm trong đơn vị , mới được đề cử cho đi học , vì sau khi học xong , ra trường , những thay đổi về quyền lợi là rất cao .
Học B1 hay Sĩ Quan đặc biệt , cũng giá trị như nhau , nghĩa là sau khi học xong 6 tháng quân trường nữa  , tôi sẽ được cấp bằng Trung Đội Trưởng , và lon của tôi được mang là Chuẩn Úy , đeo trên cổ áo chứ không còn ở cánh tay trái nữa .       Từ đây , tôi sẽ đứng trong danh sách Sĩ Quan của đơn vị ... 
   Trước kia , như tôi  học B1 chỉ để ăn tiền bằng Trung Đội Trưởng mà thôi , chứ không có lên thẳng Chuẩn Úy , nhưng sau này do nhu cầu và tạo điều kiện khích lệ tinh thần cho những anh em có tinh thần chiến đấu tốt , hơn nữa bằng Trung Đội Trưởng cũng tương đương cấp Chuẩn Úy , nên cấp trên cho lên thẳng sau khi học xong khóa B1 ...
Điều này đối với tôi thật quan trọng , vì nếu không được cho đi học , thì  với cấp bậc hiện tại của tôi , tôi phải bầm dập qua ít nhất là 3-4 năm hành quân nữa , và phải vượt qua 2 cấp nữa , tôi  mới leo lên tới Chuẩn Úy được  , mà 3-4 năm hành quân ấy , biết bao cuộc hành quân và điều gì sẽ xẩy ra cho tôi ???
Trên đường về trình diện Đại Đội , cùng đi với tôi là Trung Sĩ Nhất Lê Văn Dẫn , thằng bạn về Đại Đội 23 sau tôi ít ngày , cũng bầm dập trong chiến đấu như tôi vậy . Hai thằng  miên man suy nghĩ với bao nhiêu tương lai đẹp đẽ sẽ đến với mình , mặc dù cả hai chưa biết là đi học cái gì ...
Kệ , học gì cũng được , xa hành quân là vui rồi , bởi thao trường chỉ đổ  mồ hôi chứ không đổ máu .
      Trình diện Đại Đội xong , chúng tôi theo xe tiếp tế về tiền trạm ở Huế để ngày mai trình diện Tiểu Đoàn . 
Tối đến , hai thằng rủ nhau ra ngã 3 An Hòa , tìm đến nhà thằng bạn tên Thành , trước cũng ở Đại Đội 23 , sau khi đánh trận Hạ Lào về , sợ quá đào ngũ luôn ...
    Đây là cơ hội duy nhất để chúng tôi gặp lại nhau , mấy năm không gặp , nay gặp lại , tuy hoàn cảnh có khác xưa , nhưng bạn bè gặp nhau mừng rỡ , Thành dẫn chúng tôi ra Cồn Hến ăn chè , nó nói chè ở đây ngon lắm và đủ thứ chè của xứ sở sông Hương núi Ngự . Tôi lại thích ăn chè nên ăn xả láng ...
     Thật lòng mà nói , với một Trung Sĩ Nhất , Trung Đội Phó như tôi mà được cho đi học một trong hai khóa này , là điều mà ai cũng nằm mơ , bởi học xong , tương lai của tôi sẽ thay đổi rất nhanh chóng ...

        Sáng hôm sau , tôi và Dẫn quay về tiền trạm để về trình diện Tiểu Đoàn đi học , ở đây la làng lên : Hai cha đi đâu tối qua không về , tìm muốn chết luôn . Về Đại Đội ngay , đang chuẩn bị di chuyển , HỦY BỎ VIỆC CÁC ANH ĐI HỌC RỒI  ...
Tôi và Dẫn ngẩn ngơ , không biết tại sao . Vội vã lên xe về Đại Đội , khi đến cây số 17 thì đoàn xe chở quân cũng từ PHÁ TAM GIANG  vừa ra đến nơi , chúng tôi sang xe trở về với nhiệm vụ hiện tại của mình , nhanh chóng quên đi một tương lai huy hoàng chưa kịp ló dạng ...
Từ cây số 17 , đoàn xe quay đầu theo Quốc Lộ 1 về hướng Bắc , được vài cây số rẽ trái đi vào vùng núi non trùng điệp xanh thẳm của dẫy Trường Sơn hùng vỹ ...
Hành quân triền miên , chiến tranh đã đi qua đến giờ này tôi vẫn không biết ngày đó Đại Đội cho tôi đi học cái gì . 
      Tuy nhiên , chỉ chưa đầy 1 năm sau , tôi đã rút ngắn khoảng cách : Chỉ còn vượt qua 1 cấp nữa , tôi cũng sẽ lên Chuẩn Úy ...


GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''


     



Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 116 ''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

PHÁ TAM GIANG :

ĐÓN CHUẨN TƯỚNG LÊ QUANG LƯỠNG 
TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ .
                                                    ( Bài 3) 
  


   Thế là xong cái Tết 1974 ... Chiều nay khoảng 4 giờ , bất ngờ Đại Úy Triết cùng vài anh em nữa đi xe đạp ghé vào chốt của tôi , Ông dựng xe đạp và đi vòng quanh chốt của tôi . Ban đầu tôi nghĩ có lẽ Ông đi kiểm tra xem chốt tôi đóng quân như thết nào thôi , nhưng sau khi xem cử chỉ của Ông khiến tôi giật mình .
Hình như Ông đang tìm một điều gì đó , vì thỉnh thoảng lại thấy Ông cúi xuống nhặt lên những chiếc lông gà ngằm ngía xem như có vẻ Ông đang đánh giá những cái lông gà ấy là cũ hay mới .
Ông hỏi tôi : tết nhất có ăn gà vịt gì không ?
Thưa Đại Úy có ăn vài con gà ạ .
Gà ở đâu mà ăn ? Dạ thưa Đại Úy gà do anh em Nghĩa Quân về nhà ăn tết mang lên cho anh em trong chốt cùng ăn cho vui ạ .
Gà mang ở nhà lên hay bắt gà của dân ?
Tôi giật mình ... Dạ ... của anh em mang lên ạ ...
 Dân người ta thưa là Lình Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù bắt gà của dân ăn có không ?
Dạ .... cái này ... tôi không rõ Đại Úy ...
Xong Ông bỏ đi ...
Mấy ngày sau tôi được lệnh để  vài anh em Nghĩa Quân ở lại coi chốt còn tất cả anh em Nhảy Dù về tập họp tại chốt của Thiếu Úy Liệu ở ấp Trung Kiều chờ lệnh ...
Tôi không biết là việc gì nữa , khi về đến nơi thì thấy anh em Nhảy Dù , Nghĩa Quân đã tập họp đông đủ , trong đó có cả trung Đội Trưởng Nghĩa Quân là anh Tân và Phó là anh Phước ...
Sau khi tập họp xong Thiếu Úy Liệu gọi anh Tân ra khỏi hàng quân hỏi Tân về việc Nghĩa Quân bắt gà của dân trong mấy ngày tết . Tân trả lời ú ớ sao đó , có lẽ Tân củng không biết việc này ...
Thiếu Úy Liệu thoi cho Tân mấy cái vào bùng và mấy báng súng M16 vào người  , Tân ôm bụng chịu đòn lùi dần ... 
Tôi giật mình , liếc nhìn anh em Nghĩa Quân , tôi thấy trong mắt họ có vẻ căm phẫn vì việc anh Tân sếp của họ bị đánh . Tôi sợ họ sẽ có những hành động chống cự lại chăng , nên nhìn qua anh em Nhảy Dù của mình thấy hai bên tương quan lực lượng nên an tâm ...Bời nếu có chống cự lại tôi nghĩ chắc họ bị đè bẹp ngay . rất may điều đó không xậy ra ...
Bây giờ đến lượt tôi lo , bởi tôi nghĩ sau anh Tân bị đánh  chắc có lẽ sẽ đến lần tôi bị đánh .... vì ít nhiều tôi cũng có liên quan đến việc này .
 Nhưng may quá tôi không bị đánh , mọi việc sau đó tan hàng coi như giải quyết xong ... 
 Còn lại một ít anh em Nhảy Dù , Thiếu Úy Liệu gọi tôi lại móc bóp lấy ra một mảnh giấy trắng nhỏ bằng 2 ngón tay trong đó có in hình biểu tượng MÌNH THÁNH CHÚA Giê Su trao cho tôi và nói : Mình thuyên chuyển về đơn vị mới an toàn rồi tặng Giang giữ làm kỷ niệm phòng thân ...Tôi cám ơn anh chào anh rồi cùng anh em về lại chốt ....
Từ đấy về sau tôi không có dịp gặp lại anh nữa ...
Trung sĩ Thiệt trả phép về nắm Tiểu Đội 1 lại , tôi về BCH Trung Đội nằm chung với Chuần Úy Sơn tại đồn Nghĩa quân nằm ở giữa ấp Trung Kiều và Lai Hà .....  






Hôm nay lại đến ngày lãnh tiếp tế theo chu kỳ , một số anh em đi lãnh tiếp tế cho trung đội , một số theo Chuẩn Úy Ngô Văn Sơn , Trung Đội Trưởng Đa Năng đi lục soát trong Phá Tam Giang , số còn lại ở với tôi canh gác giữ đồn ...

    Những anh em đi lãnh tiếp tế , vì sẽ phải cõng lương thực về cho Trung Đội , đường xa , mang nặng ,  địa thế trống trải , tôi nghĩ là an toàn không có gì nguy hiểm phải lo sợ , nên cho anh em đi người không cho nhẹ mà không cần phải mang vũ khí theo ...


     Theo quy định của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù : Nghiêm cấm tất cả các quân nhân trong Sư Đoàn , kể cả Sĩ Quan , không một ai được đội nón ''bo'', một loại nón vải rộng vành , bất cứ ở nơi đâu .         Khi ra đường , tất cả bắt buộc phải đội ''nón sắt'' hai lớp và mang theo xẻng cá nhân bên mình ...


    Vì nằm biệt lập , xa ''mặt trời'' Chuẩn Úy Sơn đã không chấp hành lệnh này , vì nghĩ rằng nơi hoang vắng này cấp trên nào ra tới đây , ai bắt gặp đâu mà sợ ...

      Ông dẫn lính đi lục soát , ai cũng đội nón sắt , chỉ riêng mình ông đội nón ''bo'' ...

       ... Bây giờ là khoảng giữa trưa , toán đi lãnh tiếp tế có lẽ cũng đã gần vế đến nơi . Bỗng tôi nghe tiếng máy bay trực thăng mỗi lúc một gần , tôi ra khỏi lều và nhìn xem máy bay từ đâu bay đến ...

     
         Một chiếc trực thăng đang bay trên đầu toán tiếp tế và cũng đang theo hướng về đồn nơi tôi đang đứng , trực thăng mỗi lúc như muốn xuống thấp hơn và  như có vẻ muốn đáp xuống con đường nằm cạnh bên đồn của tôi ...

     Tôi tự hỏi : Chẳng lẽ máy bay đáp xuống đây ? Máy bay chở ai và xuống làm gì ? Tôi chưa biết ất giáp gì thì máy bay đáp xuống thật .

   Vì không có máy truyền tin để liên lạc , nên tôi không biết trên máy bay đó là ai ...
     
     Tôi đứng trong đồn dòm ra , vẫn chưa biết là ai .
Mãi đến khi bụi bay đi hết , những người trong trực thăng  từng người rời máy bay bước xuống đất ra ngoài , lúc này tôi mới tá hỏa , mặt không còn chút 
máu khi nhận ra :
    
         Chuẩn Tướng Lê Quang Lưỡng , Tư Lệnh Sư Đoàn , Đại Tá Văn Bá Ninh , Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 3 , Thiếu Tá Phương Ban 3 Lữ Đoàn , Trung Tá Nguyễn Đình Ngọc Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 2 của tôi và Đại Úy Lý Văn Long Đại Đội Trưởng Đại Đội 23 của tôi , tất cả đều gọn gàng súng đạn , nón sắt và xẻng cá nhân xếp gọn bên hông ...

    ...Hồn vía lên mây , tôi cắm đầu chạy vào lều  xỏ vội đôi giầy , quơ vội chiếc nón sắt đội lên đầu quên cả mang súng đạn và chạy ra giơ tay chào trình diện Tướng Tư Lệnh :

       - Trung Sĩ Nhất Vũ Đình Giang , Trung Đội Phó Đa Năng , Đại Đội 23 số quân 70/130... trình diện Chuẩn Tướng chờ lệnh ...
     
      Ông không thèm dòm tôi , và cũng chẳng thèm chào lại tôi . Tôi đứng như trời trồng , trong lòng run như đang lên cơn sốt , khi nhìn thấy tất cả ai cũng súng đạn nón sắt , xẻng gấp đeo bên mình , chỉ riêng tôi , một anh Trung Sĩ  quèn lại chẳng mang theo gì cả . Tôi lo lắng thế nào cũng bị ăn đòn ...

     Toán tiếp tế về đến nơi , không dám vào đồn , đứng cách trực thăng vài chục mét . Tướng Tư Lệnh gọi Đại Tá Văn Bá Ninh lại và nói :

  - Anh xem lính của anh đi lãnh tiếp tế kìa , giống như đi chợ vậy , không mang súng đạn gì hết , lỡ gặp du kích thì sao ? 
          Sau câu hỏi là mấy cú đấm vô bụng Đại Tá Văn Bá Ninh , Ông oằn người , tôi không bị đánh , nhưng thấy Ông bị đánh mà đau , vì biết lát nữa đây sẽ đến lượt tôi .

    Đại Tá Văn Bá Ninh hỏi tôi :
- Trung Đội Trưởng đâu ?
- Dạ thưa Đại Tá , Chuẩn Úy Sơn dẫn Trung Đội đi lục soát .
- Gọi Chuẩn Úy Sơn về đây .
     Đại Úy Long lấy máy gọi Chuẩn Úy Sơn về trình diện .Tôi lo sợ quá , vì biết Chuẩn Úy Sơn lúc đi đội nón bo , nhưng không biết làm sao để liên lạc cho ông hay ...

      Lát sau , Chuẩn Úy Sơn nghênh ngang dẫn lính trên đường về đồn . Đáng lẽ việc Ông dẫn lính đi lục soát là có thêm điểm , nhưng nhìn Ông đội nón bo đi trên đường mà tôi muốn khóc , muốn chạy ra giật chiếc nón ấy vất đi để thay vào bằng chiếc mũ sắt quen thuộc , nhưng tôi không thể làm được ...


     Đại Tá Ninh nói với Trung Tá Ngọc :

- Anh xem Sĩ Quan của anh kìa , giống cao bồi không ?
   Mấy cái đấm vô bụng Trung Tá Ngọc ...

   Trực thăng nổ máy , mọi người lên máy bay , trước khi lên máy bay , Trung Tá Ngọc nói với Chuẩn Úy Sơn ( Giọng Huế ) :

-Đù mạ anh , bổn giờ chiều tôi quay lại ...

      Trực thăng cất cánh bay đi tôi thở phào nhẹ nhõm , nhưng cả tôi và Chuẩn Úy Sơn đều lo lằng cho câu nói của Trung Tá Ngọc : Chiều quay lại ...


    Tôi hối lính , mọi người lo sửa sang hầm hố cá nhân , lau chùi súng đạn chờ Trung Tá Ngọc bay đến ... Tôi và Ông Sơn đều  cầu mong câu nói ấy chỉ là nói suông ...


   Nhưng không , đúng như lời Trung Tá Ngọc nói , 4 giờ chiều , tiếng trực thăng từ xa vọng lại . Tất cả tập họp chuẩn bị đón tiếp Ông . Xuống trực thăng Ông hầm hầm đi vào đồn cùng với Đại Úy Long , Chuẩn Úy Sơn đứng trước hàng quân , vừa Nhảy Dù và Nghĩa Quân gần 100 người ,  chào trình diện xong , lãnh ngay mấy cú đấm vào bụng , mấy mũi giầy bốt đờ sô vào chân , Chuẩn Úy Sơn  như muốn quỵ xuống vì đau , nhưng vẫn cố gắng đứng nghiêm chịu đòn ...


    Trung Tá Ngọc nói : Đm , tại anh mà tôi bị đánh anh biết không ...

     Tôi sợ quá , chắc sắp đến lượt tôi ...
  Nhưng không ...Sau trận đòn dành cho Chuẩn Úy Sơn , Trung Tá Ngọc , Đại Úy Long ra trực thăng bay đi ...
   Anh Trung Đội Phó Nghĩa Quân hỏi tôi : Chu cha , hồi trưa ông Đại Úy nào mà hung dữ quá vậy , đánh Ổng để bây giờ Ổng đánh mình .
    Tôi cười nói : Ông nội , hồi trưa người đánh Ổng là Đại Tá Lữ Đoàn Trưởng chứ Đại Úy sao dám đánh Ổng ...
      Anh ta nói : Ghê quá , tôi đâu biết , Trung Tá mà còn bị đánh ... 
   
         Lính Nhảy Dù kỷ luật là thế đấy , đừng tưởng cấp Đại Tá là lớn , không ai dám đụng tới , chỉ hơn một cấp thôi , cũng đánh te tua người dưới một cấp . Thậm chí cùng cấp , nhưng chức vụ lớn hơn , cũng có thể đánh ... Nhưng đánh xong , mọi chuyện bỏ qua hết , không trù dập bao giờ ...

      Tôi không bị đánh , có lẽ cấp trên biết , một anh Hạ Sĩ Quan nhỏ bé như tôi mà đón một vị Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn là chuyện hy hữu , do đó làm sao đúng lễ nghi quân cách cho được ?


       Chuẩn Tướng Lưỡng đã qua đời ở Mỹ . Bây giờ ngồi đây viết lại những kỷ niệm này tôi thấy vui thay cho đời Lính của mình :


       Một anh chàng Trung Sĩ Nhất lè phè trước vị Tướng Tư Lệnh và các Sĩ Quan cao cấp của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn , thế nhưng không bị đòn :

  
     BỞI CÁC NGÀI BIẾT , CỠ TÔI , GẶP CÁC   NGÀI ĐỦ KHIẾP , CẦN GÌ ĐÁNH . THẾ MỚI LÀ HUYNH ĐỆ CHI BINH CHỨ .


GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow''