CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT " 59 ''.

     CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NGÀY NÀY NĂM XƯA : 30 tháng 4 năm 1975 .
  
   * Cạn kiệt nguồn nhân lực .
   * Phòng thủ Sài gòn : Sai chiến thuật .


   Sau khi thất bại ở Khánh Dương , đèo Phụng Hoàng quốc lộ 21 , trong kế hoạch đánh chiếm lại Buôn Ma Thuộc . Điều vô lý trong chiến lược lúc bấy giờ đã làm cho Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù gồm các Tiểu Đoàn 2,6và 5 Nhảy Dù bị tiêu 

diệt tại chiến trường này . Số còn lại một phần chạy theo dân di tản về Sài gòn bằng đường bộ và đường biển về Vũng Tàu , một phần sau đó được gom lại và máy bay chở về Sài gòn ?

         Tình hình lúc này quá thê thảm , quân số chẳng còn là bao , hoang mang lo lắng trong tâm trạng của  mỗi người lính , sự thí quân vô lý ở mặt trận Khánh Dương  đã làm nản lòng 

cả những người thâm niên , dày dặn kinh nghiệm  như tôi cũng bất mãn và lo sợ . Vì thế , sau khi chạy theo dân di tản khỏi Khánh Dương về đến Sài gòn an toàn , tôi ở nhà luôn không  trình diện đơn vị nữa .

          Nhưng đơn vị biết nhà tôi , cho bạn tôi xuống kêu tôi lên , tôi trốn trong nhà và dặn vợ tôi nói là tôi chưa về tới . Tôi nghe bạn tôi cười và nói : Thằng Giang mà chưa về được thì ai về được nữa bây giờ , khi nào nó về bảo nó lên trình diện Tiểu Đoàn ngay nhé . Và bạn tôi bỏ đi...

           Tôi phân vân không biết mình nên trình diện hay trốn luôn ở nhà . Nếu ở nhà tôi sẽ bị buộc vào tội đào ngũ , bao công sức của tôi tan thành mây khói , mọi quyền lợi của tôi cũng tiêu luôn . Còn trình diện , tôi lại chiến đấu trong tình trạng khó khăn , khi mà điều quan trọng của người lính trong chiến đấu là sự yểm trợ hoả lực bị thiếu hụt , và dễ bị thí , bị bỏ rơi ở chiến trường ...Thật là khó xử cho tôi . Cuối cùng thì tôi phải quyết định : Trình diện đơn vị .
Tôi vẫn giữ chức vụ mà tôi đang có :Thường vụ Đại Đội và được thăng cấp Thượng sĩ ...
Quân số được bổ sung bằng một số anh em lấy từ Quân lao về , tôi nản quá bởi thành phần này sớm muộn họ cũng lại đào ngũ nữa mà thôi , nhưng trên đưa xuống thì cứ nhận chứ biết sao bây giờ , hơn nữa không nhận lấy đâu ra lính để hành quân đây ?

    Ngày 22 tháng 4 năm 1975 .

 Kế toán trưởng phát lương bình thường như mọi tháng , lương của tôi lúc này khoảng hơn 32.000 đồng tháng , nếu không phải là lính Nhảy Dù và đơn vị không tác chiến , thì lương tháng của tôi chỉ vào khoảng 21.000/22.000 đồng tháng ( giá mua chiếc xe honda 67 khoảng 60.000/70.000 đồng). Tôi xui xẻo , đáng lẽ tháng này  tôi được lãnh thêm tiền tái đăng lần 2 khoảng 12.000 đồng nữa , nhưng khi lãnh lương không có số tiền đó tôi hỏi tại sao vậy , thì được Kế Toán Trưởng trả lời là : xui quá , hồ sơ bị ban , tháng sau mới lãnh được , lúc đầu tôi vô tình tin sự xui xẻo ấy là sự thật ,nhưng vài ngày sau tôi biết mình bị Trên lừa : Bởi chiến tranh kết thúc , cấp trên biết được điều đó , tái đăng  mà làm gì nữa . 
          Đấy , họ tính toán tiền xương máu của tôi đến từng chi tiết như vậy đó ...

       Nhảy Dù là lính tình nguyện đi chứ không bắt buộc , do đó khi tình nguyện đầu quân vào bạn ký lần đầu là 3 năm , bạn được thưởng 9.000 đồng , vì 3 năm đầu có 2 năm là nhiệm vụ Quân Dịch (như nghĩa vụ quân sự bây giờ ).        Hết 3 năm bạn ký tiếp đợt 2 là 4 năm , nếu bạn còn ở hàng binh sĩ , bạn sẽ được thưởng số tiền là 32.000 đồng , nhưng nếu bạn lên hàng Hạ Sĩ Quan rồi , bạn chỉ còn được thưởng 12.000 đồng . Hết đợt 2 bạn tái đăng lại cũng thời gian đó bạn chị được thưởng 12.000 đồng .

   
      Bạn muốn đăng luôn một lần 15-20 năm để lãnh số tiền lớn thì sao? không được , bạn đào ngũ hay lỡ bạn tử trận thì sao . Bạn sợ quá không tái đăng nữa , không được , vì không được giải ngũ hay chuyển đi qua đơn vị khác , mà đi đâu bây giờ khi mà đơn vị nào cũng chiến đấu , còn tệ hơn nữa là khác , thôi đàng nào cũng vậy chết sống có số mà lo gì : Tái đăng tiếp...
    
       Ngày 27 tháng 4 năm 1975 .
     Tiểu Đoàn vẫn trong tình trạng  ứng chiến.
Hôm nay sau khi Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng đi họp về , đơn vị chuẩn bị lên đường hành quân , Ông nói : Hết đất rồi , lần này hành quân gần đây thôi , không đi xa đâu...
    
     Nhìn tấm bản đồ hành quân,  Sài gòn , toàn màu trắng , hồng , đen, thình thoảng mới thấy đốm nhỏ màu  xanh lá cây rừng hay màu  xanh dương của sông suối .Chẳng bù cho những ngày trước hay những năm trước , bản đồ hành quân chỉ có toàn một màu xanh lá cây rừng và những vòng màu nâu ngoằn nghoèo  : Đường biểu diễn của vòng cao độ ...
      
        Hơn 20 xe GMC lăn bánh chở Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi đổ quân xuống nhà máy Tái Thành Kỹ Nghệ Dệt (nay là may Thành Công) ở ngã 3 Tham Lương . Bộ chỉ huy Tiểu Đoàn đóng trong nhà máy , các Đại Đội bạn nằm dạt bên cánh nhà máy dầu Tường An . Đại Đội 23 của tôi do Thiếu Uý Ngọc . Đại Đội Trưởng nằm sau nhà máy Tái Thành cách khoảng hơn cây số , giữa đồng khô cỏ cháy . (lần đầu tiên và lần cuối cùng trong 7 năm đời lính của tôi , tôi thấy Đại Đội Trưởng của một Đại Đội Nhảy Dù tác chiến mang cấp bậc Thiếu Uý ,quá nhỏ , thường là Đại Uý và Sĩ Quan ban 3 , ban chỉ huy hành quân là một Đại Uý lấy từ Quân Lao về ). Tôi thấy sự bố trí quân như vậy không thích hợp, vô lý , nên có hỏi Thiếu Uý Ngọc về sự vô lý ấy .Thiếu Uý Ngọc nói trên bảo sao nghe vậy chứ biết sao bây giờ .
  
    Đáng lẽ , nếu thực sự phòng thủ bảo vệ Thủ Đô Sài gòn , thì đơn vị của tôi phải bố trí nằm trên quốc lộ từ Tham Lương đến An Sương theo kiểu phục kích như vậy khi đối phương di chuyển từ Tây Ninh về sẽ lọt ổ phục kích ...lãnh đủ. Tôi nói : đối phương làm sao dám dàn quân đi qua vùng đồng khô cỏ cháy này , chỉ làm mồi  cho pháo binh và ăn bom mà thôi (trước 1975 , toàn bộ khu vực sau các nhà máy dệt ở kinh Tham lương là đồng ruộng rất ít dân cư, chạy dài tới Bà Hom , Vĩnh Lộc)...

     Lệnh cấp trên mà : thi hành trước , khiếu nại sau , và tôi không còn dịp để khiếu nại cho những cái chết oan uổng của bạn bè , đồng đội .


      Việc bố trí quân cũng xong trong chiều hôm nay...cho dù là VÔ LÝ . 
                                            (Còn tiếp)
    Ngày 28 tháng 4 năm 1975 .
   Một đêm yên bình đi qua , công việc tổ chức  phòng thủ vẫn như bao lần hành quân khác , đào hầm hố cá nhân , căng lều võng , việc làm quá quen thuộc của người lính tác chiến .

          Điểm đóng quân là một mảnh vườn của dân khá rộng , được bao bọc xung quanh bằng những hàng trúc xanh rì , từ trong nhìn ra là những khoảng trống chạy dài hết tầm nhìn, kiểm soát được tất cả một vùng rộng lớn ...

   Tại giữa vườn , được bố trí một khẩu súng cối 60 ly với hầm hố đạn dược đầy đủ ,nòng súng được hướng về phía An Sương , địa thế cho phép cối 60 ly có thể bắn được ở mọi góc độ .
   Tương tự như thế , khẩu đại bác không dật 90 ly , loại súng chống tăng rất hiệu quả , được bố trí tầm nhìn mà mục tiêu là ngã 3 Thuận Kiều , đây là một khúc cua không gắt lắm , nhưng nếu từ An Sương tiến vào Sài Gòn phải đi qua đây , khoảng cách từ súng đến mục tiêu khoảng hơn cây số , rất thuận lợi vì đồng trống .Cùng với 90 ly là những khẩu M72 chống tăng quen thuộc .
   Hơn chục khẩu đại liên M60 nằm rải rác xung quanh vườn , tất cả ẩn mình trong những hàng trúc xanh đẹp, tôi hài lòng sau khi kiểm tra hệ thống phòng thủ của Đai Đội đã hoàn tất , nghỉ ngơi chờ địch...

      Chiều nay , một phi đội A 37 , 2 chiếc không biết từ đâu bay đến trên bầu trời sân bay Tân Sơn Nhất , bất thần chúng nhào xuống ném bom xuống đường băng của sân bay , vì là loại máy bay ném bom của mình ( Không quân Việt Nam Cộng Hoà ) , nên không ai nghi ngờ , đến khi bị ném bom xuống sân bay mới biết không phải phe ta , từ vị trí của tôi , có thể dùng đại liên M60 để bắn những máy bay ném bom đó , bởi khoảng  cách chỉ hơn 1 cây số . Khi biết được như thế thì đã quá muộn không phản ứng kịp nữa , vì máy bay ném bom vội vã và bay đi chứ không quần thảo trên bầu trời Sài Gòn lâu.


       Buổi chiều bị A 37 ném bom , tối bị pháo kích bằng đại bác 130 ly , mục tiêu ở đâu tôi không biết nhưng đạn thì nổ trong khu vực Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù , trong đó có rất nhiều Khu Gia Binh ( nơi ở của vợ con các anh em thuộc Nhảy Dù) trong đó có vợ con tôi .Đêm đó tôi lo lắng cho sự an nguy của vợ con không sao ngủ được , mong cho trời mau sáng chạy về xem sao ( vị trí đóng quân của tôi không xa gia đình lắm )...


      Ngày 29 tháng 4 năm 1975 .

   Trời sáng , sau khi uống cafe xong , tôi định xin Thiếu Uý Ngọc cho tôi chạy về nhà tí xem tình hình vợ con như thế nào , thì có lệnh chuẩn bị nhận tiếp tế , thế là không đi được vì tôi phải ở lại chia phần tiếp tế cho các anh em trong Đại Đội , tôi sốt ruột muốn điên lên được.

  Tiếng gầm rú của máy bay ném bom phản lực F5 chuẩn bị cất cánh ở phi trường Tân Sơn Nhất khiến tôi an tâm , tôi nghĩ giờ này  đây , đơn vị nào còn được F5 bay lên yểm trợ ,còn gì bằng nữa . Nhưng suy nghĩ của tôi đã sai hoàn toàn , chiếc đầu tiên cất cánh bay ngang trên đầu tôi , khá cao , ném xuống 2 quả bom ở giữa đồng trống , tôi nghĩ chiếc đó bị trục trặc kỹ thuật ...Nhưng không phải vậy , vài phút sau chiếc thứ 2 cất cánh , cũng ném xuống những quả bom như chiếc đầu . Cứ vài phút lại cất cánh 1 chiếc , có lẽ đến hơn chục chiếc . Tôi hiểu ra : Không Quân đã bỏ chạy , họ ném bom cho nhẹ để bay đi xa , hoặc ném bom đi mới xin bay vào  không phận của nước bạn được ...
   
     Tôi ngỡ ngàng tự hỏi : Những đơn vị có điều kiện đã bỏ chạy , còn những người lính không có điều kiện như Nhảy Dù chúng tôi , ở lại chiến đấu cho ai đây , để rồi chúng tôi lại có những anh em chết một cách oan uổng ...
   Tôi hoang mang lo lằng thật sự...
    
      Loay hoay chia thực phẩm cho anh em xong thì trời cũng gần đứng bóng . Nhìn quanh tôi bất ngờ trước dòng người từ sau nhà máy dệt Tái Thành ,đang lũ lượt kéo nhau đi ngang qua khu vực đóng quân của tôi , lớn bé già trẻ , có một thanh niên tôi không hề quen biết đi ngang qua tôi nói : ủa , sao mày còn đây , nó về tới Hóc Môn rồi đấy . Tôi ừ hử cho qua chuyện  và cố nhớ xem hắn là ai mà lại biết mình , nhưng không nhớ ra . Tôi chợt nghĩ : Thôi rồi , địch trà trộn vào dân di tản chạy giặc , đi qua những vùng đóng quân tung tin như vậy làm hoang mang tinh thần của lính , chiến thuật này đã được áp dụng thành công thời Tưởng Giới Thạch , và quân của Tưởng Giới Thạch đã bỏ lục địa chạy ra Đài Loan ...

      Tiếng xích sắt của tăng T54 nghiền trên mặt đường đang  ngày một đến gần làm tôi giật mình , tôi lệnh cho khẩu cối 60 ly căn vào mục tiêu là ngã 3 Thuận Kiều sẵn sàng chờ lệnh .    Khẩu đại bác 90 ly cũng vậy , chiếc T54  đầu tiên xuất hiện máy nhắm của khẩu  90ly bám sát mục tiêu đang  lăn bánh  lăn bánh tiến vào Sài Gòn ...Ở góc độ quá dãn (120-140) bắn rất khó tiêu diệt được mục tiêu , muốn bắn chính xác và cháy được chiếc T54 đó thì phải bắn ở góc độ 90 thì mới có hiệu quả , vì ở cự ly khá xa , phải tiêu diệt được mục tiêu ngay từ trái đạn đầu tiên , không cho phép bắn trật , bởi nếu bắn trật , xe không bị cháy thì đến lượt tôi bị ăn đạn đại bác 100ly từ T54 bắn trả lại và kèm theo là đạn 12ly 8 , chỉ vài trái 100ly thì nhìn tôi không ra nữa , những hàng trúc xanh tươi cũng tơi tả theo ...Tôi phân vân chưa quyết định bắn  hay không bắn thì ...lính trong Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn ùn ùn di chuyển phía sau tuyến phòng thủ của Đại Đội cùng lúc , lệnh cho chúng tôi thu dọn đồ đạc rút theo Tiểu Đoàn .

    Tôi hoảng quá , nói tất cả quăng đạn dược xuống giếng gần đó , chỉ mang theo số lượng vủa đủ cho dễ di chuyển ...

      Trời nhá nhem tối , một trận mưa to ập đến .Chúng tôi mò mẫm đi trong đêm mưa gió , tối tăm hướng về Trường Đua Phú Thọ , băng qua các khu dân cư đường Âu Cơ , Hương Lộ 14 .

     Khi gần đến đồn cảnh sát Nguyễn Văn Cự , đâu đó những xác người nằm rải rác bên đường từ hồi nào , hình như có một cuộc đụng độ nhỏ mới đây thôi ...
  
      Qua hệ thống truyền tin liên lạc với nhau , Cảnh Sát Dã Chiến bảo vệ đồn đã mở những con ngựa sắt làm chướng ngại vật cho đơn vị đi qua , tiến vào Trường Đua Phú Thọ ...
    Bên hông trường đua , đường Lữ Gia , đoàn quân xa chờ sẵn chở Tiểu Đoàn của tôi đi vòng đường Trần Quốc Toản (3/2) về Biệt Khu Thủ Đô và rải quân ở cư xá Bắc Hải , ngã ba Ông Tạ . Lúc này là nửa đêm về sáng ...
                                                  (còn tiếp)
     Ngày 30 tháng 4 năm 1975.
 Tiếng xướng ngôn viên đài phát thanh  Sài gòn nheo nhẻo nói , tường thuật các trận đánh của quân Dù đang phản công đánh chiếm tại các vùng Xóm Mới , Gò Vấp và một vài nơi khác . Yêu cầu người dân và các anh em binh sĩ đừng rời máy radio để theo dõi tin tức ...

   Tất cả đơn vị tôi được tăng cường thêm súng chống tăng M72 và gạo sấy thịt hộp , lấy từ hậu cứ Tiểu Đoàn 1 Nhảy Dù gần đó . Tôi rời ban Chỉ Huy Đại Đội lang thang ra đường Lê Văn Duyệt (CMT8 bây giờ ) nhìn dòng người chạy vào trung tâm thủ đô Sài gòn , có ý tìm xem vợ con tôi có cùng chạy vào đây không , tôi có gặp một vài người quen trong trại gia binh gần nhà tôi , hỏi họ , nhưng họ trả lời không gặp đâu hết ...

    
         Khoảng hơn 9 giờ đài phát thanh Sài gòn thông báo : Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà  vắng mặt...Trung Tướng Vĩnh Lộc lên thay thế . Vĩnh Lộc , một vị tướng thất sủng đã nghỉ  hưu ...
  
     Gần 10 giờ , thông báo tướng Vĩnh Lộc vắng mặt , Chuẩn Tướng Mạnh , phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu lên thay ...

            Như vậy , những vị chỉ huy cấp cao nhất  của tôi đã cao chạy xa bay tự bao giờ , những người hét ra lửa , những người có quyền sinh sát và ra lệnh cho tôi , những mệnh lệnh chết người mà tôi phải thực hiện  mấy ngày trước đó giờ không còn nữa , chỉ còn vài cấp chỉ huy be bé cùng chung số phận như tôi...

  Khoảng gần 11 giờ , tiền quân phía Ngã Tư Bẩy Hiền báo bắn cháy 1 T54 khi chuyển hướng quẹo về sân bay Tân Sơn Nhất , một tin vui trước giờ khai tử khoảng 45 phút ...


      Một trái đạn pháo từ hướng Bẩy Hiền bắn dọc theo đường Lê Văn Duyệt chạm đâu đó phát nổ , miểng bay chém cụt một cánh  tay của cô gái trên  đường chạy giặc đi ngang qua tôi , cô gái thét lên vì khiếp sợ , ngay lập tức y tá đơn vị đã băng bó cấp cứu cho cô ta và chỉ đường cho cô ấy đến nơi gần nhất để cứu chữa .


       Khoảng 11 giờ 30 , Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà Dương Văn Minh , Một vị Đại Tướng nhiều tai tiếng mới lên nắm quyền chưa đầy 48 tiếng đồng hồ , kêu gọi anh em binh sĩ buông súng không chống cự để tránh đổ máu , lời tuyên bố này được lập đi lập lại nhiều lần , kèm theo cả lời của Chuẩn Tướng Mạnh ...


        Một cảnh hỗn loạn chưa từng thấy , tôi và các bạn trong ban chỉ huy Đại Đội được chủ nhà cho mỗi người một bộ quần áo dân sự thay ra để đi về , tôi còn nhớ câu nói của Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi nói lúc chia tay : bây giờ tôi hết trách nhiệm với anh em , thôi chúng ta chia tay , ai về nhà nấy , giọng Ông như muốn khóc...


     38 năm đã đi qua ,hơn nửa đời người , bên thắng bên thua , kẻ sống người chết : CHÚNG TA NGHĨ GÌ VỀ CUỘC CHIẾN TRANH HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN NÀY ??? 


  CUỘC CHIẾN ĐÃ HUỶ HOẠI VÀ CƯỚP ĐI BIẾT BAO SINH MẠNG CỦA THANH NIÊN TRAI TRẺ CẢ HAI MIỀN NAM & BẮC...



                  GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow '

  

    * Viết xong 9 giờ 45' ngày 30 tháng 4 năm 2013 .
  ** Vì sự việc xẩy ra và kết thúc đã lâu , tôi tuy là người trong cuộc , đang thi hành nhiệm vụ của mình lúc bấy giờ , đã nghe và chứng kiến những sự việc lịch sử  đó . Tuy nhiên , nay viết lại , cho thế hệ sau xem để tìm hiểu về cuộc chiến đó, rất có thể có nhiều sai sót . Vì vậy , mong nhận được sự góp ý của các bạn....để sửa sai .

       

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 58 ''.

     CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
CHIẾN SĨ XUẤT SẮC HẠ LÀO - LAM SƠN 719 .

     Vài ngày sau khi tôi được gắn huy chương của Quân Đội Hoa Kỳ trao tặng , sáng nay tôi nhận được thông báo : Đúng 8 giờ sáng mai , quân phục chỉnh tề , có mặt tại văn phòng Đại Đội để xe  chở  qua Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn  đi tham dự Đại Hội Nhạc Trẻ , do báo Diều Hâu tổ chức tại sân vận động Hoa Lư trình diễn cho các anh em Chiến Sĩ Xuất Sắc trở về từ chiến trường Hạ Lào .Kèm theo lời dặn :
     Có bao nhiêu huy chương đeo hết...
Nghe thông báo như vậy , tôi vui nhưng cũng hơi ngạc nhiên , bởi tôi mới được là chiến sĩ xuất sắc tháng 10 năm 1970 , Trung Tướng Đỗ Cao Trí Tư Lệnh Quân Đoàn 3 , tặng 1 đồng hồ Seiko 5 và đơn vị cho đi học . Bây giờ 7 tháng sau , tôi lại 1 lần nữa là chiến sĩ xuất sắc ,
quá nhiều may mắn trong đời lính của tôi...
        Cũng dễ hiểu thôi , bởi tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo trong 2 cuộc hành quân lớn . Tại Cambdoge đánh thẳng vào "Cục R'' cơ quan đầu não của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam , ở Lào đánh vào đường mòn Hồ Chí Minh hay còn gọi là Đường 9 Nam Lào , con đường tiếp tế vận chuyển , xâm nhập vào lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hoà ...
Nói là có bao nhiêu huy chương đeo hết cho oai , chứ thật ra lúc đó tôi mới chỉ có 4 huy chương thôi , trong đó hết 3 là Chiến Thương Bội Tinh , nghĩa là tôi đã bị thương hết 3 lần .
   Nhưng ''lon'' thì tôi lên khá nhanh , mới 3 năm trong Nhảy Dù mà tôi đã ''bò''lên hết hàng Binh Sĩ  và chuẩn bị lên hàng Hạ Sĩ Quan . Điều người lính nào cũng mơ...

         Huy chương tôi không nhiều , nhưng tôi thích và hãnh diện nhất là  khi đeo Dây Biểu Chương , hay còn gọi là Dây Chiến Thắng , không phải đơn vị nào cũng có Dây Biểu Chương như nhau đâu , tuỳ theo chiến công và  thâm niên của từng Sư Đoàn , Tiểu Đoàn mà các đơn vị ấy có những Dây Biểu Chương khác nhau và các loại dây ấy có giá trị khác nhau , nhìn đơn vị bạn đeo Dây Biểu Chương ấy để đánh giá chiến công của họ...

     Có 4 loại Dây Biểu Chương mà trong các buổi lễ lớn thường đeo , tất cả đều đeo ở cầu vai bên trái , trên phù hiệu Sư Đoàn của mình .

 * Thấp nhất là Dây Biểu Chương Anh Dũng Bội Tinh , màu vàng nhiều ,  màu đỏ ít .
* Thứ nhì là Dây Biểu Chương Quân Công Bội Tinh , màu xanh lá cây nhiều , màu vàng ít .
* Thứ ba là Dây Biểu Chương Bảo Quốc Huân Chương , màu đỏ nhiều , màu vàng ít .
* Và cao nhất là Dây Biểu Chương màu Tam Hợp , gồm màu Vàng , Xanh , Đỏ...
      Cùng trực thuộc Sư Đoàn Nhảy Dù , nhưng chỉ có vài Tiểu Đoàn là có dây Tam Hợp mà thôi , Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi chỉ có dây Bảo Quốc Huân Chương...
Xe rời Bộ Tư Lệnh , trại Hoàng Hoa Thám đến sân vận động Hoa Lư , tại đây không khí đúng là ngày hội , ồn ào náo nhiệt , rừng cờ , rừng người , giữa sân vận động , đối diện khán đài chính là một sân khấu khá lớn , phía sau chiến sĩ xuất sắc của các đơn vị đến tham dự đã đông đủ , hàng ngũ chỉnh tề : một rừng Huy Chương các loại đủ màu sắc xanh đỏ vàng tím trắng , đủ mọi loại mũ Beret , Xanh  lá cây rừng của Thuỷ Quân Lục Chiến, Nâu của Biệt Động Quân , Đỏ của Nhảy Dù , Đen của Thiết Giáp ,  Hắc Báo , Vàng của Lục Quân...

      Tất cả thành phần tham dự được phát thức ăn nhanh , sau phần nghi lễ , ban tổ chức mời từng đơn vị lên  sân khấu để các Em Gái Hậu Phương đến tặng vòng hoa chiến thắng cho mỗi cá nhân...

       Tôi không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc đó như thế nào , nhưng chắc một điều là trong tôi đầy niềm tự hào  và kiêu hãnh , không uổng biết bao xương máu của tôi và đồng đội đã đổ ra để tôi có ngày hôm nay , để người dân Sài Gòn được bình yên . Trong sự an bình đó họ nhớ đến  sự hy sinh của những NGƯỜI LÍNH...

      Phần trình diễn văn nghệ đang hay , các ca sĩ đang hát vui vẻ , Em Gái Hậu Phương đang nghe Người Hùng kể chuyện sống chết ở chiến trường...

        Cơn mưa đầu mùa vô duyên ập đến làm náo loạn cả sân vận đông , tất cả như bầy ong vỡ tổ tìm chỗ trú mưa . Tôi lặng lẽ ra đường đón xe đi về ...



                                GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow '' 



Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 57 ''.

  CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .: KHEN THƯỞNG .
      Đến nay Tiểu Đoàn đã được bổ sung thêm quân số tương đối đầy đủ :trên dưới 600 người . Không khí sinh hoạt ồn ào hơn nhiều so với ngày mới ở chiến trường Hạ Lào về , có điều là lính mới nhiều quá . Bạn bè thân quen chẳng còn lại mấy người , nhưng Lính Mà Em : trước lạ sau quen rồi đâu cũng vào đấy ...

       Sân cờ Tiểu Đoàn hôm nay nhộn nhịp khác thường , lính tráng hôm nay cũng ăn mặc sạch đẹp hơn mọi ngày , giầy Map bóng lộn . Tôi cũng thế , hôm nay sáng sủa hơn mọi khi , đâu đó trong tôi phảng phất một niềm kiêu hãnh , tự hào . Đặc biệt hôm nay tôi không phải mang súng và đứng riêng biệt trong tốp những anh em được gắn Huy Chương của Quân Đội  Hoa 

Kỳ khen tặng . Điều mà tôi nằm mơ cũng không có được...
       Tất cả các Đại Đội , quân số tập trung ở sân cờ Tiểu Đoàn đầy đủ , hàng ngũ chỉnh tề , sau khi tập dượt những nghi thức chào đón vị cố vấn Mỹ , Sĩ Quan cao cấp từ Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn đến  để gắn Huy Chương cho những anh em xuất sắc trong mặt trận Hạ Lào , tất cả im lặng chớ đợi...
        Trong cái nắng chói chang của Sài gòn buổi sáng , dưới chân cột cờ Tiểu Đoàn  ,  toán được gắn Huy Chương Mỹ khoảng 40 người , Sĩ Quan có , Hạ Sĩ Quan có , Binh Sĩ có , đứng theo thứ tự  mà các loại Huy Chương mình được lãnh nhận , tôi nằm lọt giữa trong tốp đó .
          
      Khoảng gần 10 giờ , chiếc xe jeep bóng lộn  chạy vào Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , Thiếu Tá Mạnh  quyền Tiểu Đoàn Trưởng và  Sĩ Quan ban 3 tiếp vị Thiếu Tá cố vần Mỹ ...
         Ngoài sân cờ , tất cả đã nghiêm chỉnh chờ đợi . Thiếu Tá Mạnh , vị cố vấn Mỹ và đoàn tuỳ tùng tiến ra sân cờ , hai ba anh bưng những chiếc gối bông màu đỏ , trên đó đủ loại màu sắc xanh đỏ vàng tím của các loại Huy Chương .

        Sau phần nghi lễ , Thiếu Tá Mạnh đi trước  

giới thiệu từng cá nhân một , xong , vị cố vấn Mỹ theo sau đến gắn Huy Chương cho người lính ấy cứ như vậy cho đến hết ...
       Tôi hồi hộp chờ đến lượt mình ...
    Niềm kiêu hãnh tự hào như nhảy múa trong tôi , bởi lúc này ''lon''của tôi mang quá nhỏ : Hạ sĩ ...
   
      Huy Chương mà tôi được lãnh nhận là một  Ngôi Sao Đồng kèm chữ V ((Bronze Star Medal with ''V'' Device )) . Mặc dù tôi cũng đã có vài Huy Chương của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà rồi , nhưng phải công nhận Huy Chương của Quân Đội Mỹ đẹp và gọn hơn . Huy chương của tôi có hai màu đỏ đậm nằm 2 bên và màu xanh nước biển nằm chính giữa , một ngôi sao đồng to tòng teng phía dưới và chữ V màu vàng tươi nằm trên nền màu xanh nước biển . Chữ ''V'' viết tắt của chữ Victory : chiến thắng ... Đặc biệt , tất cả nằm trong một hộp vải nhung màu vàng . Ngoài Huy Chương đeo  ngày lễ lớn , ngày làm việc bình thường , còn có cả Huy Chương đeo khi mặc thường phục (Quần áo dân sự )...
      Cuộc hành quân '' Lam Sơn 719 , với  45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào " tôi được nhận đến 5 phần thưởng , cụ thể :
   *Chiến Thương Bội Tinh .
   *Chiến Trường Ngoại Biên Bội Tinh .
   *Ngôi Sao Đồng Hoa Kỳ .
   *Chiến Sĩ Xuất Sắc hạ Lào .
   *Thăng cấp Hạ Sĩ Nhất . ( Điều mà tôi không nghĩ đến , bởi vì tôi mới thăng cấp Hạ Sĩ tháng 10 năm 1970 , trung bình  Hạ Sĩ lên Hạ Sĩ Nhất nhanh lắm cũng 2 năm . Tôi mới có 6,7 tháng ...

        Nhận lãnh những phần thưởng cao quý trong Quân Đội , trong đời binh nghiệp của mình , là người Lính , ai lại không mong muốn điều đó ???


       Nhưng oan nghiệt và chua xót quá : Khi mình HÃNH DIỆN lãnh nhận những phần thưởng cao quí  đó KHÔNG BIẾT BAO NHIÊU XƯƠNG MÁU , SINH MẠNG  CỦA BẠN BÈ , ĐỒNG ĐỘI và CHÍNH CẢ BẢN THÂN MÌNH  ĐÃ PHẢI ĐỔ RA để tô đậm màu cho những loại Huân Chương , Huy Chương và sự kiêu hãnh đó...


        Nhìn trời cao lồng lộng , những đám mây xanh trắng lơ đãng bay về một nơi vô định nào đó , tôi thầm cảm ơn đồng đội , bạn bè , những người đã hy sinh để tôi có được sự vinh quang và niềm kiêu hãnh ngày hôm nay...




                             GIANG.HOA KHÔNG GIAN"yellow"

                                              




Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 56 ''.

       CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
       XUẤT  VIỆN .

    Vết thương nằm ở phần mông bên trái , dài có đến gần 15cm , phải khâu 2 lần mới chịu lành . Lần thứ nhất khâu bằng chỉ thông thường , được  mấy ngày thì bung ra , do tôi vô ý mỗi lần tắm để nước chảy vào vết thương , vết thương làm độc thịt bị mưng mủ và chỉ bung ra . Bác sĩ cắt bỏ phần thịt nhiễm trùng đi và may lại lần thứ hai bằng kẽm , lúc này mới chịu êm , lý  do : đau quá tôi ít tắm hơn lần trước , nếu có tắm cũng tắm sơ thôi , vì vậy vết thương không bị nhiễm trùng và mau lành.....


 Hôm nay , vào khoảng giữa tháng 5 năm 1971 , vết thương đã lành hẳn , trông như một con rết đen thui bò trên mông tôi , Bác sĩ cho tôi xuất viện , cầm  tờ giấy xuất viện trên tay với nội dung : Nghỉ 7 ngày , làm việc như thường lệ .

       Tôi trình diện Đại Đội và đổi tờ giấy xuất viện lấy tờ giấy phép nghỉ 7 ngày....
      Hết phép tôi trở lại đơn vị , sinh hoạt bình thường như bao anh em khác...
   Lúc này vì thiệt hại nặng ,trong cuộc hành quân Lam Sơn 719 , quân số còn ít , chưa bổ sung kịp nên những công việc hàng ngày là làm vệ sinh doanh trại , làm cỏ , lau chùi súng đạn , sau đó là ăn cơm , sáng chiều ,xong một ngày và cứ như thế : một ngày như mọi ngày .
       Trong hậu cứ Tiểu Đoàn có 1 câu lạc bộ khá lớn , bán những thứ thông thường như cafe , bánh kẹo thuốc lá mì gói v.v ...câu lạc bộ có cái ưu điểm là cuối tháng hết tiền mua thiếu được , và sau đó khi lãnh lương thì trừ đi . Ngoài chức năng mua bán phục vụ cho anh em trong Tiểu Đoàn , câu lạc bộ còn dùng để tổ  chức những buổi học tập Chiến Tranh Chính Trị nữa .
   Gọi là câu lạc bộ cho oai , chứ nó chỉ là một căn nhà lớn bằng khung sắt , toàn bộ mái và chung quanh lợp bằng tol ,  sức chứa được khoảng năm sáu trăm người , do đó mỗi lần tổ chức học tâp anh nào anh nấy mồ hôi như tắm .

      Một kỷ niệm không bao giờ quên đối với tôi : Đó là một lần sinh hoạt của Tiểu Đoàn 50 Chiến Tranh Chính Trị , hay Biệt Đoàn  Văn Nghệ Trung Ương gì đó . Các đơn vị này , thường là những chị em Nữ Quân Nhân , khá xinh đẹp , hát hay , họ đến các đơn vị để phổ biến một thông tin nào đó trong Quân Đội mà những người lính cần biết hay quan tâm , xen vào chương  trình  đấy là những bài  hùng ca, chiến dấu ca ,những bài hát nội dung ca ngợi lòng dũng cảm và sự hy sinh của những người lính.....

          Những Nữ Quân Nhân ấy , họ được gọi chung một cái tên là : Cán Bộ Chính Huấn .
Hôm ấy , trong Câu Lạc Bộ nóng như lò nướng bánh mì , Hồng Vân xinh đẹp đang hát một bài gì đó tôi không nhớ tên , ngồi dưới cùng với bạn bè  nghe hát , tôi thấy mồ hôi nhễ nhãi chảy ướt  cả mặt , tôi nghĩ bằng cách nào đó phải chọc gheo Hồng Vân mới được ,và tôi thực hiện ý đồ ngay . Khi Hồng Vân vừa hát xong , những tràng pháo tay chưa dứt thì tôi dơ tay có ý kiến .
       Thiếu uý Long , trưởng toán Cán Bộ Chính Huấn mời tôi đứng lên và hỏi :
__ Anh Giang có ý kiến gì ( nhìn bảng tên của tôi may trên ngực áo ) .
   Tôi nói :
__ Nãy giờ tôi thấy Hồng Vân hát hay quá , nhưng tội nghiệp mồ hôi nhễ nhãi thế kia .... làm sao hát được nữa .
       Thiếu uý Long cười to và nói : 
__ Hay đấy , mời anh Giang lên đây . Muốn làm một cử chỉ đẹp gì đây cho Hồng Vân phải không .
        Tôi hăng hái  len lỏi qua các bạn bè để đi lên trong tiếng vỗ tay tán dương không ngớt .
    Thiếu uý Long bảo tôi giới thiệu về mình , đại khái tên ,tuổi cấp bậc , đơn vị , lính mà :chỉ có vậy thôi .
     Thiếu uý Long hỏi tôi :
__ Hồng Vân đang chờ nghe  anh nói đó ,bây giờ anh muốn gì nói đi .
      Tôi cười , im lặng vì ...mắc cỡ khi đối diện với Hồng Vân .Ở phía  dưới , bạn bè nhao nhao hò hét cổ vũ , thỉnh thoảng ai đó huýt gió vang cả hội trường . Thấy tôi im lặng , Thiếu uý Long đưa mic cho tôi và mách nước :
__ Nhảy Dù  sao mà nhát vậy , nói rồi Ông lôi Hồng Vân lại kế bên tôi , tôi như muốn run lên ..Ông nói : bây giờ anh làm một cuộc phỏng vấn cấp tốc  Hồng Vân nhé , đại khái là anh hỏi xem Hồng Vân bao nhiêu tuổi , có chồng con gì chưa , xin địa chỉ KBC....
       Tôi lí nhí làm theo chỉ dẫn của Ông xong , trả mic lại lật đật đi xuống , Ông không tha , lôi tôi lại đứng gần Hồng Vân và nói :
__ Chưa xong mà , ý kiến của anh chưa được thực hiện , bây giờ ý anh là sao , Mồ hôi vẫn còn trên má Hồng Vân kìa ....
    Ở dưới lại lao xao la ó sau lời nói của Thiếu Uý Long :
 __ Lau mồ hôi cho Hồng Vân đi Giang ơi .
__ Đúng rồi làm đi Giang ơi .....
        Tôi càng run hơn sau những câu la ó của bạn bè , tôi đứng như trời trồng  và chỉ ...cười . Đến Thiếu Tá  Tiểu Đoàn trưởng của tôi và các Sĩ Quan ngồi tham dự ở hàng ghế trên cũng không nín cười được trước vẻ lúng túng của tôi . Chắc các vị chỉ huy của tôi nghĩ " Lính của mình đánh giặc thì lỳ , liều , thế mà đứng trước một cô gái thì  sao lại yếu thế ''....
    Thấy tôi bất động , Thiếu Uý Long nhắc :
 __ Sao , anh Giang quyết định chưa , không tôi gọi người khác . Tôi gật đầu thò tay vào túi quần lấy khăn mu xoa ra dơ lên định lau mặt cho Hồng Vân . Nhưng Thiếu Uý Long không buông tha , Ông nói :
__Vậy làm sao mà lau được , một tay luồn dưới tóc đỡ sau gáy , ôm đầu dựa vào ngực, một tay lau mặt ,thế mới lau được chứ .
     Tôi trong lòng thì thích lắm , nhưng lúc đó tôi muốn độn thổ , chỉ muốn xuống dưới ngồi cho xong mắc cỡ chết đi được....
      Tiếng la hét càng vang to hơn nữa , vỗ tay khuyến khích tôi ngày một lớn hơn không dứt .
       Tôi và Hồng Vân cứ nhìn nhau cười ( có lẽ Hồng Vân cũng thấy tôi nhút nhát thật ).....
   Không còn cách nào khác , tôi đành làm theo như Thiếu Uý Long chỉ dẫn . Khi tôi bắt đầu thực hiện : Đưa tay quàng qua vai , luồn dưới tóc Hồng Vân thì  Phi Hồng , chị trưởng nhóm tiến lại bên tôi nói khẽ : Anh Giang lau nhè nhẹ thôi , tụi em phụ nữ , son phấn , anh lau mạnh quá trôi đi hết kỳ lắm .....
  
      Tôi lau nhẹ khuôn mặt Hồng Vân, trước sự la ó của đồng đội , hai khuôn mặt chỉ cách nhau trong gang tấc , tôi ôm đầu Hồng Vân dựa vào ngực mình mà người như muốn run lên ,  thật tình lúc bấy giờ , nhìn khuôn mặt con gái  của Hồng Vân đẹp và dễ thương , tôi cũng thèm và ao ước được hôn cô ấy , tim tôi lúc đó chắc là đập mạnh dữ lắm , tôi không nhớ được cảm giác của tôi lúc bấy giờ , trong tình huống ấy....
     Ở dưới bạn bè có tiếng la ó :
__ Hôn Vân đi Giang ơi , hôn Vân đi Giang ơi....
    Tôi càng quýnh lên ....vội hôn nhẹ Hồng Vân buông ra và đi xuống như chạy trốn  . Cả hội trường cười vang như muốn vỡ tung bởi những tràng pháo tay cổ vũ .
     Thiếu Uý Long chưa để tôi yên thân , Ông gọi tôi lại và hỏi khẽ :
__ Nhớ họ , tên , KBC  chưa .Tôi trả lời : nhớ ạ ''Phi Thị Hồng Vân ,KBC.....''

((  Gần một năm sau ,Tháng 4 năm 1972 , Mùa Hè Đỏ Lửa , bỏ căn cứ Dellta , Charlie , tại mặt trận KONTUM ,trên đường chuyển quân rút về Sài Gòn để đánh chiếm lại An Lộc , tôi  tình cờ găp đơn vị của Hồng Vân cũng đang rút về Sài Gòn , cuộc hội ngộ quá bất ngờ  hy hữu :(( Trai anh hùng , Gái thuyền quyên )) , tôi oai hùng và phong trần trong bộ quần áo hoa rừng , lấm lem bụi đất , những trang bị quân sự dầy đặc trên người...Bạn  bè của Hồng Vân cho tôi  biết  chuyến công tác này Hồng Vân không đi ( buồn 5 phút ) .   Tôi thường xuyên thư từ với Hồng Vân cho tới khi tôi lấy Đan Thuỳ làm vợ  .Đan Thuỳ biết được việc này  cấm  không cho tôi viết thư cho Hồng Vân nữa . Lúc đó tôi mới hết liên lạc với Hồng Vân ))

       Giờ đây ngồi viết lại những dòng chữ này , tôi vẫn có cảm giác như sự việc chỉ mới xẩy ra hôm qua , một kỷ niệm ĐÁNG YÊU , KHÓ QUÊN trong đời LÍNH CỦA TÔI .....

      
      Không biết giờ này Hồng Vân đang ở đâu và có nhớ kỷ niệm này như tôi không , hay....




                              GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''








   

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT ''55 ''.

         CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
      NHỮNG NGÀY NẰM BỆNH VIỆN ĐỖ VINH .

Cuộc hành quân Lam Sơn 719 là một chiến dịch lớn , lần đầu tiên Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà , tổ chức một cuộc hành quân tiến sâu vào lãnh thổ nước bạn là Lào đến 60 km (? ) mà không có sự hiện diện của cố vấn Mỹ , Quân Đội Mỹ chỉ yểm trợ hoả lực  , bằng  không quân và pháo binh , do đó cả nước (miền Nam Việt Nam ) quan tâm theo dõi sự chiến đấu sống còn của các lực lượng tham chiến , mà chủ yếu là Sư Đoàn Nhảy Dù , hàng ngày báo chí đưa tin những cuộc đụng độ giữa Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà và Cộng Sản Bắc Việt , ngay cả việc Đại Tá Thọ và toàn bộ Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù bị bắt sống , sau khi căn cứ 31 bị thất thủ , cũng được đưa lên trang nhất .

    Mặc dù báo chí bị kiểm duyệt , nhưng những tin tức  không được bưng bít , dù bài đăng đó bất lợi cho  Quân Đội  , nếu bản tin đó là đúng  là chính xác .....


          Tôi nằm bệnh viện được  vài ngày thì ôi thôi , đủ mọi phái đoàn tổ chức thăm hỏi anh em thương bệnh binh , nay phái đoàn của Hạ Nghị Viện thăm , mai phái đoàn của Thượng Nghị Viện thăm , cứ mỗi lần phái đoàn đến thăm là một phần quà  ,trong đó nào là kem đánh răng xà bông tắm bánh kẹo và     một''phong bì '' 500 đồng hay 1.000 đồng tuỳ theo phái đoàn ấy là Ông To hay Ông Nhỏ .

      Phái đoàn của Chủ tịch Lưỡng Viện , Tối Cao Pháp Viện , Quốc Hội , Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà  , Phái đoàn của phu nhân Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà Nguyễn Văn Thiệu , phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ và rất nhiều cơ quan trong guồng máy Chính quyền nườm nượp đến thăm .....
      Các đơn vị Dân Sự , các tôn giáo như Công Giáo , Tin Lành , Phật Giáo , các trường học kết nghĩa với Sư Đoàn Nhảy Dù , Các trường học nhận đỡ đầu cho các Tiểu Đoàn Nhảy Dù . Trường nữ Trung Học lớn như Gia  Long , Trưng Vương , giới Văn Nghệ Sĩ , Ca Sĩ .....Cũng lần lượt ghé thăm tặng quà .
       Những cuộc viếng thăm , uỷ lạo anh em thương binh kéo dài liên tục cả tháng trời như vậy , tôi không nhớ rõ là ngoài những phần quà ra , tôi được bao nhiêu tiền nữa, tôi chỉ biết rằng tôi được một số tiền khá lớn : vài chục ngàn .....
     Vì tôi bị thương , nhưng vẫn đi lại bình thường nên hàng ngày , sau khi Bác Sĩ khám vết thương  và Y tá cho uống thuốc xong ,băng bó vết thương lại , tôi thay quân phục đi chơi đây đó hay về với cha mẹ anh em . Có lần tôi đang thay đồ bệnh nhân  để mặc quân phục đi chơi , thì nghe có phái đoàn đến thăm , thế là tôi vội vã thay lại đồ bệnh nhân và nằm trên giường bệnh của mình....... như chết đến nơi rồi  để lãnh quà.

         Chế độ ăn uống của thương binh rất cao , khi khoẻ mạnh ở đơn vị , đi hành quân , tiền cơm hàng tháng tôi phải trả là 6.000 đồng / tháng , nhưng nằm bệnh viện tiền cơm gấp đôi , tức 12.000 đồng / tháng , nhưng tôi không phải trả số tiền cơm đó , ngoài ra , tuỳ anh em thương binh , ai ăn cơm thì đã có tiêu chuẩn rồi , ai không thích ăn cơm thì báo để đổi phần ăn là cháo hay sữa ....

            Trong thời gian tôi nằm bệnh viện , Đan Thuỳ , người yêu và là vợ sắp cưới của tôi , có ghé vào bệnh viện thăm tôi một lần , không phải Đan Thuỳ không quan tâm đến tôi , mà ghé thăm để cho biết bệnh viện Đỗ Vinh của Nhảy Dù như thế nào , bởi trong thời gian tôi nằm bệnh viện , hầu như đêm nào tôi cũng qua chơi bên nhà  Đan Thuỳ , vì nhà tôi và nhà Đan Thuỳ chỉ cách nhau không quá 500m...
       Vì bệnh viện rất gần với hậu cứ Tiểu Đoàn của tôi , trại Thạch Văn Thinh , nay là toà nhà E.TEOW nằm ở đường Cộng Hoà bây giờ . Cho nên ngoài những lúc nằm bệnh viện , tôi cũng hay ghé Tiểu Đoàn xem tình hình anh em bạn bè ra sao .
       Có lần tôi về Tiểu Đoàn chơi, nhằm đúng ngày đơn vị tổ chức lễ Truy Điệu và Cầu Siêu cho những anh em đã hy sinh và bỏ mạng tại chiến trường Hạ Lào , tại sân cờ Tiểu Đoàn, nhìn danh sách những anh em đã hy sinh và  mất tích mà tôi phát sợ . Tiểu Đoàn có 5 Đại Đội , mỗi Đại Đội một tấm bảng nhỏ , trên đó chi chít những dòng chữ ghi Họ và Tên cùng những dẫy số quân đặc trưng của từng Người Lính , tôi không đếm là bao nhiêu , nhưng tôi  biết là khá nhiều , vì bạn bè anh em  thân quen của tôi chẳng còn mấy người .......

       Tôi nằm bệnh viện được hơn một tháng , vết thương không nặng lắm , chỉ bị phần mềm nên việc điều trị dễ dàng , vết thương lành đi ngày một thấy rõ , tôi cảm thấy hơi buồn vì sắp phải xuất viện , những ngày sung sướng sắp qua đi , và những gì trong tương lai sẽ lại đến với tôi , hạnh phúc , vui buồn , sướng khổ ,  an nhàn ???

      Tôi không biết , nhưng chắc chắn  một điều là  những Gian Khổ và Nguy Hiểm đang chờ đợi  tôi ,bởi đây là nhiệm vụ của những người lính Nhảy Dù  mà tôi  lỡ mang danh là những THIÊN THẦN MŨ ĐỎ  những HOA KHÔNG GIAN mà người dân Miền Nam Việt Nam đã tin yêu trao tặng , loài hoa ấy đã tuyêt chủng sau 30/4/1975........






                          GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''


Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT " 54 " .

      CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
KẾT THÚC CHIẾN DỊCH  HẠ LÀO -LAM SƠN  719 .
     NẰM BỆNH VIỆN : ĐỖ VINH .
    
Sau khi làm thủ tục nhập viện tại Bệnh Viện dã chiến ở Khe Sanh , hôm nay tôi được trực thăng đưa ra Đông Hà để về Sài Gòn . Ngày tôi bay ra đây để tham dự cuộc hành quân này , máy bay đáp xuống vào ban đêm nên  chẳng hình dung được sân bay lớn hay nhỏ ....
      Hôm nay tôi trở về vào ban ngày nên có dịp nhìn qua bộ mặt của sân bay này . Gọi là sân bay cho nó oai , chứ thật ra nó chỉ là một sân bay dã chiến ,không được to lắm , dùng cho việc chuyển quân và tiếp tế chỉ có máy bay quân sự lên xuống 
mà thôi , còn máy bay dân sự , loại lớn có lẽ không xuống được . 


     Chiếc C130 đậu sẵn ở sân bay  từ bao giờ , 4 động cơ cánh quạt quay tít mù chờ  đợi sẵn sàng cất cánh , những chiếc xe Hồng Thập Tự chở đầy thương binh lao ra sân bay , trong đó có xe của tôi . Nhìn những anh em thương binh khệnh khạng xuống xe để vào máy bay C130 , ôi thôi bị thương đủ mọi kiểu : cụt tay cụt chân , gẫy xương , mù mắt ....người đi được thì tự đi lên máy bay , không đi được nằm băng ca thì có người khiêng lên máy bay ,nhìn quanh mình  tôi thấy mình may  mắn hơn người , tôi lên máy bay...tỉnh queo mà không cần ai giúp đỡ.  
     Vào trong lòng máy bay , không khí như ngày hội , kẻ nói người cười thao thao bất tuyệt , kể lại lý do vì sao mình bị thương , bạn bè ai còn ai mất , mình chiến đấu như thế nào .Tất cả như đã quên đi những giây phút kinh hoàng mà chỉ trước đó một hai ngày không ai cười nổi ....
         
        Cũng  dễ hiểu thôi : họ mới   từ cõi chết trở về mà , bây giờ là Thiên Đàng là bình an , họ không còn đối mặt với Thần Chết nữa , bảo sao họ không vui vẻ cho được ....
     Cô y tá người Mỹ xinh đẹp trên máy bay , có lẽ tuổi đời cũng như chúng tôi ,cười vui vẻ , tay bưng khay đầy những quả táo to đẹp , đến từng người mời chào : You like apple ? Hết , cô chỉ biết nói có như vậy ,rồi cười bỏ đi sau khi anh nào đó đã lấy táo xong  .
     Một vài anh rắn mắt chọc ghẹo . No , I like...You... Cô không tỏ vẻ giận dữ chỉ hỏi lại :What ...What....và cười bỏ đi qua anh khác, những anh nào nằm ở băng ca treo trên cao , không tự lấy được ,cô y tá lấy và trao tận tay cho anh ta  . Sự hiện diện của cô y tá trên chuyến bay tải thương đã nhanh chóng làm cho chúng tôi quên hết mọi sự..........
     Về đến sân bay Tân Sơn Nhất , bện viện Đỗ Vinh ( bệnh viện riêng của Nhảy Dù ) không khí chào đón những anh hùng trở về từ mặt trận Hạ Lào , đủ các thành phần , các em nữ sinh trao quà tặng hoa , những ca cacao , sữa nóng hổi thơm  lừng được đưa đến từng thương binh uống để chờ nhập viện ....
          
             Trong không khí náo nhiệt ấy là những khuôn mặt đầy lo âu của những người vợ trẻ , những đứa con đang cố chen lấn  để tìm xem có thấy cha, chồng về trong chuyến bay này không .
Sau khi làm thủ tục nhập viện , và nhận đầy đủ những quyền lợi mà người thương binh
 được hưởng , tôi thay bộ quần áo thương binh cất đi và mặc  bộ quân phục đón xe chạy về nhà , vì nhà tôi cách xa bệnh viện chỉ hơn 10 km......
           Khỏi nói ra đây sự vui mừng của gia đình  tôi , bạn bè tôi , hàng xóm láng giềng , khi thấy tôi đột ngột trở về được bình an lành lặn như thế này .       
     Đời Lính  Nhảy Dù tác chiến , không gì nguy hiểm gian khổ hơn , nhưng cũng không gì ưu đãi 
hãnh diện , huy hoàng cho bằng lúc bị thương nằm bệnh viện , mọi chế độ quyền lợi cao hơn lúc  khoẻ mạnh hành quân , một sự an ủi tinh thần cho những người không may mắn đã hy sinh một phần thân thể , xương máu mình để bảo  vệ Miền Nam Việt Nam này .

          Hay là sự TRAO ĐỔI GIỮA MỘT BÊN ĐỔ MÁU VÀ MỘT BÊN BẢO VỆ QUYỀN LỰC của mình ???


GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''