HÀNH QUÂN TRỰC THĂNG VẬN ...

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 136 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC .
LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ GỒM CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 NHẢY DÙ  - XÓA SỔ TẠI KHÁNH DƯƠNG , ĐÈO PHỤNG HOÀNG , QUỐC LỘ 21 .
                                                       ( Bài 4 )
   ... Không còn đơn vị , không có  cấp chỉ huy , cũng chẳng có phương tiện vận chuyển , tôi tự cứu mình bằng cách xin quá giang những xe của dân chúng đang lũ lượt rồng rắn xuôi về nam ...

    Đoàn xe rất dài , đủ mọi chủng loại xe , lớn bé to nhỏ khác nhau , trên xe đầy ắp người cùng tài sản .

  Những xe nhỏ đa số đã đầy người không còn chỗ để chở thêm ai nữa , cuối cùng tôi phải đi nhờ một chiếc xe be , nhưng cũng quá tải cho nên tôi phải ngồi trên dè xe trước , gần nắp ca pô của xe , nóng như lò bánh mì vậy ...

     Từ Nha Trang dọc theo Quốc Lộ 1 , đi đến tỉnh thành nào thì tỉnh thành đó cũng đã di tản tự bao giờ , cảnh hoang tàn của nhà cửa bị đập phá trông đến thảm hại . 

    
         Tôi thấy hầu như tất cả những cây xăng nằm trên đường mà đoàn xe này đi qua , đều bị phá hủy ...
           Thỉnh thoảng ai đó thấy tôi lại hỏi : Ủa sao Nhảy Dù còn ở đây . Tôi nín thinh không biết phải trả lời sao nữa . 
   
      Nếu tôi nhớ không lầm , thì khi xe đến địa phận  Phan Thiết , đoàn xe bị kẹt cứng và dừng lại , một Thiếu Úy mang phù hiệu Quân Đoàn 2 , đi xe Jeep chở vợ con dừng trước xe tôi , không biết Ông nghĩ sao , xuống xe lại bên tôi và nói tôi sang đi chung xe với Ông , tôi mừng quá sang liền . 

     Nhưng sau đó xe Ông bị hết xăng , tôi không biết Ông sẽ lấy xăng ở đâu để mà đi tiếp , nên cám ơn Ông và tìm xe khác để đi . 

   Thời điểm bấy giờ , bất cứ xe nào chết máy , hay hết xăng nằm trên đường , làm cản đường đi , thì chỉ ít phút sau sẽ bị ủi ngay xuống ruộng để xe sau có đường mà đi , thật đáng sợ ...

       Trên đường di tản vào nam , đoàn người xe hỗn loạn tranh nhau chạy , xe trước không cần biết vì lý do gì lừng chừng làm chậm lại một chút là xe sau tìm cách vọt qua liền , thỉnh thoảng một chiếc thiết vận xa M113 từ phía sau chạy lên dành đường , đưa súng đại liên 50 lên trời bắn thị uy vài loạt , các xe vội tấp vô lề nhường đường ...


     Tôi nhìn thấy xấu hổ quá , dũng mãnh , hung hăng  như  vậy , sao không chạy sau dân , hay chạy theo dân để bảo vệ dân , mà dành đường với dân để ...  chạy thoát thân , muốn cho một trái M72 ghê ... Nhưng lúc này , hỗn quân hỗn quan tôi chẳng dám làm gì , dương mắt nhìn mà trong lòng ấm ức .


        ... Đoàn xe về đến tỉnh Bình Tuy thì trời nhá nhem tối , Quân Cảnh đầy đường , hình như đoàn xe bị chận lại không cho đi về hướng Sài Gòn , mà được hướng dẫn chạy vào bãi biển Thùy Dương , Quận Hàm Tân và tất cả dừng lại ở đấy vì hết đường chạy .


    Sáng hôm sau , Quân Cảnh được huy động đến , yêu cầu những anh em còn mang vũ khí phải giao nộp tập trung tại chỗ cho họ kiểm soát .

     Khoảng 9 giờ sáng , Chuẩn Tướng Nhựt đáp trực thăng xuống và nói với chúng tôi rằng : 
     
      " Anh em về đến đây là an toàn rồi , đây là phòng tuyến cuối cùng của ta , tất cả anh em sẽ được phát 2 ngày lương khô , và sẽ có phương tiện đưa anh em ở đơn vị nào trả về đơn vị nấy ".
  
      Nói xong Ông lên trực thăng bay mất ...
     Gạo sấy không phát , phương tiện thì không ...

      Tôi và vài anh em theo chân những người dân vào xóm chài , họ tìm thuê ghe đánh cá để về Sài Gòn , xin họ cho quá giang . 

    Có người tốt bụng cho đi nhờ , cũng có người từ chối e ngại  không dám cho đi nhờ ...

       Bãi Thùy Dương , Hàm Tân chật cứng người , Quân và Dân hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ .

  
      Sáng nay , thấp thoáng ngoài khơi một chiếc tàu Hải Quân khá to , vì neo ở xa nên tôi không biết là loại tàu gì , 2 chiếc phum loại đổ bộ , mỗi chiếc chở được khoảng hơn 30 người , trông như 2 chiếc lá bập bềnh trôi trên biển đang từ từ tiến vào bờ ...

      Một vị Trung Tá Biệt Động Quân , với một ít lính của Ông , đứng ra sắp xếp tổ chức để việc chuyển quân ra tàu lớn được an toàn , khi 2 chiếc phum còn ở xa thì trên bờ không có gì hỗn loạn , nhưng khi chiếc thứ nhất vào gần bờ thì tình hình không kiểm soát được nữa , mặc cho Ông hò hét , kêu gọi mọi người giữ  trật tự , nếu không những chiếc phum kia sợ bị chìm họ sẽ không vào đón nữa ...

     Mặc cho Ông kêu gọi , người người dành nhau ào xuống biển và tìm cách leo lên chiếc phum thứ nhất , chỗ nào cạn nhất cũng đến lưng quần , chỗ nào sâu và do sóng biển có thể ngập đầu ...
   
     Tất cả ngụp lặn trong vùng nước biển Hàm Tân dành nhau để tìm cho mình một hy vọng của sự sống : Lên tàu trước ...

   Tôi không biết có ai bị chết đuối ở đây không . Nhưng riêng chiếc phum vào chở người ra tàu lớn thấy vậy sợ bị chìm nên  cố gắng rồ máy chạy ra xa khói đen mù mịt và đi luôn không trở lại nữa .

    
   CUỘC RÚT QUÂN VÀ  DÂN BẰNG ĐƯỜNG BIỂN , Ở BÃI BIỂN THÙY DƯƠNG , QUẬN HÀM TÂN , TỈNH BÌNH TUY , KHÔNG THÀNH CÔNG . CHIẾC TÀU LỚN NHỎ NEO BỎ ĐI ...

    Tôi may mắn được một gia đình tốt bụng cho đi nhờ ghe đánh cá để về Sài Gòn . Ban đầu chính quyền tỉnh Bình Tuy không cho những  ghe này rời bến , nghe nói sợ  những người này về tới Sài Gòn sẽ làm cho người dân thủ đô Sài Gòn hoang mang , nhưng sau đó thấy cảnh hỗn loạn quá nên chính quyền đành cho họ ra đi để giảm áp lực cho Hàm Tân ...


      Đoàn ghe như một bày vịt khổng lồ túa ra biển mạnh ai nấy chạy , có lẽ họ chỉ chạy ven biển  mà thôi , vì tôi thấy nước biển màu vàng nhạt chứ không  đen thẫm như ở ngoài khơi xa , đây là lần đầu tiên tôi đi loại ghe đánh cá này ...

   
       Ngồi ở mũi ghe , tôi thấy biển trời bao la , con người thật nhỏ bé , không biết phải bao lâu mới về tới Vũng Tàu . 
       
    Trong lòng tôi hoang mang tột cùng , không còn một tí gì là sự  kiêu hãnh của người lính mang danh Thiên Thần Mũ Đỏ nữa . 
   
      Thê thảm quá với bộ quần áo hoa rừng và chiếc mũ sắt mà mình vẫn còn đang mặc trên người , không balo , không súng đạn , không bạn bè . 
     Lính chiến đấu  tinh nhuệ , thiện chiến gì mà kỳ cục vậy , thật là xấu hổ , nhục nhã ...khi là kẻ bại trận ...

      Ghe cặp bến đá Vũng Tàu , tôi theo mọi người lên bờ , trên bờ lố nhố Cảnh Sát và Quân Cảnh ( Bộ Binh ) , khi tôi đi ngang qua một anh Quân Cảnh , thấy tôi còn đeo lủng lẳng cái địa bàn nơi cổ áo , anh ta yêu cầu tôi giao nộp lại cái địa bàn cho anh ta , tôi hỏi : 

    - Tại sao tôi lại phải giao nộp cho anh .
  Anh ta nói : 
     -  Đây là lệnh trên , tất cả anh em chạy về đây , đều phải giao nộp lại vũ khí , quân dụng để trang bị lại cho anh em khác .
   Tôi hỏi lại : 
  - Nếu tôi quăng cái địa bàn này ở Khánh Dương hay Hàm Tân rồi thì sao ?
    Anh ta nói :
   - Thà như vậy .
           Tôi tháo cái địa bàn ra khỏi cổ áo mình và quăng nó xuống biển rồi bỏ đi kèm theo câu nói :        - Vậy anh xuống đó mà lấy ...
   
       Trước sự ngỡ ngàng của mấy anh Cảnh Sát , Quân Cảnh và những người dân phía sau tôi , đang chờ tôi đi họ mới đi được ...

     Ra tới đường , mấy anh xe ôm ào lại hỏi tôi , anh Tiểu Đoàn mấy . 

   Tôi Tiểu Đoàn 2 . Anh lên xe tôi chở anh đi đường tắt , nếu không Quân Cảnh 204 ( Quân Cảnh riêng của Nhảy Dù ) bắt lại hết đấy ...

     Chẳng biết thực hư thế nào , tôi leo lên xe ôm đi . Quả thật , Quân Cảnh Nhảy Dù tuần tiểu đầy đường , bắt tất cả Lính Nhảy Dù từ các nơi đổ về , tập trung ở hậu cứ Tiểu Đoàn 6 Nhảy Dù ( Hậu cứ Tiểu Đoàn 6 đóng tại Vũng Tàu ) sau đó cho xe chở về đơn vị gốc ...


       Cuối cùng thì tôi cũng về đến Sài Gòn ,tôi không về đơn vị mà về thẳng gia đình ở Hóc Môn , tôi dặn gia đình , nếu có bạn bè trong đơn vị đến tìm tôi thì nói tôi còn kẹt ở Nha Trang chưa thấy về ...

      Tôi phân vân không biết có nên trở lại đơn vị hay không , với tình hình như thế này . 
         Bạn bè đồng đội kẹt lại ở đèo Phụng Hoàng không biết  số phận họ bây giờ ra sao ? Hành quân nữa lấy đâu ra quân để mà tiếp tục đây ? Và rất nhiều điều lo lắng khác mà tôi không nhờ nổi để viết  ra đây ...

      Cuối cùng tôi quyết định ở nhà luôn không trở về đơn vị nữa , chờ tình hình xem sao rồi tính sau .        Vài ngày sau . Tôi không  nhớ là mình ở nhà được mấy ngày nữa , thì vài thằng bạn thân biết nhà tôi xuống tìm tôi . 

     Tôi ở trong phòng nghe thấy tiếng bạn bè nhưng không ra , vợ tôi y như lời tôi dặn trả lời : Anh ấy còn kẹt ngoài Nha Trang chưa thấy về ...

      Tiếng mấy thằng bạn tôi chào vợ tôi ra về , vừa cười vừa nói :

  
         BẢO THẰNG GIANG LÊN  TRÌNH DIỆN ĐƠN VỊ ĐI , NÓ CHƯA VỀ  ĐƯỢC THÌ AI VỀ ĐƯỢC NỮA .

        Ngay hôm sau tôi lên hậu cứ Tiểu Đoàn trình diện ...






                               GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''




     






    



4 nhận xét:

  1. đọc tới đây mới thấm thía câu "thất thời thế thế thời phải thế" của Ngô Thời Nhậm, chia sẻ với anh.

    Trả lờiXóa
  2. Hi...hi...chạy về tới Sài Gòn rồi Mẫn ơi , vài bài nữa là kết thúc chiến tranh rồi , không biết viết gì nữa đây .Bình an và hạnh phúc cuối tuần nhé .

    Trả lờiXóa
  3. Những ngày này Đà Lạt cũng bỏ đi.Thành phố như một thành phố chết ,đường phố vắng teo không bóng người qua lại tôi đã sống trong giây phút ngậm ngùi đó
    Nắng tháng ba rực lửa
    Gió tháng tư vội vàng
    Lòng người sao sốn sang
    Mừng thầm hay than khóc
    Một đời ai ngang dọc
    Khi lịch sử sang trang
    Khi lòng những ngổn ngang
    Quê hương đầy phấn khích
    Đón nhau trong nước mắt
    Người ở kẻ lại đi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đau thương , bi đát kéo dài , dù đã gần nửa thế kỷ trôi qua . Nhưng lòng vẫn chưa hết ai oán , tiếc thương ...
      Chúc bạn ngày mới bình yên ...

      Xóa