HÀNH QUÂN TRỰC THĂNG VẬN ...

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THÒI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 139 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

THỦ ĐÔ SÀI GÒN :
NHỮNG NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN .

              NGÀY 27 -28 THÁNG 4 NĂM 1975 .



    ... Tôi không nhớ rõ lắm , chỉ nhớ rằng sau ngày lãnh lương tháng 4/1975 và bữa tiệc liên hoan vài ngày thì Tiểu Đoàn chuẩn bị lên đường hành quân .

       Quân số thiếu trầm trọng , từ Binh Sĩ cho đến Hạ Sĩ Quan , thậm chí cả Sĩ Quan Ban 3 Tiểu Đoàn  , chức vụ  được cho là nắm vận mệnh sống chết của Tiểu Đoàn cũng thiếu luôn . 

    
      Vì thế phải lấy từ Quân Lao để bổ sung cho các Đại Đội cho đủ quân số tham chiến .

    Thật thê thảm , trong 8 năm phục vụ ở Đại Đội 23 Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù , chưa bao giờ tôi thấy cái cảnh '' ô hợp '' như thế này : 

       Vì là ở quân lao hốt về cho có quân số để hành quân , nên đủ mọi '' xác lính '' của các Sư  Đoàn Bộ Binh ...

        Trước đây quân số bổ sung về cho các Đại Đội là những anh em rất trẻ , 18-19 tuổi ,  tình nguyện vào Nhảy Dù , được huấn luyện quân sự , kỹ thuật tác chiến , và chuyên môn truyền thống là Nhảy Dù cùng với '' kỷ luật sắt '', tất cả tập trung ở Khối Bổ Sung của Sư Đoàn , sau đó phân bổ về các  đơn vị nên tinh thần chiến đấu của các anh em cũng như chấp hành kỷ luật là rất cao .


     Ai không chịu nổi thì chỉ có  đào ngũ mà thôi . Còn ai chịu nổi thì chắc chắn là sẽ những đứa con ưu tú trong Quân Đội sau này .


     Quân số được bổ sung trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy , thời gian lại quá ngắn ngủi , cho nên tôi chưa kịp nhớ tên biết mặt hết những anh em Hạ Sĩ Quan chứ đừng nói chi đến anh em Binh Sĩ .


     Tình hình chính trị thì rối ren , tranh dành quyền lực , nay Ông này lên , mai đã thấy xuống cho Ông khác lên . 

    Là người Lính , có lẽ tất cả chúng tôi ai cũng bực mình khi thấy tình hình chính trị như vậy , nhất là không khỏi hoang mang khi nghe Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , Tổng Tư Lệnh Quân Đội từ chức , nhưng không biết làm sao , vì đó không phải là công việc của chúng tôi .

      Về quân sự thì tình hình ngày càng xấu đi và đầy nguy hiểm , các vùng lãnh thổ thì đã bị mất gần như muốn hết rồi .

     Chỉ còn lại có Quân Đoàn 3 và Quân Đoàn 4 , Quân Đoàn 1 và 2 là những lá chắn bảo vệ cho Quân Đoàn 3 , cho Thủ Đô Sài Gòn . Nhưng giờ đây , Quân Đoàn 3 trở thành đơn vị tiền tiêu , đơn vị địa đầu chiến tuyến .

      Đoàn Quân Mũ Đỏ , những người một thời vang danh khắp các chiến trường , với những tên gọi thân thương đã đi vào lòng người dân Sài Gòn như : THIÊN THẦN MŨ ĐỎ , HOA KHÔNG GIAN  giờ đây ô hợp , tạp nham cùng với những phương tiện yểm trợ thiếu hụt  , cũ kỹ trước sức tiến công của đối phương ngày càng mạnh đành bó tay thúc thủ . 

   
      ... Còn lại duy nhất Lữ Đoàn 1 tạm đầy đủ , sau thiệt hại ở Thường Đức rút về , cũng đem nướng nốt vào mặt trận Xuân Lộc - Long Khánh cùng với Tướng Lê Minh Đảo , Tư Lệnh Sư Đoàn 18 Bộ Binh ...

 COI NHƯ TOÀN BỘ SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ ĐÃ BỊ XÓA SỔ TRƯỚC 30 THÁNG 4 NĂM 1975


... còn lại Lữ Đoàn 4 èo uột mới thành lập , cùng với quân của những Tiểu Đoàn tác chiến ở các chiến trường rút về và những bộ phận chuyên môn , không có kinh nghiệm chiến đấu bảo vệ Sài Gòn ...
  
       ... Không biết nguồn tin từ đâu ra , mà đâu đó có những tin đồn : 
           Sư Đoàn Nhảy Dù , gốc là của Pháp , do đó trong tình huống xấu nhất , nghĩa là '' mất nước '' thì chính phủ Pháp sẽ bốc đi ??? 
            Chẳng biết thực hư thế nào , trước khi hành quân  tôi cũng dặn vợ tôi : Đừng đi đâu xa cứ ở trong trại gia binh , lỡ có chuyện gì không phải tìm nhau .

    (( Có lẽ chính điều này cũng là một đòn tâm lý để những anh em như tôi yên tâm cầm súng chiến đấu đến giờ phút cuối cùng )) .


      Hôm  nay Tiểu Đoàn lên đường hành quân , Thiếu Tá Hạnh , cầm tấm bản đồ Thủ Đô Sài Gòn màu trắng hồng , không như những tấm bản đồ hành quân bao lần trước , chỉ toàn một màu xanh lá cây rừng với những vòng cao độ đậm đặc .

      Ông nói : Hết đất rồi , không còn hành quân xa nữa ...

        Đoàn quân xa chở chúng tôi đến nhà máy Tái Thành Kỹ Nghệ Dệt '' nay là công ty dệt may Thành Công '' gần ngã ba Tham Lương thì dừng lại .


     Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn nằm trong nhà máy , Đại Đội 23 của tôi thì nằm sau nhà máy , cạnh con kinh Tham Lương , cách khoảng hơn cây số giữa đồng trống mênh mông , từ đây tôi có thể đưa mắt nhìn quanh rất xa mà không bị vật gì cản ...


    Cách bố trí quân này khiến tôi ngỡ ngàng , vì bây giờ là mùa khô , đồng trống như vậy làm sao đối phương dám di chuyển vào khu vực này , để ăn bom , ăn đạn pháo chứ ???


      Nếu tình hình nguy hiểm thật sự cho Sài Gòn thì không bố trí quân như vậy , mà phải tổ chức phòng thủ từ cầu An Hạ để ngăn chận cánh quân từ Tây Ninh , Cambodia tiến về , và tổ chức thế trận như phục kích trên các quốc lộ huyết mạch tiến vào Sài Gòn .


       Đàng này quân đã không có đủ mạnh để kháng cự lại còn đem ra nằm chơi giữa đồng , thật không hiểu nổi ...


     Hình như đêm 27 /4 Sài Gòn bị pháo kích bằng pháo 130ly . Đạn rơi gần Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù và cũng gần trại gia binh Tiểu Đoàn , tôi lo quá không biết vợ con có  sao không . Định  bố trí quân phòng thủ xong sáng mai cố về xem sao ...


     Tôi chưa kịp về thì sáng nay khoảng 9-10 giờ , một chiếc F5 cất cánh bay lên từ sân bay Tân Sơn Nhất , vì nằm khá  gần hướng bay , nên tiếng động cơ phản lực gầm thét rất lớn , tôi thầm nghĩ : Giờ này mà đơn vị nào đụng  độ còn có F5 bay lên yểm trợ đã quá ...


    Nhưng ý ghĩ của tôi bị cắt ngay , khi bay qua khu vực đóng quân của tôi chiếc F5 đó đã thả  bom xuống ngay cánh đồng trống không một bóng người .  Tôi nghĩ chắc máy bay trục trặc kỹ thuật chăng .

     
    Nhưng không , chỉ vài phút sau , chiếc thứ hai cất cánh và cũng ném bom xuống  cánh đồng  trống như vậy . Lúc này tôi hiểu ra Không Quân đã tháo chạy , Pilot  ném bỏ bom cho nhẹ để đủ nhiên liệu và an toàn khi bay vào không phận nước bạn .

       Cứ thế , khoảng 5 phút một chiếc cất cánh bay lên , cuộc rút chạy của những chiếc F5 kéo dài hơn tiếng đồng hồ .

    
       Đứng dưới đất nhìn những chiếc F5 bay đi , tôi hận vô cùng , trong lúc đất nước nguy khốn , những người có điều kiện thì bỏ chạy , còn chúng tôi vẫn phải đem mạng sống mình ra để bảo vệ cho ai đây , cho cái gì đây ??? 
     
      Tôi muốn bắn rơi ngay những người Huynh Đệ Chi Binh ấy , mà lúc Thủ Đô Sài Gòn được bình yên , LÀ DO XƯƠNG MÁU CỦA TÔI VÀ ĐỒNG ĐỘI ĐỔ RA  , NẰM XUỐNG thì họ nhởn nhơ ăn chơi , bây giờ thấy nguy khốn thì bỏ chúng tôi tháo chạy , nhưng tiếc rằng tôi không  có loại súng nào để bắn hạ cho được .

       ... Từ máy radio , đài phát thanh Sài Gòn vẫn đang tường thuật chi tiết , những thông tin mà Lính Nhảy Dù , tôi không biết là cánh quân nào , vẫn đang anh dũng chiến đấu dành lại từng tấc đất ở khu vực Gò Vấp , Xóm Mới , Gia Định ...


      Tôi định xin Đại Đội Trưởng , Thiếu Úy Ngọc cho tôi ít phút về thăm gia đình xem tình hình có  yên ổn không , bởi đêm qua mới bị pháo kích ... 

      Chưa kịp mở lời thì không biết từ đâu , chắc chắn không phải là từ hướng của tôi rồi , mấy chiếc A 37 xuất hiện trên bầu trời và cắm đầu  ném bom xuống sân bay Tân Sơn Nhất ...

        Tôi bàng hoàng lo lắng : Máy bay mình ném bom sân bay của mình là sao ??? Thế là mọi ý định về thăm gia đình không thành ...


     CHƯA BAO GIỜ ĐẠI ĐÔỊ TRƯỞNG  CỦA NHẢY DÙ LÀ MỘT THIẾU ÚY .
     ĐÊM NAY TÔI NGỦ TRONG NỖI BẤT AN KHÔNG CHỈ RIÊNG CỦA GIA ĐÌNH MÀ CẢ CỦA THỦ ĐÔ SÀI GÒN NỮA . 




                                 GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''





Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 138''

  
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU.
 THỦ ĐÔ SÀI GÒN : 
  NHỮNG NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN .
" KHÔNG CÓ SỐ HƯỞNG ".
Từ năm 1968 cho đến năm 1975 . 
   
      Trong suốt 7 năm chiến đấu ở Đại Đội 23 , Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù , từ '' khinh binh '' số 1 ,  tôi leo lên  đến chức '' thường vụ đại đội '' của đại Đội này , tôi đã sống và trải qua đến 5 đời Tiểu Đoàn Trưởng . 
        Nhưng không thấy Tiểu Đoàn Trưởng nào chịu chơi như Thiếu Tá Trần Công Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng cuối cùng của Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù . 
         Tiếc rằng Ông nắm quân không được bao lâu thì ... chấm hết ...
     Ở binh chủng Nhảy Dù , vinh quang và tủi nhục của người chiến sĩ rất rõ ràng , có công  thưởng , có tội phạt , bất kể là cấp bậc nào , cao đến đâu . Đầu tháng vinh quang , cuối tháng tủi nhục , không lường trước được ...

      Chính vì thế mà trong 7 năm chiến đấu , tôi đã chứng kiến thay đổi đến 5 vị Tiểu Đoàn Trưởng .

       Từ năm 1968- 1971 . Trung Tá Trần Kim Thạch mất chức Tiểu Đoàn Trưởng trong cuộc hành quân Lam Sơn 719 Hạ Lào . 
     Lý do : Vào thời điểm giữa cuộc hành quân đang lúc tình hình nguy hiểm thì Tiểu Đoàn được lệnh bốc về Khe Sanh . Như bao cuộc chuyển quân khác , đổ quân thì Tiểu Đoàn Trưởng xuống cuối cùng và rút quân thì Tiểu Đoàn Trưởng rút đầu tiên .
       Lần này cũng vậy , Ông bay chuyến bay đầu tiên về Khe Sanh , nhưng sau đó lệnh rút hủy bỏ , buộc Ông bay sang căn cứ 30 trở lại . 
       Ông không chấp hành lệnh này , với lý do trực thăng  phải đáp xuống căn cứ để Ông bước xuống  thì Ông mới chịu đi , còn lơ lửng trên cao bắt Ông nhảy xuống thì ông không đi . Điều này không thể đáp ứng được thời điểm bấy giờ ... 
      Ông làm Tướng Đống mất mặt với các đơn vị bạn , Tướng Đống cầm ''ba toong '' gí đánh Ông tại Bộ Chỉ Huy và cách chức Ông , sa thải khỏi binh chủng Nhảy Dù . Sau này nghe nói Ông thuyên chuyển về làm Huấn Luyện Viên Trường Bộ Binh Thủ Đức ...
     Năm 1971- 1972 . Thiếu Tá Mạnh Tiểu Đoàn Phó , ở căn cứ 30 lên nắm quyền , đưa anh em còn lại từ Căn Cứ 30 về Việt Nam , và Ông lên nắm chức vụ Tiểu Đoàn Trưởng từ đấy . 
    Tháng 3 năm 1972 , Mùa Hè Đỏ Lửa , Ông là '' người hùng'' ở căn cứ Dellta , Kontum , cách Charly khoảng 4-5km ...
     Dellta cũng bị mất vào tay đối phương , nhưng ngay sau đó Thiếu Tá Mạnh  cùng với Thiếu Tá Ngọc , đã tổ chức phản công và dành lại Dellta từ tay đối phương trong vài ngày sau ...
      Cuối tháng 3/1972 ,Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã bay từ Sài Gòn ra Kontum thăng cấp Trung Tá đặc cách tại mặt trận cho Ông kèm theo Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương ... Oai hùng quá .
    Thế nhưng oan nghiệt cho Ông , chỉ khoảng 1 tháng sau . Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù được không vận về Biên Hòa để tham gia giải vây cho Bình Long , An Lộc . Tại cứ điểm của Tiểu Đoàn : suối Tàu Ô , Tân Khai . 
     Sau gần 20 ngày đêm bị vây hãm , cố vấn Mỹ bị thương , lương thực đạn dược không còn , xác anh em không tải thương đi được . Ông quyết định bỏ căn cứ rút ra ngoài ...
    Việc này khiến Trung Tá Mạnh mất chức Tiểu Đoàn Trưởng , sa thải khỏi binh chủng Nhảy Dù , đưa về Sư Đoàn 7 Bộ Binh ở Mỹ Tho ...
   Nghe nói khoảng nửa năm sau , Ông được thăng cấp Đại Tá trong một chiến thắng lớn ở mặt trận Sầm Giang , Cai Lậy - Cái Bè ...
   Năm 1972 -1974 . Sự ra đi của trung Tá Mạnh , anh em trong đơn vị rất thương tiếc , vì biết rằng Ông vì muốn bảo toàn sinh mạng của  anh em nên rút quân mà bị mất chức .
    Lúc này đang là cao điểm của Mùa Hè Đỏ Lửa , việc thay đổi cấp chỉ huy rất là  khó khăn . Trung Tá Đỉnh Phòng 4 Sư Đoàn , được điều động ra nắm quyền Tiểu Đoàn Trưởng thay Trung Tá Mạnh vài tháng , sau đó Thiếu Tá Nguyễn Đình Ngọc , Tiểu Đoàn Phó lên nắm quyền Tiểu Đoàn Trưởng thay Trung Tá Đỉnh ...
Tháng 5 năm 1972 , một lần nữa ,Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù được không vận ngược ra Huế - Quảng Trị để tham gia chiến dịch tái chiếm lại Quảng Trị đã bị rơi vào tay đối phương trước đó , mà cao điểm của chiến dịch là tái chiếm Cổ Thành Đinh Công Tráng , Quảng Trị ...
    Vào một đêm khoảng tháng 9 /1972 . Thiếu Tá Ngọc dẫn quân Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù vượt sông Mỹ Chánh , rẽ trái vào Trường Sơn trên con đường đất đỏ dẫn vào căn cứ Barbara , cách Quốc Lộ 1 khoảng 3km . 
        Trời về khuya , gió núi Trường Sơn thật lạnh lẽo , Ông cho dừng quân lại , đóng quân trên con đường đất đỏ ấy , phòng thủ qua đêm ...
   2-3 giờ sáng , tiếng xích sắt của T54 nghiến trên mặt đường nghe mà lạnh xương sống , rợn cả người . Tất cả tỉnh ngủ , như những bóng ma trong đêm , mọi cử  động âm thầm lặng lẽ , lăm lăm súng M72 chờ đợi , những chiếc xe tăng T54 như những con quái vật đang di chuyển về hướng đóng quân của Tiểu Đoàn . 
     Tất cả căng mắt nhìn vào  bóng đêm ...
       Qua máy truyền tin PRC25 , Ông lệnh cho tất cả anh em trong đơn vị : M72 sẵn sàng khai hỏa ,  đã bắn là T54 phải  ''cháy '', không cho phép bắn trật . Còn cảm thấy bắn không  được , thì cho qua , để lọt vào tầm bắn của anh em khác thuận lợi hơn họ bắn ...
    3 chiếc T54 pha đèn đi trên con đường như chỗ không người (( Cũng dễ hiểu thôi , vì họ không ngờ chúng tôi vượt  sông Mỹ Chánh lúc nửa đêm )) tiến mỗi lúc một gần hơn đến tuyến phòng thủ của chúng tôi ...
    Tất cả đều dương M72 thủ thế , nhưng cho qua vì góc bắn không hiệu quả . Nhưng cuối cùng 3 chiếc T54 cũng đã lọt tầm bắn của anh em Đại Đội 21 .          
      Những tiếng Ụp.. Oành .. của M72 nổ vang phá tan sự yên tĩnh của núi rừng , 3 chiếc T54 bốc cháy  lửa hừng hực bốc lên cao  soi sáng cả một góc trời , quên hết lo âu sợ hãi , mọi người reo hò : Cháy rồi ,  cháy rồi ...
      Chiến công này đã khiến Thiếu Tá Ngọc được vinh thăng cấp Trung Tá ít ngày sau ...
 Thế nhưng , cuối tháng 8 năm 1974 . Trong khi đóng quân ở tuyến giáp ranh Khê Thai , Đại Đội 22 dưới quyền của Ông đã để mất  gần 20 chốt ở địa danh  này . Ông không giải thích được tại sao để mất gần 20 chốt ấy . 
     Đây là lý do khiến Trung Tá Nguyễn Đình Ngọc mất chức Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù . Nhưng may cho Ông không bị sa thải khỏi binh chủng Nhảy Dù , mà điều Ông về Lữ Đoàn 4 Nhảy Dù đang thành lập còn thiếu cấp chỉ huy ...

Thiếu Tá Trần Công Hạnh , Tiểu Đoàn Phó lên nắm quyền , lúc này đã là cuối năm 1974 , đầu 1975 .
Tiểu Đoàn có Ban Hỏa Thực , chuyên lo cơm nước cho lính độc thân mỗi  khi đơn vị ở hậu cứ , thế  nhưng Thiếu Tá Hạnh không làm như vậy .
       Ông giao cho các Thường Vụ Đại Đội , thay phiên nhau đi chợ và lo cơm nước cho lính độc thân . Đến lượt tôi đi chợ , tôi không nhớ là cầm bao nhiêu tiền , nhưng  tôi đã mua hết những thứ cần thiết cho nhu cầu bữa ăn của anh em trong đơn vị , vậy mà cũng còn dư được mấy ngàn . 
     Tôi không nhớ là anh Thường Vụ nào đã nói với tôi : Ông làm như vậy mấy người sau làm sao theo Ông ?
Cuối tuần này Thiếu Tá Hạnh cho 5 anh em Thường Vụ lên xe Jeep cùng đi ra đường Công Lý ( Nguyễn Văn Trỗi ) ăn sáng với Ông .
     Cuối tuần sau đến lượt 5 Đại Đội Trưởng cũng y như vậy ...
Quán ăn toàn xe Jeep ... tôi chẳng nhớ là quán gì và ăn gì : Bởi khớp và cảm thấy mình oai quá .

       KHÔNG KHỚP , KHÔNG OAI VÀ HÃNH DIỆN SAO ĐƯỢC , KHI MÀ ĐƯỢC NGỒI TRÊN XE JEEP CỦA SẾP , ĐI VỚI SẾP  VÀO ĂN SÁNG Ở MỘT NƠI MÀ KHÔNG CÓ AI GIỐNG TÔI , TOÀN LÀ QUAN , MÀ QUAN BỰ KHÔNG ... 
      
         TIẾC RẰNG CHỈ ĐƯỢC MỘT HAI LẦN .             ĐÚNG LÀ KHÔNG CÓ SỐ HƯỞNG ! ! !




                                 GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''



        



Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 137 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC ...

TIỂU ĐOÀN 2 NHẢY DÙ :
                                             ĐOÀN TỤ ...



          Hôm nay , một ngày vào khoảng giữa tháng 4 năm 1975 ,  tôi quyết định lên trình diện Tiểu Đoàn ... 


     Bước chân vào doanh trại , không khí buồn thảm , im ắng không còn ồn ào náo nhiệt như trước nữa , thỉnh thoảng mới thấy một anh nào đó của Đại Đội bạn đi ngang qua tôi .

        
      Khi đi ngang qua Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , tôi gặp Trung Tá Nguyễn Đình Ngọc , cựu Tiểu Đoàn Trưởng của tôi , nay Ông về coi đơn vị mới , thấy tôi Ông cười nói :
       
       - Ông Thầy đâu rồi , bỏ Thầy chạy hả ?
   
  Tôi không hiểu câu hỏi của Ông ngụ ý gì , '' Thầy '' đây là ám chỉ Đại Đội Trưởng hay Tiểu Đoàn Trưởng của tôi ...
      Tôi dơ tay chào Ông , cười , và trả lời Ông :
     - Làm sao tôi biết được Trung Tá , nói xong tôi  bỏ đi về hướng Đại Đội của mình ...

     Vào văn phòng Đại Đội , một số anh em bạn bè thấy tôi bước vào  mừng rỡ la lên : 

      Anh ( mày ) về hồi nào vậy , về bằng cách nào , có ai cùng về với anh không , tưởng anh ( mày ) tiêu rồi chứ .

    Chúng tôi tay bắt mặt mừng như xa nhau lắm bây giờ mới được gặp lại nhau , tôi không diễn tả được cảm xúc , sự vui mừng của mình lúc bấy giờ . 

    
     Thật ra tôi nghĩ : Niềm vui đây không phải là lâu ngày gặp lại , mà là niềm vui của sự trở về từ sự sống sót , trong  một thời gian ngắn , mà quá nhiều kinh hoàng đã xẩy ra với chúng tôi , toàn những chuyện không thể ngờ được ...

     Nhìn cái bàn làm việc dành riêng cho tôi , tấm bảng THƯỜNG VỤ ĐẠI ĐỘI màu vàng truyền thống của Đại Đội , bụi bám dầy đặc , bởi có mấy khi tôi được ngồi ở đây để làm việc đâu , hành quân triền miên mà , có cũng như không , thật đáng buồn .

    ... Hôm nay , Hạ Sỹ Tòng , trước cũng là lính 23 , nay làm Ban 1 Tiểu Đoàn , hớt ha hớt hải chạy ào vào văn phòng , thấy tôi la lên :
    - Anh Giang ơi , Tiểu Đoàn mới làm hồ sơ chạy Thượng Sỹ cho anh , được là cái chắc rồi , anh đang làm Thường Vụ mà , chúc mừng anh ...

       Nghe tin này tôi vui mừng lắm , vì đây là " cái lon " tôi hằng mơ ước , cũng như chức Thường Vụ vậy ,  tuy không lớn lắm , nhưng cũng không nhỏ lắm . 

         Điều giá trị ở đây là : cả lon và chức vụ , anh em thường gọi là Bố Già , hàm ý là kỳ cựu , là thọ , là lão làng trong đơn vị . 
           Nếu được như vậy , thì từ đây lon của tôi sẽ được đeo trên cổ áo chứ không còn đeo ở cánh tay nữa ...

          Hôm nay ngày lãnh lương , vẫn được phát lương như bao tháng trước 20 hoặc 22 . Ngoài tiền lương tháng ra , tôi còn được lãnh thêm tiền ''TÁI ĐĂNG'' khoảng 28.000$ nữa , tổng cộng hơn 60.000$ , một số tiền khá lớn , đủ để mua 1 chiếc HONDA 67 thời giá lúc bấy giờ .

    
        '' Tái Đăng '' tương tự như một '' hợp đồng '' mà khi hết hợp đồng thì được ký kết lại . 
       Lính Nhảy Dù khi hết hợp đồng , dù muốn hay không , nếu còn sức khỏe tốt , đều buộc phải khám sức khỏe lại và ký tiếp hợp đồng mới , người ta gọi là TÁI ĐĂNG .

     Mỗi lần tái đăng , từ 3 đến 4 năm tùy theo chu kỳ . Số tiền trên , như là một sự khuyến khích , khen thưởng cho việc tiếp tục ở lại chiến đấu trong binh chủng . 

       Không phải tôi ham tiền , bán mạng mình đi để lấy số tiền đó , Nhảy Dù không có chuyện '' GIẢI NGŨ '' , nếu còn khỏe mạnh ,  chiến đấu cho đến khi về hưu mà thôi . 
     Vì thế quyền lợi rất cao , đa số các Tướng Lãnh QLVNCH đều xuất thân từ binh chủng Nhảy Dù mà ra ...

       Tái đăng của tôi lần này nữa là giai đoạn 3 , thật đáng sợ . Vì ít ai qua lọt ...2 hợp đồng .

        - Lần thứ 1 , khi bước chân tình nguyện vào Sư Đoàn Nhảy Dù , tôi ký 3 năm , từ 1968- 1971 .
       - Lần thứ 2 , tôi ký 4 năm , từ 1971- 1975 và lần thứ 3 , từ 1975 - 1979 ...
     Thời hạn ký kết là theo quy định , không ký ít hơn hay nhiều hơn được ...

        Đến lượt tôi vào lãnh lương như bao anh em khác , tối té ngửa và buồn 5' .

       Trung Sĩ Nhất Trình , kế toán trưởng nói :
  - Anh Giang ơi , xui quá , không biết tại sao hồ sơ của anh bị ''pan'' , tháng sau mới lãnh tiền ''tái đăng'' được .
    
   (( Ban đầu , tôi buồn vì mất đi một số tiền khá lớn , gần bằng tháng lương của tôi bấy giờ , phải tháng sau mới có , thôi đành phải chấp nhận tháng sau lãnh cũng được chứ làm sao bây giờ .
        Nhưng sau này tôi hiểu ra , tháng lương đó là tháng lương cuối cùng , làm gì còn tháng lương sau để mà lãnh ? Đấy , NHÀ LÃNH ĐẠO  của tôi là như vậy đấy . Họ tính toán chi ly với tôi cả đến việc bán mạng của mình )).
    
       Khi cần chúng tôi , họ buộc chúng tôi phải hy sinh xương máu của mình , bán mạng mình đi để bảo vệ quyền lợi , địa vị của họ , và khi không còn cần đến chúng tôi nữa , '' HỌ'' biết rằng Sài Gòn không còn nữa thì ký tái đăng để mà làm gì , đánh nhau với ai đây ?
       VÌ THẾ , HỌ CẮT SỐ TIỀN ẤY CỦA TÔI ĐI CHỨ CHẲNG CÓ HỒ SƠ NÀO PAN CẢ .

     Anh em trong Tiểu Đoàn của tôi , mỗi người lần lượt trở về  trình diện đơn vị mỗi ngày một khá hơn , họ tìm đường về bằng mọi cách khác nhau .

        Bằng đường bộ , đường biển , có một số anh em may mắn được trực thăng bốc về Phan Rang , sau đó bay về Sài Gòn bằng máy bay C130 ...


       Tình hình chính trị ở Sài Gòn lúc này rất rối ren , các chính khách , những chính trị gia , đang tranh dành quyền lực với nhau , khiến Tổng Thống Thiệu phải từ chức và giao quyền lại cho cụ  Trần Văn Hương , một nhà chính trị  già nua ...

       
         Tân Tổng Thống Trần Văn Hương , mới lên nắm quyền thay Tổng Tống Nguyễn Văn Thiệu , tuyên bố : 
      Tất cả những anh em ở đơn vị tác chiến , chạy về Sài Gòn , mỗi người sẽ được thưởng 10.000$ .
     Tuyên bố xong , ít ngày sau Ông từ chức giao quyền lại cho Dương Văn Minh ...

      Trưa nay , Tiểu Đoàn tổ chức liên hoan ở hội trường Mai Ngọc Liên , nơi mà  anh em trong đơn vị thường có những buổi sinh hoạt Chiến Tranh Chính Trị trước và sau khi hành quân .
         Quân số chẳng còn bao nhiêu , tiệc tùng đã được bày sẵn , nghe nói có sự tham dự  của Chuẩn Tướng Lê Quang Lưỡng , Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù ...

       Thế nhưng anh em chờ mãi đến trưa cũng chẳng thấy bóng dáng Tướng Tư Lệnh , ngay cả Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng cũng không thấy mặt . 
       Hỏi ra mới biết Thiếu Tá Hạnh đã bay ra Phan Rang trình diện Bộ Tư Lệnh Tiền Phương của Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi , cùng với Lữ Đoàn 2 Nhảy Dù , đang tổ chức  chiếm lại Phan Rang ...

     Tướng Lưỡng thì đang bay thị sát mặt trận , nhìn đàn em của mình là Lữ Đoàn 2 Nhảy Dù , đang vất vả chiến đấu trong vòng vây của đối phương , để dành lại từng tấc đất cho Phan Rang , mà Ông , giờ đây không còn được nắm quyền chỉ huy nữa , vì Lữ Đoàn 2 Nhảy Dù của Ông đã nằm dưới quyền điều động của Tướng Nghi ...

     NHÌN NHỮNG THIÊN THẦN MŨ ĐỎ CỦA ÔNG , ĐÃ BAO LẦN VÀO SINH RA TỬ VỚI ÔNG  Ở KHẮP CHIẾN TRƯỜNG THUỞ NÀO ,  BÂY GIỜ ĐÂY, HỌ ĐANG GIẪY CHẾT TRONG VÒNG VÂY CỦA ĐỐI PHƯƠNG , MÀ ÔNG KHÔNG CÓ CÁCH NÀO ĐỂ CỨU . 
       TOÀN BỘ BỘ TƯ LỆNH TIỀN PHƯƠNG  CỦA  TƯỚNG  NGHI CÙNG VỚI LỮ ĐOÀN 2 NHẢY DÙ BỊ BẮT SỐNG HOẶC TIÊU DIỆT Ở MẶT TRẬN PHAN RANG .

      THÊM MỘT LỮ ĐOÀN  NHẢY DÙ NỮA LÀ 2/3 LỮ ĐOÀN NHẢY DÙ ĐÃ BỊ XOÁ SỔ TRƯỚC NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975 .

       TẠI SAO NHƯ VẬY ??? HÃY CHO TÔI CÂU TRẢ LỜI THẬT CHÍNH  ĐÁNG ...





                                GIANG. HOA KHÔN GIAN ''yellow''




        



Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 136 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC .
LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ GỒM CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 NHẢY DÙ  - XÓA SỔ TẠI KHÁNH DƯƠNG , ĐÈO PHỤNG HOÀNG , QUỐC LỘ 21 .
                                                       ( Bài 4 )
   ... Không còn đơn vị , không có  cấp chỉ huy , cũng chẳng có phương tiện vận chuyển , tôi tự cứu mình bằng cách xin quá giang những xe của dân chúng đang lũ lượt rồng rắn xuôi về nam ...

    Đoàn xe rất dài , đủ mọi chủng loại xe , lớn bé to nhỏ khác nhau , trên xe đầy ắp người cùng tài sản .

  Những xe nhỏ đa số đã đầy người không còn chỗ để chở thêm ai nữa , cuối cùng tôi phải đi nhờ một chiếc xe be , nhưng cũng quá tải cho nên tôi phải ngồi trên dè xe trước , gần nắp ca pô của xe , nóng như lò bánh mì vậy ...

     Từ Nha Trang dọc theo Quốc Lộ 1 , đi đến tỉnh thành nào thì tỉnh thành đó cũng đã di tản tự bao giờ , cảnh hoang tàn của nhà cửa bị đập phá trông đến thảm hại . 

    
         Tôi thấy hầu như tất cả những cây xăng nằm trên đường mà đoàn xe này đi qua , đều bị phá hủy ...
           Thỉnh thoảng ai đó thấy tôi lại hỏi : Ủa sao Nhảy Dù còn ở đây . Tôi nín thinh không biết phải trả lời sao nữa . 
   
      Nếu tôi nhớ không lầm , thì khi xe đến địa phận  Phan Thiết , đoàn xe bị kẹt cứng và dừng lại , một Thiếu Úy mang phù hiệu Quân Đoàn 2 , đi xe Jeep chở vợ con dừng trước xe tôi , không biết Ông nghĩ sao , xuống xe lại bên tôi và nói tôi sang đi chung xe với Ông , tôi mừng quá sang liền . 

     Nhưng sau đó xe Ông bị hết xăng , tôi không biết Ông sẽ lấy xăng ở đâu để mà đi tiếp , nên cám ơn Ông và tìm xe khác để đi . 

   Thời điểm bấy giờ , bất cứ xe nào chết máy , hay hết xăng nằm trên đường , làm cản đường đi , thì chỉ ít phút sau sẽ bị ủi ngay xuống ruộng để xe sau có đường mà đi , thật đáng sợ ...

       Trên đường di tản vào nam , đoàn người xe hỗn loạn tranh nhau chạy , xe trước không cần biết vì lý do gì lừng chừng làm chậm lại một chút là xe sau tìm cách vọt qua liền , thỉnh thoảng một chiếc thiết vận xa M113 từ phía sau chạy lên dành đường , đưa súng đại liên 50 lên trời bắn thị uy vài loạt , các xe vội tấp vô lề nhường đường ...


     Tôi nhìn thấy xấu hổ quá , dũng mãnh , hung hăng  như  vậy , sao không chạy sau dân , hay chạy theo dân để bảo vệ dân , mà dành đường với dân để ...  chạy thoát thân , muốn cho một trái M72 ghê ... Nhưng lúc này , hỗn quân hỗn quan tôi chẳng dám làm gì , dương mắt nhìn mà trong lòng ấm ức .


        ... Đoàn xe về đến tỉnh Bình Tuy thì trời nhá nhem tối , Quân Cảnh đầy đường , hình như đoàn xe bị chận lại không cho đi về hướng Sài Gòn , mà được hướng dẫn chạy vào bãi biển Thùy Dương , Quận Hàm Tân và tất cả dừng lại ở đấy vì hết đường chạy .


    Sáng hôm sau , Quân Cảnh được huy động đến , yêu cầu những anh em còn mang vũ khí phải giao nộp tập trung tại chỗ cho họ kiểm soát .

     Khoảng 9 giờ sáng , Chuẩn Tướng Nhựt đáp trực thăng xuống và nói với chúng tôi rằng : 
     
      " Anh em về đến đây là an toàn rồi , đây là phòng tuyến cuối cùng của ta , tất cả anh em sẽ được phát 2 ngày lương khô , và sẽ có phương tiện đưa anh em ở đơn vị nào trả về đơn vị nấy ".
  
      Nói xong Ông lên trực thăng bay mất ...
     Gạo sấy không phát , phương tiện thì không ...

      Tôi và vài anh em theo chân những người dân vào xóm chài , họ tìm thuê ghe đánh cá để về Sài Gòn , xin họ cho quá giang . 

    Có người tốt bụng cho đi nhờ , cũng có người từ chối e ngại  không dám cho đi nhờ ...

       Bãi Thùy Dương , Hàm Tân chật cứng người , Quân và Dân hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ .

  
      Sáng nay , thấp thoáng ngoài khơi một chiếc tàu Hải Quân khá to , vì neo ở xa nên tôi không biết là loại tàu gì , 2 chiếc phum loại đổ bộ , mỗi chiếc chở được khoảng hơn 30 người , trông như 2 chiếc lá bập bềnh trôi trên biển đang từ từ tiến vào bờ ...

      Một vị Trung Tá Biệt Động Quân , với một ít lính của Ông , đứng ra sắp xếp tổ chức để việc chuyển quân ra tàu lớn được an toàn , khi 2 chiếc phum còn ở xa thì trên bờ không có gì hỗn loạn , nhưng khi chiếc thứ nhất vào gần bờ thì tình hình không kiểm soát được nữa , mặc cho Ông hò hét , kêu gọi mọi người giữ  trật tự , nếu không những chiếc phum kia sợ bị chìm họ sẽ không vào đón nữa ...

     Mặc cho Ông kêu gọi , người người dành nhau ào xuống biển và tìm cách leo lên chiếc phum thứ nhất , chỗ nào cạn nhất cũng đến lưng quần , chỗ nào sâu và do sóng biển có thể ngập đầu ...
   
     Tất cả ngụp lặn trong vùng nước biển Hàm Tân dành nhau để tìm cho mình một hy vọng của sự sống : Lên tàu trước ...

   Tôi không biết có ai bị chết đuối ở đây không . Nhưng riêng chiếc phum vào chở người ra tàu lớn thấy vậy sợ bị chìm nên  cố gắng rồ máy chạy ra xa khói đen mù mịt và đi luôn không trở lại nữa .

    
   CUỘC RÚT QUÂN VÀ  DÂN BẰNG ĐƯỜNG BIỂN , Ở BÃI BIỂN THÙY DƯƠNG , QUẬN HÀM TÂN , TỈNH BÌNH TUY , KHÔNG THÀNH CÔNG . CHIẾC TÀU LỚN NHỎ NEO BỎ ĐI ...

    Tôi may mắn được một gia đình tốt bụng cho đi nhờ ghe đánh cá để về Sài Gòn . Ban đầu chính quyền tỉnh Bình Tuy không cho những  ghe này rời bến , nghe nói sợ  những người này về tới Sài Gòn sẽ làm cho người dân thủ đô Sài Gòn hoang mang , nhưng sau đó thấy cảnh hỗn loạn quá nên chính quyền đành cho họ ra đi để giảm áp lực cho Hàm Tân ...


      Đoàn ghe như một bày vịt khổng lồ túa ra biển mạnh ai nấy chạy , có lẽ họ chỉ chạy ven biển  mà thôi , vì tôi thấy nước biển màu vàng nhạt chứ không  đen thẫm như ở ngoài khơi xa , đây là lần đầu tiên tôi đi loại ghe đánh cá này ...

   
       Ngồi ở mũi ghe , tôi thấy biển trời bao la , con người thật nhỏ bé , không biết phải bao lâu mới về tới Vũng Tàu . 
       
    Trong lòng tôi hoang mang tột cùng , không còn một tí gì là sự  kiêu hãnh của người lính mang danh Thiên Thần Mũ Đỏ nữa . 
   
      Thê thảm quá với bộ quần áo hoa rừng và chiếc mũ sắt mà mình vẫn còn đang mặc trên người , không balo , không súng đạn , không bạn bè . 
     Lính chiến đấu  tinh nhuệ , thiện chiến gì mà kỳ cục vậy , thật là xấu hổ , nhục nhã ...khi là kẻ bại trận ...

      Ghe cặp bến đá Vũng Tàu , tôi theo mọi người lên bờ , trên bờ lố nhố Cảnh Sát và Quân Cảnh ( Bộ Binh ) , khi tôi đi ngang qua một anh Quân Cảnh , thấy tôi còn đeo lủng lẳng cái địa bàn nơi cổ áo , anh ta yêu cầu tôi giao nộp lại cái địa bàn cho anh ta , tôi hỏi : 

    - Tại sao tôi lại phải giao nộp cho anh .
  Anh ta nói : 
     -  Đây là lệnh trên , tất cả anh em chạy về đây , đều phải giao nộp lại vũ khí , quân dụng để trang bị lại cho anh em khác .
   Tôi hỏi lại : 
  - Nếu tôi quăng cái địa bàn này ở Khánh Dương hay Hàm Tân rồi thì sao ?
    Anh ta nói :
   - Thà như vậy .
           Tôi tháo cái địa bàn ra khỏi cổ áo mình và quăng nó xuống biển rồi bỏ đi kèm theo câu nói :        - Vậy anh xuống đó mà lấy ...
   
       Trước sự ngỡ ngàng của mấy anh Cảnh Sát , Quân Cảnh và những người dân phía sau tôi , đang chờ tôi đi họ mới đi được ...

     Ra tới đường , mấy anh xe ôm ào lại hỏi tôi , anh Tiểu Đoàn mấy . 

   Tôi Tiểu Đoàn 2 . Anh lên xe tôi chở anh đi đường tắt , nếu không Quân Cảnh 204 ( Quân Cảnh riêng của Nhảy Dù ) bắt lại hết đấy ...

     Chẳng biết thực hư thế nào , tôi leo lên xe ôm đi . Quả thật , Quân Cảnh Nhảy Dù tuần tiểu đầy đường , bắt tất cả Lính Nhảy Dù từ các nơi đổ về , tập trung ở hậu cứ Tiểu Đoàn 6 Nhảy Dù ( Hậu cứ Tiểu Đoàn 6 đóng tại Vũng Tàu ) sau đó cho xe chở về đơn vị gốc ...


       Cuối cùng thì tôi cũng về đến Sài Gòn ,tôi không về đơn vị mà về thẳng gia đình ở Hóc Môn , tôi dặn gia đình , nếu có bạn bè trong đơn vị đến tìm tôi thì nói tôi còn kẹt ở Nha Trang chưa thấy về ...

      Tôi phân vân không biết có nên trở lại đơn vị hay không , với tình hình như thế này . 
         Bạn bè đồng đội kẹt lại ở đèo Phụng Hoàng không biết  số phận họ bây giờ ra sao ? Hành quân nữa lấy đâu ra quân để mà tiếp tục đây ? Và rất nhiều điều lo lắng khác mà tôi không nhờ nổi để viết  ra đây ...

      Cuối cùng tôi quyết định ở nhà luôn không trở về đơn vị nữa , chờ tình hình xem sao rồi tính sau .        Vài ngày sau . Tôi không  nhớ là mình ở nhà được mấy ngày nữa , thì vài thằng bạn thân biết nhà tôi xuống tìm tôi . 

     Tôi ở trong phòng nghe thấy tiếng bạn bè nhưng không ra , vợ tôi y như lời tôi dặn trả lời : Anh ấy còn kẹt ngoài Nha Trang chưa thấy về ...

      Tiếng mấy thằng bạn tôi chào vợ tôi ra về , vừa cười vừa nói :

  
         BẢO THẰNG GIANG LÊN  TRÌNH DIỆN ĐƠN VỊ ĐI , NÓ CHƯA VỀ  ĐƯỢC THÌ AI VỀ ĐƯỢC NỮA .

        Ngay hôm sau tôi lên hậu cứ Tiểu Đoàn trình diện ...






                               GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''




     






    



Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 135 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ : 
      GỒM TIỂU ĐOÀN 2-5 và 6 NHẢY DÙ .
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC : ĐÈO PHỤNG HOÀNG - QUỐC LỘ 21 . 

TIẾN VÀO KHÁNH DƯƠNG : THOÁT THÂN TRONG VÒNG VÂY CỦA ĐỐI PHƯƠNG .

                                                          ( Bài 3 ).

       ... Thật ra có lẽ chúng tôi chỉ thiếp đi , chứ không ai ngủ được trong hoàn cảnh này , mặc dù là rất mệt mỏi ...


      Trời cao nguyên mờ sáng , không khí mát lạnh thật dễ chịu , đâu đó vài lớp sương mù quanh những thung lũng , con suối , gần đấy bay là đà hòa quyện vào màu xanh của núi rừng thật đẹp lãng mạn ...


      Mọi người không ai bảo ai , lặng lẽ kiểm tra lại balo súng đạn , trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và chờ lệnh . 

      Cữ coffee sáng theo thói quen , hôm nay không  được ai quan tâm chiếu cố nữa ...

      Trời sáng rõ , không biết thằng em nào nằm gần tôi la lên :

 - Anh Giang ơi có người .
       Mọi người nhốn nháo , súng đạn lăm lăm trong tay tôi hỏi nhỏ :
 - Ở đâu , hướng nào .
 - Hướng trong bìa rừng , bãi tập của Biệt Động Quân .
      Theo hướng chỉ tay của thằng em , tôi thấy có những bóng người thấp thoáng đi qua đi lại , cách khoảng vài trăm mét , không thể nhìn rõ để phân biệt là bạn hay thù ...
    
         Theo phản xạ , như khi tôi còn nắm Tiểu Đội Trưởng , hay Trung Đội Phó ,  tôi quên mất  là tôi đang nằm vòng trong , không đến lần tôi ra lệnh cho anh em mình . ( Thật ra đêm vừa qua , tôi cũng nằm vòng ngoài phòng thủ như bao anh em khác ) .
     
     Một vài người nói nhỏ : Coi chừng bạn ...
    Tôi nói : Bạn gì , đánh mình cả đêm không thấy sao , cho nó vài trái M79 là biết ai ngay ...

     Vài trái M79 được bắn về hướng có người di chuyển : cóc ...oành , cóc ...oành ..., cóc ...oành ...

  
      Ngay lập tức những loạt đạn phòng không 12ly7 được bắn đáp trả lại : Đùng đùng đùng ... đùng đùng đùng ....
    Đạn lửa đan chen vào nhau , lao vùn vụt về phía chúng tôi ,  những tiếng chụt chụt , chíu chíu ... ghim cắm vào lòng đất , cỏ tranh nghe rợn cả người .

       Biết không ổn , tôi nhìn quanh xem những anh em trong Ban Chỉ Huy Đại Đội mình nằm đâu , nhưng không thấy ai , cả Đại Đội Trưởng cũng không thấy ...

      
        Đạn 12ly7 bắn mỗi lúc một dữ dội hơn , rát hơn , vây bủa quanh tôi , trước mặt tôi , hình như quân của Đại Úy Hà Đầu Bạc Đại đội 22 và Trung Úy Hà Lồi Đại Đội 24 đang giao chiến với đối phương , đủ mọi loại súng và lựu đạn đang thi nhau nổ dòn dã .

     Cánh quân phía sau tôi , tức phía chân đèo Phụng Hoàng la lên : Xe T54 đang tràn xuống cầu ... Cùng lúc phía trước , tức hướng Dục Mỹ cánh quân đang giao tranh cũng la lên : Nó đang từ Dục Mỹ đi trên đường kéo đến mình Thiếu Tá ...


     Tôi giật mình quay lại , thấy Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng của tôi và vài anh em mang máy truyền tin , không biết ở đâu ra đứng  bên tôi tự bao giờ ...


      Phía trên đèo Phụng Hoàng , không biết chiều qua có còn đơn vị nào không rút kịp ,  mà sao súng đủ loại của cả hai bên đang nổ dữ dội , dấu hiệu của một cuộc đụng độ ác liệt ...

 (( Điểm A  vị trí đối phương muốn tràn xuống khóa đuôi đoàn quân trên đèo Phụng Hoàng .
   Điểm B đã xẩy ra giao tranh suốt từ 8 giò tối tới 2 giờ sáng ))

     Lúc này tôi và Thiếu Tá Hạnh chỉ cách Quốc Lộ 21 mươi mười lăm mét , thấp thoáng 2 đầu đường , đối phương đang dè dặt tiến vào ...

       Thiếu Tá Hạnh nói : Băng qua Quốc Lộ đi sâu về hướng đông ...

         Mọi người co dúm lại nhìn nhau , bám quanh Ông , không ai băng qua Quốc Lộ cả , vì địa thế quá trống trải , Ông rút khẩu P38 ra khỏi bao da , cầm tay và nói :
      Muốn sống , băng qua Quốc Lộ theo tao ...
    Và Ông vụt chạy qua đường ... 
     Ngay lập tức , mọi người vây quanh Ông cùng lao theo băng qua đường 

      Từ máy truyền tin , giọng của ai đó , có lẽ là của Lữ Đoàn Trưởng , đang hỏi Thiếu Tá Hạnh về tình hình của Ông . 

         Tôi không nghe rõ được câu hỏi , chỉ nghe Thiếu Tá Hạnh nói : Tôi cần khoảng 5-7 chiếc trực thăng để bốc ...
      Từ đầu máy bên kia trả lời :OK , chờ .

      Chúng tôi tiếp tục di chuyển , địa thế trống trải xen lẫn rừng chồi , bây giờ đã đổi hướng đi , cách Quốc Lộ 21 khoảng 5-7 trăm mét và đi song song theo Quốc Lộ về hướng Nha Trang ...


      Lúc này tôi mới nhìn lại '' đoàn quân '' đi theo Ông : Ôi trời ạ , chỉ có khoảng hơn 30 lính của Ông và cũng từng ấy lính Bộ Binh , tổng cộng chưa đến 60 tay súng ...


     Lại giọng từ máy truyền tin PR25 :

   -  Không có đủ trực thăng để bốc hết như vậy , chỉ bốc mình anh thôi .
   Thiếu Tá Hạnh nói : 
    - Bốc thì bốc hết , bốc mình tôi tôi không đi đâu .( Cúp máy ) tất cả tiếp tục di chuyển .
    .....
  - OK , thôi bây giờ ưu tiên tải thương trước đi , còn lại tính sau .
  - OK , vậy cũng được ...

    Tôi nhìn trước ngó sau , Thiếu Tá Hạnh là người lớn nhất , tiếp theo là Trung Úy Thanh , Đại Đội Trưởng Đại Đội 20 , Sĩ Quan Đà Lạt mới ra trường , và tôi , người lớn thứ ba trong đoàn quân , còn lại là anh em binh sĩ ...


   Khoảng gần 12 giờ trưa ,  tiếng trực thăng từ xa vọng lại , máy bay ngày một hiện ra rõ hơn , máy báo Thiếu Tá Hạnh chuẩn bị cho tải thương , một vài anh em bị thương mừng quá vì sẽ không phải đi bộ nữa ...

     
     Nhưng khi trực thăng đáp xuống thì tôi nhận ra đây không phải là máy bay trực thăng thông thường , mà là máy bay trực thăng riêng của Lữ Đoàn Trưởng , chuyên bay đi thị sát mặt trận , có thiết kế riêng  không chở được nhiều người .
    
     Tôi biết đây là điều không  bình thường , Thiếu Tá Hạnh và 1-2 anh em nữa được kéo vào máy bay bay đi ...

      Những người còn lại bơ vơ như rắn không đầu ,  hoang mang , vì cấp chỉ huy cao nhất đã rời trận địa . Từ máy truyền tin còn lại , giọng ai đó nói chúng tôi chờ , lát nữa sẽ có trực thăng đến bốc đi ...


     Trung Úy Thanh bây giờ là người có cấp bậc cao nhất , Ông nói :

  - Không đi nữa  nằm lại chờ ...
  Tôi nói :
 - Với địa thế này , mình cứ tiếp tục đi , khi nào  trực thăng đến mình sắp xếp đội hình cũng kịp mà .
  Trung Úy Thanh nói :
- Không đi đâu nữa , nằm lại chờ , máy nói như vậy.
 Tôi cãi : 
- Ai chờ thì chờ , ai không chờ thì đi theo tôi , trực thăng vừa xuống , điểm của mình bị lộ rồi , ở đây một lát chết hết bây giờ . Cứ đi khi nào có máy bay tính sau ...

      Và tôi bỏ Trung Úy Thanh lại ra đi ...

    Ban đầu vài người theo tôi đi , nhưng sau đó theo tôi đi gần hết , có lẽ họ nghe tôi nói có lý và cuối cùng Trung Úy Thanh cũng đành đi theo .

    Khi đến đèo Rù Rì , tôi lo lắng sợ lên đèo mà đụng độ thì thê thảm , vì quân không nhiều , hỏa lực thì chẳng còn là bao , nhưng không vượt đèo ra quốc lộ đi thì không biết ra sao , nguy hiểm quá ...


     May mắn , chúng tôi qua đèo an toàn .

    Đến khoảng 4 giờ chiều , chẳng thấy trực thăng đâu , máy móc thì im lặng , không liên lạc được ,  tôi nói với Trung Úy Thanh : Đấy , nếu không nghe lời tôi , nghe lời Trung Úy nằm lại thì không biết bây giờ mình ở đâu . 
   
      Ông im lặng không nói gì , có lẽ đây là bài học đầu tiên cho Ông , mà chỉ những người lính già , lão làng như tôi , đầy kinh nghiệm , biết mình phải làm gì và khi nào thì phải tuân thủ lệnh cấp trên ...

        Cảm thấy đã an toàn , tôi cho mấy thằng em ra phía Quốc Lộ 21 xem tình hình như thế nào , nếu thuận lợi thì sẽ đi trên đường cho nhanh , cứ đi trong rừng như vậy bao giờ mới đến được Nha Trang .

      Mấy thằng em ra dấu an toàn , tất cả chúng tôi kéo nhau ra Quốc Lộ .
   
          Một hình ảnh kinh hoàng đập vào mắt tôi : Giầy , quần áo , mũ sắt , balo đầy dẫy trên mặt đường , tất cả đã rút lui tự bao giờ .

    Tôi nhớ bấy giờ là khoảng 5 giờ chiều , tại cây số 16 (16km từ ngã 3 Ninh Hòa đi vào ) . Vừa đi vừa hoang mang , sao lại như vậy được ??? 

   Cùng lúc này vài em bé đi xe đạp từ  hướng đèo Rù Rì xuống , chúng la lên : Mấy anh ơi đi lẹ lên , Việt Cộng đang từ trên đèo xuống đó ...

    Hoảng hồn , chúng tôi đi như chạy trên quốc lộ , đúng lúc khẩn cấp như vậy 1 chiếc xe Jeep không biết của đơn vị nào , của ai lù lù xuất hiện từ Ninh Hòa đi vào .

      Chúng tôi chận lại  tịch thu chiếc xe jeep ấy làm phương tiện cho mình . Xe chở được  mười mấy người còn bỏ lại ...

       Ra đến ngã ba Ninh Hòa , tôi không biết phải nói gì  và cảm nghĩ của mình ra sao , khi thấy một rừng người và  xe đủ mọi loại , trên xe đầy ắp người và tài sản  đang chen nhau nối đuôi xuôi về nam để tìm bình an ...


     CHIẾC XE JEEP CỨU NGUY  HẾT XĂNG , BỎ XE , CHÚNG TÔI CHIA TAY NHAU , MỖI NGƯỜI TÌM CHO MÌNH MỘT XE ĐỂ QUÁ GIANG THEO DÒNG NGƯỜI DI TẢN . TÔI BƠ VƠ TRONG DÒNG NGƯỜI HỖN LOẠN ẤY VÀ TỰ HỎI : VÌ SAO TÔI RA NÔNG NỖI NÀY ???





                            GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''.