CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
THỦ ĐÔ SÀI GÒN :
NHỮNG NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN .
NGÀY 27 -28 THÁNG 4 NĂM 1975 .
... Tôi không nhớ rõ lắm , chỉ nhớ rằng sau ngày lãnh lương tháng 4/1975 và bữa tiệc liên hoan vài ngày thì Tiểu Đoàn chuẩn bị lên đường hành quân .
Quân số thiếu trầm trọng , từ Binh Sĩ cho đến Hạ Sĩ Quan , thậm chí cả Sĩ Quan Ban 3 Tiểu Đoàn , chức vụ được cho là nắm vận mệnh sống chết của Tiểu Đoàn cũng thiếu luôn .
Vì thế phải lấy từ Quân Lao để bổ sung cho các Đại Đội cho đủ quân số tham chiến .
Thật thê thảm , trong 8 năm phục vụ ở Đại Đội 23 Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù , chưa bao giờ tôi thấy cái cảnh '' ô hợp '' như thế này :
Vì là ở quân lao hốt về cho có quân số để hành quân , nên đủ mọi '' xác lính '' của các Sư Đoàn Bộ Binh ...
Trước đây quân số bổ sung về cho các Đại Đội là những anh em rất trẻ , 18-19 tuổi , tình nguyện vào Nhảy Dù , được huấn luyện quân sự , kỹ thuật tác chiến , và chuyên môn truyền thống là Nhảy Dù cùng với '' kỷ luật sắt '', tất cả tập trung ở Khối Bổ Sung của Sư Đoàn , sau đó phân bổ về các đơn vị nên tinh thần chiến đấu của các anh em cũng như chấp hành kỷ luật là rất cao .
Ai không chịu nổi thì chỉ có đào ngũ mà thôi . Còn ai chịu nổi thì chắc chắn là sẽ những đứa con ưu tú trong Quân Đội sau này .
Quân số được bổ sung trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy , thời gian lại quá ngắn ngủi , cho nên tôi chưa kịp nhớ tên biết mặt hết những anh em Hạ Sĩ Quan chứ đừng nói chi đến anh em Binh Sĩ .
Tình hình chính trị thì rối ren , tranh dành quyền lực , nay Ông này lên , mai đã thấy xuống cho Ông khác lên .
Là người Lính , có lẽ tất cả chúng tôi ai cũng bực mình khi thấy tình hình chính trị như vậy , nhất là không khỏi hoang mang khi nghe Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , Tổng Tư Lệnh Quân Đội từ chức , nhưng không biết làm sao , vì đó không phải là công việc của chúng tôi .
Về quân sự thì tình hình ngày càng xấu đi và đầy nguy hiểm , các vùng lãnh thổ thì đã bị mất gần như muốn hết rồi .
Chỉ còn lại có Quân Đoàn 3 và Quân Đoàn 4 , Quân Đoàn 1 và 2 là những lá chắn bảo vệ cho Quân Đoàn 3 , cho Thủ Đô Sài Gòn . Nhưng giờ đây , Quân Đoàn 3 trở thành đơn vị tiền tiêu , đơn vị địa đầu chiến tuyến .
Đoàn Quân Mũ Đỏ , những người một thời vang danh khắp các chiến trường , với những tên gọi thân thương đã đi vào lòng người dân Sài Gòn như : THIÊN THẦN MŨ ĐỎ , HOA KHÔNG GIAN giờ đây ô hợp , tạp nham cùng với những phương tiện yểm trợ thiếu hụt , cũ kỹ trước sức tiến công của đối phương ngày càng mạnh đành bó tay thúc thủ .
... Còn lại duy nhất Lữ Đoàn 1 tạm đầy đủ , sau thiệt hại ở Thường Đức rút về , cũng đem nướng nốt vào mặt trận Xuân Lộc - Long Khánh cùng với Tướng Lê Minh Đảo , Tư Lệnh Sư Đoàn 18 Bộ Binh ...
COI NHƯ TOÀN BỘ SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ ĐÃ BỊ XÓA SỔ TRƯỚC 30 THÁNG 4 NĂM 1975
... còn lại Lữ Đoàn 4 èo uột mới thành lập , cùng với quân của những Tiểu Đoàn tác chiến ở các chiến trường rút về và những bộ phận chuyên môn , không có kinh nghiệm chiến đấu bảo vệ Sài Gòn ...
... Không biết nguồn tin từ đâu ra , mà đâu đó có những tin đồn :
Sư Đoàn Nhảy Dù , gốc là của Pháp , do đó trong tình huống xấu nhất , nghĩa là '' mất nước '' thì chính phủ Pháp sẽ bốc đi ???
Chẳng biết thực hư thế nào , trước khi hành quân tôi cũng dặn vợ tôi : Đừng đi đâu xa cứ ở trong trại gia binh , lỡ có chuyện gì không phải tìm nhau .
(( Có lẽ chính điều này cũng là một đòn tâm lý để những anh em như tôi yên tâm cầm súng chiến đấu đến giờ phút cuối cùng )) .
Hôm nay Tiểu Đoàn lên đường hành quân , Thiếu Tá Hạnh , cầm tấm bản đồ Thủ Đô Sài Gòn màu trắng hồng , không như những tấm bản đồ hành quân bao lần trước , chỉ toàn một màu xanh lá cây rừng với những vòng cao độ đậm đặc .
Ông nói : Hết đất rồi , không còn hành quân xa nữa ...
Đoàn quân xa chở chúng tôi đến nhà máy Tái Thành Kỹ Nghệ Dệt '' nay là công ty dệt may Thành Công '' gần ngã ba Tham Lương thì dừng lại .
Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn nằm trong nhà máy , Đại Đội 23 của tôi thì nằm sau nhà máy , cạnh con kinh Tham Lương , cách khoảng hơn cây số giữa đồng trống mênh mông , từ đây tôi có thể đưa mắt nhìn quanh rất xa mà không bị vật gì cản ...
Cách bố trí quân này khiến tôi ngỡ ngàng , vì bây giờ là mùa khô , đồng trống như vậy làm sao đối phương dám di chuyển vào khu vực này , để ăn bom , ăn đạn pháo chứ ???
Nếu tình hình nguy hiểm thật sự cho Sài Gòn thì không bố trí quân như vậy , mà phải tổ chức phòng thủ từ cầu An Hạ để ngăn chận cánh quân từ Tây Ninh , Cambodia tiến về , và tổ chức thế trận như phục kích trên các quốc lộ huyết mạch tiến vào Sài Gòn .
Đàng này quân đã không có đủ mạnh để kháng cự lại còn đem ra nằm chơi giữa đồng , thật không hiểu nổi ...
Hình như đêm 27 /4 Sài Gòn bị pháo kích bằng pháo 130ly . Đạn rơi gần Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù và cũng gần trại gia binh Tiểu Đoàn , tôi lo quá không biết vợ con có sao không . Định bố trí quân phòng thủ xong sáng mai cố về xem sao ...
Tôi chưa kịp về thì sáng nay khoảng 9-10 giờ , một chiếc F5 cất cánh bay lên từ sân bay Tân Sơn Nhất , vì nằm khá gần hướng bay , nên tiếng động cơ phản lực gầm thét rất lớn , tôi thầm nghĩ : Giờ này mà đơn vị nào đụng độ còn có F5 bay lên yểm trợ đã quá ...
Nhưng ý ghĩ của tôi bị cắt ngay , khi bay qua khu vực đóng quân của tôi chiếc F5 đó đã thả bom xuống ngay cánh đồng trống không một bóng người . Tôi nghĩ chắc máy bay trục trặc kỹ thuật chăng .
Nhưng không , chỉ vài phút sau , chiếc thứ hai cất cánh và cũng ném bom xuống cánh đồng trống như vậy . Lúc này tôi hiểu ra Không Quân đã tháo chạy , Pilot ném bỏ bom cho nhẹ để đủ nhiên liệu và an toàn khi bay vào không phận nước bạn .
Cứ thế , khoảng 5 phút một chiếc cất cánh bay lên , cuộc rút chạy của những chiếc F5 kéo dài hơn tiếng đồng hồ .
Đứng dưới đất nhìn những chiếc F5 bay đi , tôi hận vô cùng , trong lúc đất nước nguy khốn , những người có điều kiện thì bỏ chạy , còn chúng tôi vẫn phải đem mạng sống mình ra để bảo vệ cho ai đây , cho cái gì đây ???
Tôi muốn bắn rơi ngay những người Huynh Đệ Chi Binh ấy , mà lúc Thủ Đô Sài Gòn được bình yên , LÀ DO XƯƠNG MÁU CỦA TÔI VÀ ĐỒNG ĐỘI ĐỔ RA , NẰM XUỐNG thì họ nhởn nhơ ăn chơi , bây giờ thấy nguy khốn thì bỏ chúng tôi tháo chạy , nhưng tiếc rằng tôi không có loại súng nào để bắn hạ cho được .
... Từ máy radio , đài phát thanh Sài Gòn vẫn đang tường thuật chi tiết , những thông tin mà Lính Nhảy Dù , tôi không biết là cánh quân nào , vẫn đang anh dũng chiến đấu dành lại từng tấc đất ở khu vực Gò Vấp , Xóm Mới , Gia Định ...
Tôi định xin Đại Đội Trưởng , Thiếu Úy Ngọc cho tôi ít phút về thăm gia đình xem tình hình có yên ổn không , bởi đêm qua mới bị pháo kích ...
Chưa kịp mở lời thì không biết từ đâu , chắc chắn không phải là từ hướng của tôi rồi , mấy chiếc A 37 xuất hiện trên bầu trời và cắm đầu ném bom xuống sân bay Tân Sơn Nhất ...
Tôi bàng hoàng lo lắng : Máy bay mình ném bom sân bay của mình là sao ??? Thế là mọi ý định về thăm gia đình không thành ...
CHƯA BAO GIỜ ĐẠI ĐÔỊ TRƯỞNG CỦA NHẢY DÙ LÀ MỘT THIẾU ÚY .
ĐÊM NAY TÔI NGỦ TRONG NỖI BẤT AN KHÔNG CHỈ RIÊNG CỦA GIA ĐÌNH MÀ CẢ CỦA THỦ ĐÔ SÀI GÒN NỮA .
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
THỦ ĐÔ SÀI GÒN :
NHỮNG NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN .
NGÀY 27 -28 THÁNG 4 NĂM 1975 .
... Tôi không nhớ rõ lắm , chỉ nhớ rằng sau ngày lãnh lương tháng 4/1975 và bữa tiệc liên hoan vài ngày thì Tiểu Đoàn chuẩn bị lên đường hành quân .
Quân số thiếu trầm trọng , từ Binh Sĩ cho đến Hạ Sĩ Quan , thậm chí cả Sĩ Quan Ban 3 Tiểu Đoàn , chức vụ được cho là nắm vận mệnh sống chết của Tiểu Đoàn cũng thiếu luôn .
Vì thế phải lấy từ Quân Lao để bổ sung cho các Đại Đội cho đủ quân số tham chiến .
Thật thê thảm , trong 8 năm phục vụ ở Đại Đội 23 Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù , chưa bao giờ tôi thấy cái cảnh '' ô hợp '' như thế này :
Vì là ở quân lao hốt về cho có quân số để hành quân , nên đủ mọi '' xác lính '' của các Sư Đoàn Bộ Binh ...
Trước đây quân số bổ sung về cho các Đại Đội là những anh em rất trẻ , 18-19 tuổi , tình nguyện vào Nhảy Dù , được huấn luyện quân sự , kỹ thuật tác chiến , và chuyên môn truyền thống là Nhảy Dù cùng với '' kỷ luật sắt '', tất cả tập trung ở Khối Bổ Sung của Sư Đoàn , sau đó phân bổ về các đơn vị nên tinh thần chiến đấu của các anh em cũng như chấp hành kỷ luật là rất cao .
Ai không chịu nổi thì chỉ có đào ngũ mà thôi . Còn ai chịu nổi thì chắc chắn là sẽ những đứa con ưu tú trong Quân Đội sau này .
Quân số được bổ sung trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy , thời gian lại quá ngắn ngủi , cho nên tôi chưa kịp nhớ tên biết mặt hết những anh em Hạ Sĩ Quan chứ đừng nói chi đến anh em Binh Sĩ .
Tình hình chính trị thì rối ren , tranh dành quyền lực , nay Ông này lên , mai đã thấy xuống cho Ông khác lên .
Là người Lính , có lẽ tất cả chúng tôi ai cũng bực mình khi thấy tình hình chính trị như vậy , nhất là không khỏi hoang mang khi nghe Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , Tổng Tư Lệnh Quân Đội từ chức , nhưng không biết làm sao , vì đó không phải là công việc của chúng tôi .
Về quân sự thì tình hình ngày càng xấu đi và đầy nguy hiểm , các vùng lãnh thổ thì đã bị mất gần như muốn hết rồi .
Chỉ còn lại có Quân Đoàn 3 và Quân Đoàn 4 , Quân Đoàn 1 và 2 là những lá chắn bảo vệ cho Quân Đoàn 3 , cho Thủ Đô Sài Gòn . Nhưng giờ đây , Quân Đoàn 3 trở thành đơn vị tiền tiêu , đơn vị địa đầu chiến tuyến .
Đoàn Quân Mũ Đỏ , những người một thời vang danh khắp các chiến trường , với những tên gọi thân thương đã đi vào lòng người dân Sài Gòn như : THIÊN THẦN MŨ ĐỎ , HOA KHÔNG GIAN giờ đây ô hợp , tạp nham cùng với những phương tiện yểm trợ thiếu hụt , cũ kỹ trước sức tiến công của đối phương ngày càng mạnh đành bó tay thúc thủ .
... Còn lại duy nhất Lữ Đoàn 1 tạm đầy đủ , sau thiệt hại ở Thường Đức rút về , cũng đem nướng nốt vào mặt trận Xuân Lộc - Long Khánh cùng với Tướng Lê Minh Đảo , Tư Lệnh Sư Đoàn 18 Bộ Binh ...
COI NHƯ TOÀN BỘ SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ ĐÃ BỊ XÓA SỔ TRƯỚC 30 THÁNG 4 NĂM 1975
... còn lại Lữ Đoàn 4 èo uột mới thành lập , cùng với quân của những Tiểu Đoàn tác chiến ở các chiến trường rút về và những bộ phận chuyên môn , không có kinh nghiệm chiến đấu bảo vệ Sài Gòn ...
... Không biết nguồn tin từ đâu ra , mà đâu đó có những tin đồn :
Sư Đoàn Nhảy Dù , gốc là của Pháp , do đó trong tình huống xấu nhất , nghĩa là '' mất nước '' thì chính phủ Pháp sẽ bốc đi ???
Chẳng biết thực hư thế nào , trước khi hành quân tôi cũng dặn vợ tôi : Đừng đi đâu xa cứ ở trong trại gia binh , lỡ có chuyện gì không phải tìm nhau .
(( Có lẽ chính điều này cũng là một đòn tâm lý để những anh em như tôi yên tâm cầm súng chiến đấu đến giờ phút cuối cùng )) .
Hôm nay Tiểu Đoàn lên đường hành quân , Thiếu Tá Hạnh , cầm tấm bản đồ Thủ Đô Sài Gòn màu trắng hồng , không như những tấm bản đồ hành quân bao lần trước , chỉ toàn một màu xanh lá cây rừng với những vòng cao độ đậm đặc .
Ông nói : Hết đất rồi , không còn hành quân xa nữa ...
Đoàn quân xa chở chúng tôi đến nhà máy Tái Thành Kỹ Nghệ Dệt '' nay là công ty dệt may Thành Công '' gần ngã ba Tham Lương thì dừng lại .
Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn nằm trong nhà máy , Đại Đội 23 của tôi thì nằm sau nhà máy , cạnh con kinh Tham Lương , cách khoảng hơn cây số giữa đồng trống mênh mông , từ đây tôi có thể đưa mắt nhìn quanh rất xa mà không bị vật gì cản ...
Cách bố trí quân này khiến tôi ngỡ ngàng , vì bây giờ là mùa khô , đồng trống như vậy làm sao đối phương dám di chuyển vào khu vực này , để ăn bom , ăn đạn pháo chứ ???
Nếu tình hình nguy hiểm thật sự cho Sài Gòn thì không bố trí quân như vậy , mà phải tổ chức phòng thủ từ cầu An Hạ để ngăn chận cánh quân từ Tây Ninh , Cambodia tiến về , và tổ chức thế trận như phục kích trên các quốc lộ huyết mạch tiến vào Sài Gòn .
Đàng này quân đã không có đủ mạnh để kháng cự lại còn đem ra nằm chơi giữa đồng , thật không hiểu nổi ...
Hình như đêm 27 /4 Sài Gòn bị pháo kích bằng pháo 130ly . Đạn rơi gần Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù và cũng gần trại gia binh Tiểu Đoàn , tôi lo quá không biết vợ con có sao không . Định bố trí quân phòng thủ xong sáng mai cố về xem sao ...
Tôi chưa kịp về thì sáng nay khoảng 9-10 giờ , một chiếc F5 cất cánh bay lên từ sân bay Tân Sơn Nhất , vì nằm khá gần hướng bay , nên tiếng động cơ phản lực gầm thét rất lớn , tôi thầm nghĩ : Giờ này mà đơn vị nào đụng độ còn có F5 bay lên yểm trợ đã quá ...
Nhưng ý ghĩ của tôi bị cắt ngay , khi bay qua khu vực đóng quân của tôi chiếc F5 đó đã thả bom xuống ngay cánh đồng trống không một bóng người . Tôi nghĩ chắc máy bay trục trặc kỹ thuật chăng .
Nhưng không , chỉ vài phút sau , chiếc thứ hai cất cánh và cũng ném bom xuống cánh đồng trống như vậy . Lúc này tôi hiểu ra Không Quân đã tháo chạy , Pilot ném bỏ bom cho nhẹ để đủ nhiên liệu và an toàn khi bay vào không phận nước bạn .
Cứ thế , khoảng 5 phút một chiếc cất cánh bay lên , cuộc rút chạy của những chiếc F5 kéo dài hơn tiếng đồng hồ .
Đứng dưới đất nhìn những chiếc F5 bay đi , tôi hận vô cùng , trong lúc đất nước nguy khốn , những người có điều kiện thì bỏ chạy , còn chúng tôi vẫn phải đem mạng sống mình ra để bảo vệ cho ai đây , cho cái gì đây ???
Tôi muốn bắn rơi ngay những người Huynh Đệ Chi Binh ấy , mà lúc Thủ Đô Sài Gòn được bình yên , LÀ DO XƯƠNG MÁU CỦA TÔI VÀ ĐỒNG ĐỘI ĐỔ RA , NẰM XUỐNG thì họ nhởn nhơ ăn chơi , bây giờ thấy nguy khốn thì bỏ chúng tôi tháo chạy , nhưng tiếc rằng tôi không có loại súng nào để bắn hạ cho được .
... Từ máy radio , đài phát thanh Sài Gòn vẫn đang tường thuật chi tiết , những thông tin mà Lính Nhảy Dù , tôi không biết là cánh quân nào , vẫn đang anh dũng chiến đấu dành lại từng tấc đất ở khu vực Gò Vấp , Xóm Mới , Gia Định ...
Tôi định xin Đại Đội Trưởng , Thiếu Úy Ngọc cho tôi ít phút về thăm gia đình xem tình hình có yên ổn không , bởi đêm qua mới bị pháo kích ...
Chưa kịp mở lời thì không biết từ đâu , chắc chắn không phải là từ hướng của tôi rồi , mấy chiếc A 37 xuất hiện trên bầu trời và cắm đầu ném bom xuống sân bay Tân Sơn Nhất ...
Tôi bàng hoàng lo lắng : Máy bay mình ném bom sân bay của mình là sao ??? Thế là mọi ý định về thăm gia đình không thành ...
CHƯA BAO GIỜ ĐẠI ĐÔỊ TRƯỞNG CỦA NHẢY DÙ LÀ MỘT THIẾU ÚY .
ĐÊM NAY TÔI NGỦ TRONG NỖI BẤT AN KHÔNG CHỈ RIÊNG CỦA GIA ĐÌNH MÀ CẢ CỦA THỦ ĐÔ SÀI GÒN NỮA .
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''