HÀNH QUÂN TRỰC THĂNG VẬN ...

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐẾ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 140 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

         THỦ ĐÔ SÀI GÒN : NHỮNG NGÀY CUỐI       CỦA CỦA CUỘC CHIẾN .

              29 - 30 THÁNG 4 NĂM 1975 ...



    .... Hai chiếc máy bay ném bom A 37 của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa , không biết thuộc đơn vị nào , xuất phát từ đâu , lại có thể bay vào không phận thủ đô Sài Gòn và bất ngờ  ném bom sân bay Tân Sơn Nhất .


        Điều này không những chỉ gây hoang mang cho những đơn vị bảo vệ Sài Gòn , mà ngay cả trong dân chúng nữa , một điều báo trước cho thấy , bầu trời thủ đô Sài Gòn bị bỏ ngỏ và đã không còn được kiểm soát , hoặc như thế nào đó cho nên sân bay Tân Sơn Nhất mới bị ném bom như vậy ...


     Đại Đội 23 của tôi , vì được bố trí nằm giữa cánh đồng bao la như vậy , không một bóng người hay xe cộ qua lại , nên tôi không biết tình hình dân chúng lúc ấy như thế nào , nhưng tôi nghĩ chắc chắn mọi người đang hoảng loạn , sau vụ máy bay A 37  ném bom sân bay Tân Sơn Nhất .


        Người dân biết , đây là loại máy bay ném bom của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa , chứ không phải máy bay lạ , thế nhưng tại sao lại ném bom ngay giữa thủ đô Sài Gòn và an toàn bay đi như vậy ? 

   Điều này đồng nghĩa với sự thất bại của Quân Đội , không còn kiểm soát được bầu trời và nhất là không thấy sự đánh trả bằng súng phòng không hay các loại súng khác từ mặt đất , để hai chiếc A 37 sau khi đã ném bom ung dung bay đi trước sự ngỡ ngàng lo lắng của người dân thủ đô Sài Gòn ...

      ... Tình hình chung quanh tôi khá yên tĩnh , không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có một trận đánh lớn sắp xẩy ra .
        Nằm trên võng cá nhân , quan sát hệ thống phòng thủ của anh em được bố trí đã hoàn tất từ hai ngày nay , tôi cảm thấy thật an toàn với địa thế như thế này :
         Cho tiền đối phương cũng không dại đi vào vùng đồng khô cỏ cháy này , không một bóng cây để ngụy trang che chắn cho mình , khi bị phát hiện núp vào đâu ? Chạy đi đâu ???

  ... Chiều  nay khu vực Hóc Môn bị pháo kích , hay chính xác hơn mà tôi nhận định : Ngã Tư Trung Chánh bị pháo kích , cụ thể hơn là khu vực của gia đình Cha Mẹ anh em của tôi , không biết đạn pháo rơi trúng nhà ai mà khói đen đậm đặc bay lên trời cao .

       Từ vị trí đóng quân , tuy khá xa , nhưng tôi nhìn thấy rất rõ , do lượng khói đen cuồn cuộn bay lên trời , tôi lo lắng cho sự an nguy của Cha Mẹ anh em  tôi , nhưng biết sao bây giờ khi nhiệm vụ không cho phép tôi làm gì khác hơn được .
  
        Hóc Môn bị pháo kích , tôi cảm thấy lo lắng , vì từ Hóc Môn vào Sài Gòn chỉ mười mấy cây số mà thôi ...

    Và điều mà tôi lo lắng cũng đã đến .
    Chiều nay , khoảng 17 giờ ngày  29 tháng 4 năm 1975 ... tại ngã 3 Thuận Kiều , cách Cầu Tham Lương vài trăm mét , chiếc T54 đầu tiên xuất hiện .

      Lá cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tung bay trên tháp pháo của xe tăng T54  , tôi  nói xạ thủ khẩu cối 60ly chuẩn bị đạn sẵn sàng bắn khi có lệnh , khẩu đại bác không dật 90ly nạp đạn chống tăng , được đưa vào vị trí thuận lợi nhất để bắn cho hiệu quả ...

     Tất cả trong tư thế sẵn sàng khai hỏa , tôi phân vân không biết có nên bắn hay không , trong khi mục tiêu ngày một tiến đến gần hơn và sẽ thoát khỏi tầm quan sát của tôi . 
   
        Tôi ước tính khoảng cách giữa tôi và mục tiêu 
là gần cây số , cối 60ly mà chống tăng T54 thì chẳng ăn thua gì , cho dù có trúng thân xe cũng như gãi ghẻ mà thôi .
       Đại bác không dật 90ly với đạn chống tăng thì có hiệu quả đấy , nhưng cự ly lại quá xa , khó mà bắn trái đầu tiên có thể tiêu diệt được mục tiêu ...

      Nếu khai hỏa mà không tiêu diệt được mục tiêu , thì vị trí của tôi đã bị lộ , và như vậy , với địa thế này , với hỏa lực mạnh mẽ của T54 , đại bác 100ly , phòng không 12ly8 cùng với chiếc xe đi sau thì chỉ trong ít phút thôi Đại Đội 23 cuả tôi sẽ tan tác không còn manh giáp ...

      Vì suy nghĩ như vậy , nên tôi chưa dám đưa ra quyết định của mình như thế nào ...
     Lúc này , máy truyền tin réo gọi , Đại Đội Trưởng của tôi nhận lệnh trên như thế nào , tôi cũng chẳng kịp hỏi , tình hình rối loạn ...

        Tôi phân vân chưa biết tính sao , thì sau lưng tôi , dân chúng ùn ùn tháo chạy ngang qua , mọi người đang hướng về cánh đồng ruộng khô cằn rước mặt tôi thẳng tiến . 
        Và tiếp theo là Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn cũng tháo chạy theo dân chúng đến vị trí của tôi , lúc này tôi mới nhân được lệnh " Rút "...

       Mọi người vội thu gom đồ đạc cá nhân , tôi nói anh em đạn cối 60ly và 90 ly vất hết xuống giếng gần đó rồi  cùng rút theo Tiểu Đoàn ...

        Trong dòng người tháo chạy ngang qua tôi , có một người  lạ hoắc , dừng lại nói với tôi như là một người bạn thân : 
         Ủa sao mày còn đây , " nó " về tới  Hóc Môn rồi đấy . 
        Tôi vô tình trả lời :    Ừ , biết sao bây giờ ...

       Sau khi hắn đi qua , tôi mới chợt nhận ra , đây là một chiêu mà mấy mươi năm trước , quân của Tưởng Giới Thạch đã bị thua , để mất lục địa chạy ra Đài Loan là do địch trà trộn theo dân chúng và tung ra những tin bất lợi như vậy ...

       Khi tôi nhận ra điều này , tìm hắn thì hắn đã mát hút trong dòng người hỗn loạn ấy ...

       Đoàn quân lầm lũi rút đi trong đêm , trời mùa hạ nóng thật khó chịu , không hiểu sao một cơn mưa thật to , như trút nước xuống vùng ven đô Bà Quẹo ,
 thỉnh thoảng đi qua những căn nhà im ắng lạ thường , hình như mọi người đã bỏ nhà cửa đi sơ tán đâu hết ...

     CƠN MƯA TO BẤT NGỜ ẬP ĐẾN , ÁNH ĐÈN DƯỜNG VÀNG LEO LÉT MA QUÁI , NHƯ ĐANG THAN KHÓC CHO SỐ PHẬN CỦA NHỮNG ANH HÙNG , MÀ CHỈ ÍT GIỜ NỮA HỌ SẼ LÀ NHỮNG '' CHIẾN SĨ VÔ DANH '' KHÔNG AI BIẾT NGÀY GIỜ VÀ NƠI MÀ HỌ ĐÃ NẰM XUỐNG ...




                             GIANG.HOA KHÔNG GIAN 
" yellow "

13 nhận xét:

  1. đọc xong lần 1, chẳng biết nói gì, quay trở lại đọc lần 2. thật thì trong hàng tướng lảnh của VNCH cũng có những người dám sinh vi tướng tử vi thần đấy, nhưng còn quá ít. chia sẻ nổi hụt hẩng lúc ấy của anh. chúc anh an vui mãi nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chiến tranh đã đi qua gần 40 năm , bình an , mạnh khỏe , để ngồi viết lại cuộc chiến đau thương này . Viết đến đâu , trong lòng như muốn khóc đến đấy , nhất là xem lại những hình ảnh của một thời .
      Đau quá phải không Mẫn ....

      Xóa
  2. Thuở ấy non sông lâm trận giặc
    Pháo mã bâng khuâng lạc thế cờ
    Vua thì nhu nhược, triều đình nát
    Làm người trung nghĩa phải bơ vơ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quá chính xác không còn gì để nói nữa . Những anh hùng Mũ Đỏ đi vào thi ca của người miền nam , giờ đây không biết phải gọi như thế nào . Người chết nhục nhã người sống còn nhục hơn ...

      Xóa
  3. vẩn còn đó những người như thiếu tá Hạnh, đại tá Lưỡng, v.v....chết vì lý tưởng tự do, sống khi đã làm hết những gì có thể thì không nhục mà đáng hiên ngang nhìn đời.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nó như một căn bệnh ung thư dày vò cơ thể mỗi khi nghĩ đến , anh nhớ từng ly giác của cái địa bàn quen thuộc luôn theo anh trong các cuộc hành quân , thậm chí anh luôn hình dung ra những khuôn mặt , những mục tiêu mà đồng đội anh nằm xuống , còn anh thì chết hụt . Người ta gọi là HỘI CHỨNG VIỆT NAM WAR phải không em ??
      Càm ơn em còn nhớ đến một thời của anh . Bình an hạnh phúc em nhé ...

      Xóa
  4. Anh không chết đâu anh
    gười anh hùng mũ đỏ...
    ...............
    Thăm anh và thân mến chúc anh có một buồi chiều an vui nha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh cám ơn em đã ghé thăm và còn nhớ bài hát đau lòng , nhưng đầy kiêu hãnh này Chúc em cuối tuần an vui hạnh phúc

      Xóa
  5. Anh vẫn sống trong lòng những người biết yêu đời lính....Ghé thăm anh,chúc anh và gia đình an vui

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tất cả chỉ còn là quá khứ , nhưng tại sao mình không quên được để cho lòng thanh thản . Cám ơn bạn đã ghé thăm và một lần nữa chia sẻ nỗi đau của bạn . Cho đến bây giờ vẫn còn những thằng em tàn phế mới tìm gặp lại nhau nhờ giúp đỡ , đau lòng nhưng làm sao đây khi tất cả đã già nua cằn cỗi ??? Ngoài hững lời uỉ an biết làm gì nữa đây ...

      Xóa
  6. Chủ nhật thanh thản nhé!

    http://img1.123tagged.com/en/sunday/190.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ đây là lần đầu bạn ghé xem trang của mình ...Chiến tranh đã đi qua và mình viết đã đến bài cuối của cuộc chiến ... Cám ơn bạn đã ghé thăm , Chúc bạn luôn an vui ...

      Xóa