CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 142 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN : 
KHOẢNG 11 GIỜ 30 TRƯA NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975 ...

VĨNH BIỆT THỦ ĐÔ SÀI GÒN !!!


     ... Sau khi nghe đài phát thanh thủ đô Sài Gòn thông báo , Đại Tướng Cao Văn Viên vắng mặt , tôi đã sợ , giờ đây phải đưa Tướng Vĩnh Lộc lên thay , ít phút sau cũng vắng mặt luôn , khiến tôi càng lo sợ hơn ...


         Và cuối cùng là Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Mạnh (?) Phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu lên nắm quyền chỉ huy ...

Thật ra , khi cựu Trung Tướng Vĩnh Lộc lên thay Đại Tướng Viên , tôi cũng đã sợ chứ đừng nói chi Chuẩn Tướng Mạnh , bởi Tướng Vĩnh Lộc là một trong những vị Tướng bị  thất sủng , sau khi cuộc đảo chánh Tổng Thống Ngô Đình Diệm thành công . 
      Trước đó Ông giữ chức Tư Lệnh Quân Đoàn 2 Vùng 2 chiến thuật . Với tôi , Ông không được nổi tiếng cho lắm , vì không vào thời điểm của tôi như Tướng Đỗ Cao Trí , Tướng Nguyễn Viết Thanh ...
Dòng người vẫn đang tràn vào Sài Gòn theo con đường Lê Văn Duyệt nơi Đại Đội tôi phòng thủ . Khoảng gần 11 giờ , một trái đạn pháo không rõ là loại nào , của ai bắn  , từ hướng Bẩy Hiền bay ngang qua vị trí của tôi phát nổ , miểng bay tứ tung , đúng lúc một cô gái đi ngang và miểng pháo đã chém cụt một bàn tay của cô gái . 

     Tôi vội lôi cô vào ngã 3 cư xá Bắc Hải , gọi y tá băng bó vết thương cho cô và chỉ cô đi nhanh vào trung tâm Sài Gòn để được cứu chữa , vì y tá Đại Đội của tôi không đủ điều kiện giúp cô ...

Cùng thời điểm này , qua máy truyền tin , tôi được biết có 2 chiếc T54 , 1 chiếc quay đầu rẽ trái để đi về hướng Lăng Cha Cả , và 1 chiếc rẽ phải đi về hướng Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù đã bị bắn cháy 

Đài phát thanh Sài Gòn vẫn liên tục yêu cầu người dân đừng rời máy thu thanh để nghe những tin cần thiết mới nhất ...
Khoảng 11 giờ 30 , từ đài phát thanh Sài Gòn , bất ngờ Tổng Thống Dương Văn Minh kêu gọi tất cả anh em binh sĩ đang bảo vệ thủ đô Sài Gòn , buông súng , không chống lại đối phương nữa để tránh đổ máu ...
      Tiếp theo là lời kêu gọi của Chuẩn Tướng Mạnh cũng kêu gọi như vậy ...
Hoang mang ..., tôi chưa biết thực hư thế nào , vì cho đến giờ phút này , chiến xa M41, M48 vẫn còn nằm đây , 2 chiếc T54 mới bị bắn cháy có lẽ vẫn còn nóng hổi và tôi chưa mất một viên đạn nào ...
TINH THẦN CHIẾN ĐẤU CỦA LÍNH NHẢY DÙ VẪN TỐT , TÌNH HÌNH KHÔNG CÓ GÌ NGHIÊM TRỌNG , THẾ TẠI SAO LẠI CÓ LỆNH BUÔNG VŨ KHÍ ĐỂ TRÁNH ĐỔ MÁU ??? CHƯA CÓ MỘT CUỘC ĐỤNG ĐỘ NÀO MÀ , ĐẠN DƯỢC TRANG BỊ CHÚNG TÔI CÒN Y NGUYÊN CHƯA MẤT MỘT VIÊN ...
Nhưng lệnh đấy là thực tế , Thiếu Tá Hạnh nói như muốn khóc với chúng tôi : Nhiêm vụ của tôi với anh em , đến đây là chấm hết , chúng ta chia tay nhau , ai về nhà người nấy ...

      Bây giờ , đối với tôi không là ngỡ ngàng , mà kinh hoàng mới đúng .

Chủ nhà nghe tin , vội lấy cho chúng tôi ( khoảng 10 người ) mỗi người một bộ quần áo civil , nói chúng tôi thay quần áo đi , vì mặc quần áo Nhảy Dù nguy hiểm và bất lợi trong lúc này ...
Chúng tôi răm rắp làm theo lời chủ nhà , thay quần áo xong chúng tôi vội vã xuống dưới đất để ra khỏi căn nhà này , không kịp mang theo balo súng đạn còn đầy trên sân thượng . 
       Chủ nhà sợ quá , nói chúng tôi làm ơn mang vất hết ra đường kẻo ''họ'' vào nhà mà thấy '' những thứ đó '' thì chết ...
Trước khi lệnh buông súng được phát đi , Sài Gòn bình yên không có tiếng súng nổ , nhưng chỉ 10 phút sau , súng đì đùng nổ vang khắp nơi , tôi không biết là của đơn vị nào , của lực lượng nào ,vì lúc này không còn máy truyền tin để theo dõi nữa ...

        TS1, Hàng Chênh , Trung Đội 4 của tôi , không biết lượm ở đâu được chiếc Lambretta , gọi tôi leo lên xe và chở tôi chạy vào trung tâm Sài Gòn , ra bến Bạch Đằng , lúc này tôi thấy vô số xe gắn máy vất đầy trên bến cảng , có cả xe hơi nữa  , dưới bến Bạch Đằng vài con tầu khá lớn vẫn còn neo đậu , lố nhố người trên tầu ...

Tôi hoang mang không biết đi về đâu , Hàng Chênh lượm một chiếc xe khác và giao cho tôi chiếc xe đang đi , tôi chạy 1 vòng Sài Gòn rồi quay lại Ngã 3 Ông Tạ ...
Những cao ốc , nhà lầu sang trọng bị đập phá , cảnh hôi của của những người dân , người bê TV , kẻ rinh tủ lạnh , xe máy bày ra đường phố trông thật thảm hại , những kho Quân Tiếp Vụ gần đấy , chuyên cung cấp cho Quân Đội cũng bị đập phá và lấy đi hàng hóa ...

     Súng đạn vất đầy đường , đâu đó nhửng em bé lượm súng và đưa lên trời bắn bừa bãi , vài thanh niên không biết là của lực lượng nào , tay đeo băng đỏ cũng thi nhau bắn súng lên trời , thật đáng sợ cho cảnh nổ súng bừa bãi này ...

Khoảng 2 giờ chiều , tôi về đến Ông Tạ cũng là lúc đối phương đang chậm chạp tiến vào Sài Gòn , hai bên đường người dân vẫn e dè chưa dám mở cửa .
Họ mặc quần áo màu cỏ úa , đi dép râu đội nón tai bèo , vác súng Ak hay B40,41 đi hai bên đường , dè dặt qua từng căn nhà dọc đường Lê Văn Duyệt tiến vào Sài Gòn .
Tôi chạy xe về trại gia binh tìm xem vợ con ra sao , đến nhà cửa khóa , trên cửa chữ của vợ tôi viết vội vàng : Em và con ở một cao ốc trên đường Nguyễn Văn Thoại ...
Tôi vội chạy xe đi tìm địa chỉ trên , khi đến ngang cổng Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù thì ghe tiếng gọi anh Giang , anh Giang . Tôi nhìn sang phía có tiếng gọi tên mình thì thấy vợ tôi đang đi xe đạp , có lẽ đi tìm tôi hay định về nhà ở trại gia binh ...
Gặp nhau chúng tôi mừng quá , tôi theo vợ tôi về nơi trú ẩn , tại đây tôi chở vợ con và một ít đồ đạc mà vợ tôi mang theo lúc chạy loạn để về nhà cha mẹ ở Hóc Môn .

Trên đường về nhà , ngược chiều với tôi là những xe Molotova chở đầy quân , có lẽ từ hướng Tây Ninh hay Cambodia đang tiến vào Sài Gòn , họ ngồi trên xe ung dung , thoải mái như là đang duyệt binh chứ không  phải trong tư thế sẵn sàng  chiến đấu ...
Dưới mặt đường là những bộ quần áo kaky màu ô liu , giầy máp , giày bố , balo , mũ sắt vất nằm ngổn ngang trông thật thảm hại ...
Thỉnh thoảng một vài anh ''Lính'' thua trận , có lẽ là tân binh , bởi mặt mũi non choẹt , tóc hớt cao , từ hướng Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung , mặc có cái quần kaky xanh , áo thung trắng hớt hải đi bên lề đường trông thật tủi nhục và xấu hổ ...Khi tôi đến ngã tư An Sương , ở đây có một căn cứ của Liên Đoàn Biệt Cách 81 Nhảy Dù , không biết có xẩy ra đụng độ của lực lượng này với đối phương hay không , nhưng ngay tại ngã tư , tôi thấy một xe GMC nằm bên lề đường Xa Lộ Đại Hàn vài ba xác người mặc quân phục của Biệt Cách 81 Nhảy Dù nằm vắt vẻo trên thành xe , một vài cánh tay thòng xuống bên hông xe GMC ...
Những hình ảnh trên , tôi cứ tưởng chỉ có thể xẩy ra ở Bình Long , An Lộc , Huế Quảng Trị trong Mùa Hè Đỏ Lửa , hay đèo Phượng Hoàng , Quốc Lộ 21 trên đường đánh lên Buôn Ma Thuộc mà thôi ... 
     Nhưng không , đây là những hình ảnh đã và đang xẩy ra tại Thủ Đô Sài Gòn vào ngày cuối của cuộc chiến ...Tôi về đến ngã tư Trung Chánh , gần nhà tôi  cũng một cảnh tương tự như vậy , nhưng trên xe là những xác người của đối phương , họ cũng nằm vắt vẻo trên những chiếc xe Molotova bị bắn cháy , xác người cùng với xác xe chỉ một màu đen ...
Tôi về đến nhà khoảng 5 giờ chiều ngày 30 tháng 4 năm 1975 . 
          Cha mẹ anh em , lối xóm bạn  bè mừng rỡ không sao tả xiết . Sự vui mừng vì chiến tranh đã kết thúc ... còn tôi thì vẫn được bình an trở về .

     SỰ KẾT THÚC CỦA CUỘC CHIẾN MÀ TÔI LÀ NGƯỜI THUA CUỘC , KHIẾN TÔI KHÔNG MẤY HÀI LÒNG . 
     BỞI CHÚNG TÔI KHÔNG THUA VÌ THIẾU TINH THẦN  CHIẾN ĐẤU , VÔ TRÁCH NHIỆM , MÀ CHÚNG TÔI THUA DO BỊ QUAN THÀY BÁN ĐỨNG . 
     ĐIỀU NÀY ĐÃ CÓ TỪ NĂM 1972 ...
    ĐÂY LÀ ĐIỀU KHIẾN TÔI RAY RỨT BẤY LÂU MẶC DÙ CHIẾN TRANH ĐÃ ĐI QUA 40 NĂM .
         SÀI GÒN ƠI ... VĨNH BIỆT .




                            GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''.




Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 141 ''


 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN .

THỦ ĐÔ SÀI GÒN :
             NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975 ...


... Đêm 29 tháng 4 năm 1975 . 
      
      Sau khi rút khỏi vị trí đóng quân ở kỹ nghệ dệt Tái Thành , đơn vị di chuyển trong đêm , qua những cánh đồng lầy lội  do cơn mưa chiều ập đến , tiến vào khu vực Phú Thọ Hòa Quận 11...

        Trên đường đi tôi thấy những xác người giống như của đồng đội mình (( Lính Bộ Binh )) nằm rải rác trên bờ ruộng , không biết là của đơn vị nào đã  hy sinh và nằm lại ở đó tự bao giờ .
      
       Cũng có thể là của đối phương , vì nếu cho dù là Lính Bộ Binh , tôi cũng nhận biết được qua phù hiệu đơn vị mà họ mang trên áo , để biết họ thuộc đơn vị nào , nhưng những người này , áo không có phù hiệu chi cả ...

        Chúng tôi đi qua những khu dân cư vắng lặng , không một bóng người , vượt qua trung tâm Martino để đến đường Âu Cơ , từ đây chúng tôi đi theo đường Âu Cơ  để vào Sài Gòn ...


     Ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt , lúc tỏ lúc mờ  không đủ soi sáng con  đường Âu Cơ , hai bên đường nhà nhà cửa đóng then cài , khi đi ngang qua một Ủy Ban Phường nào đó ,  tôi không kịp nhìn tên , vì lo tránh những xác người không biết là của ai , quân hay dân , nằm rải rác  trên đường đi ...


       Hình như nơi đây đã xẩy ra một cuộc đụng độ nhỏ trước khi đơn vị chúng tôi đến ...


         ... Trước mặt tôi , là những '' con ngựa sắt '' chằng chịt kẽm gai được kéo chặn ngang đường , làm chướng ngại vật , để ngăn chận bước tiến của đối phương khi xẩy ra giao tranh ...


          Thấp thoáng phía sau những con ngựa  sắt ấy , là những anh em Cảnh Sát Dã  Chiến , tất cả súng đạn áo giáp trong tư thế sẵn sàng chiến đấu ...


     Qua hệ thống liên lạc , họ nhận biết chúng tôi là bạn , và ra tháo gỡ chướng ngại vật để chúng tôi đi qua . 

      Đây là bót Cảnh Sát Nguyễn Văn Cự  , nằm ở ngã tư Lạc Long Quân , Âu Cơ  . Cho đến thời điểm này (( khuya 29 rạng sáng 30 tháng 4 )) tình hình phòng thủ tốt , anh em Cảnh Sát Dã Chiến bình thản chờ đợi , không có vẻ lo âu sợ hãi điều gì ...

         Chúng tôi tiếp tục di chuyển đến đường Lữ Gia , góc  trường đua Phú Thọ , tại đây tôi gặp một đơn vị đặc biệt Nha Kỹ Thuật , tôi mừng quá vì đây là đơn vị của ông anh tôi , Chuẩn Úy Tính , tôi hỏi thăm , nhưng ông không nằm ở cánh quân này ...


        Tại đường Lữ Gia , đoàn quân xa vài chục chiếc nằm sẵn tự bao giờ , chúng tôi được  lệnh lên xe . 

     Ngồi trên  xe , tôi thấy trong trường đua Phú Thọ dầy đặc các loại pháo lớn nhỏ , không biết bao nhiêu mà kể , nòng pháo đưa cao lên trời  chung quanh mỗi khẩu pháo khá nhiều đạn. ...
    
      Lúc này tôi được biết Trung Tá Nguyễn Đình Ngọc cựu Tiểu Đoàn Trưởng của tôi lên nắm quyền Lữ Đoàn Phó Lữ Đoàn 4 mới thành lập , đang điều động bố trí quân Nhảy Dù phòng thủ Sài Gòn ...
  (( Đại Tướng Cao Văn Viên , Tổng Tham Mưu Trưởng  QLVNCH ))
   
       Đoàn xe ra đường Nguyễn Văn Thoại nay là Lý Thường Kiệt quẹo Trần Quốc Toản nay là 3 tháng 2 quay đầu về đường Lê Văn Duyệt ( CMT8 ) đi ngang qua Bộ Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô nay là Bộ Tư Lệnh Thành TP. HCM và dừng lại ở Cư Xá Bắc Hải , chúng tôi xuống xe và tổ chức bố trí quân ...
   
        Bây giờ là khoảng 2 giờ sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 ... 
       Thiếu Úy Ngọc , Đại Đội Trưởng của tôi , lo bố trí quân ở ngoài đường Lê Văn Duyệt , còn tôi và những anh em trong ban chỉ huy Đại Đội gõ cửa một căn nhà 3 tầng , yêu cầu mở cửa , trong nhà im lặng không mở cửa , mặc dù đèn điện còn sáng .
      
      Đến khi tôi lên tiếng nói : chúng tôi là Lính Nhảy Dù tăng cường về bảo vệ thủ đô Sài Gòn , thì ngay lập tức chủ nhà lên tiếng và mở cửa ngay , sau đó theo yêu cầu của chúng tôi , chủ nhà dẫn lên sân thượng , chỉ cho chúng tôi chỗ  nước nóng nước lạnh để tùy nghi sử dụng và hỏi chúng tôi ăn uống gì chưa để họ giúp đỡ . 
             Chúng tôi cám ơn và nói chủ nhà để mặc chúng tôi tự lo được rồi .
         Xong  công việc , tôi ngủ đi lúc nào không hay ...

         Trời sáng , tôi được lệnh dẫn vài anh em đi nhận thêm gạo sấy thịt hộp , M72 chống tăng , lấy từ kho của Tiểu Đoàn 1 Nhảy Dù , trại Trần Trung Hiếu nằm cách đấy vài chục mét ...

      Trên đường đi , tôi thấy chiến xa M41 , M48 , thiết vận xa M113 , có đến mười mấy  chiếc , nằm nối đuôi nhau , nòng súng hướng về phía Ngã Tư Bẩy Hiền ( Lý Thường Kiệt , CMT8) .

     Tôi thầm nghĩ : Để lọt được qua ải  này , đối phương thật sự không dễ dàng chút nào , bởi chiến xa cùng Lính Nhảy Dù , kết hợp tác chiến trên đường phố Sài Gòn , đây không phải là lần đầu tiên , và chưa hề  thất bại . 
     
        Người dân thủ đô Sài Gòn đã từng chứng kiến cảnh Lính Nhảy Dù anh dũng chiến đấu , dành từng căn nhà góc phố  năm Mậu Thân 1968 , đánh bật đối phương ra khỏi Sài Gòn mặc dù  đã làm chủ tình hình đến mấy ngày ...

       Tuy chưa xẩy ra đụng độ , nhưng trong lòng tôi đang nôn nao mong chờ một cuộc thư hùng mà tôi tin chắc phần thắng sẽ về tôi . 
           Bởi đánh trận mà có người dân chứng kiến , thì hình như tinh thần chiến đấu được tăng gấp bội , sự kiêu hãnh cũng càng gia tăng thêm , liều lĩnh thêm ...

      ... Từ máy radio , phát thanh viên đài Sài Gòn vẫn từng phút nhắc nhở  người dân , đừng rời máy để nghe những tin tức mới nhất ...

        Khoảng 9 giờ 30 sáng 30 tháng 4 năm 1975 .
Đài phát thanh Sài Gòn thông báo :
       Đại Tướng Cao Văn Viên , Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vắng mặt .
      
        Trung Tướng Vĩnh Lộc lên thay . Khoảng 10 phút sau thông báo tiếp : Trung Tướng Vĩnh Lộc vắng mặt ...

    TÔI BỦN RỦN CHÂN TAY , BAO NHIÊU Ý NGHĨ CỦA TÔI TAN BIẾN HẾT , GIỜ CHỈ CÒN LO LẮNG TRÀN NGẬP TRONG LÒNG .
      CẤP CHỈ HUY CAO NHẤT , ĐẦY QUYỀN UY NGÀY NÀO ĐÃ BỎ CHÚNG TÔI LẠI CAO CHẠY XA BAY ...




                  GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''




        

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐẾ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 140 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

         THỦ ĐÔ SÀI GÒN : NHỮNG NGÀY CUỐI       CỦA CỦA CUỘC CHIẾN .

              29 - 30 THÁNG 4 NĂM 1975 ...



    .... Hai chiếc máy bay ném bom A 37 của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa , không biết thuộc đơn vị nào , xuất phát từ đâu , lại có thể bay vào không phận thủ đô Sài Gòn và bất ngờ  ném bom sân bay Tân Sơn Nhất .


        Điều này không những chỉ gây hoang mang cho những đơn vị bảo vệ Sài Gòn , mà ngay cả trong dân chúng nữa , một điều báo trước cho thấy , bầu trời thủ đô Sài Gòn bị bỏ ngỏ và đã không còn được kiểm soát , hoặc như thế nào đó cho nên sân bay Tân Sơn Nhất mới bị ném bom như vậy ...


     Đại Đội 23 của tôi , vì được bố trí nằm giữa cánh đồng bao la như vậy , không một bóng người hay xe cộ qua lại , nên tôi không biết tình hình dân chúng lúc ấy như thế nào , nhưng tôi nghĩ chắc chắn mọi người đang hoảng loạn , sau vụ máy bay A 37  ném bom sân bay Tân Sơn Nhất .


        Người dân biết , đây là loại máy bay ném bom của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa , chứ không phải máy bay lạ , thế nhưng tại sao lại ném bom ngay giữa thủ đô Sài Gòn và an toàn bay đi như vậy ? 

   Điều này đồng nghĩa với sự thất bại của Quân Đội , không còn kiểm soát được bầu trời và nhất là không thấy sự đánh trả bằng súng phòng không hay các loại súng khác từ mặt đất , để hai chiếc A 37 sau khi đã ném bom ung dung bay đi trước sự ngỡ ngàng lo lắng của người dân thủ đô Sài Gòn ...

      ... Tình hình chung quanh tôi khá yên tĩnh , không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có một trận đánh lớn sắp xẩy ra .
        Nằm trên võng cá nhân , quan sát hệ thống phòng thủ của anh em được bố trí đã hoàn tất từ hai ngày nay , tôi cảm thấy thật an toàn với địa thế như thế này :
         Cho tiền đối phương cũng không dại đi vào vùng đồng khô cỏ cháy này , không một bóng cây để ngụy trang che chắn cho mình , khi bị phát hiện núp vào đâu ? Chạy đi đâu ???

  ... Chiều  nay khu vực Hóc Môn bị pháo kích , hay chính xác hơn mà tôi nhận định : Ngã Tư Trung Chánh bị pháo kích , cụ thể hơn là khu vực của gia đình Cha Mẹ anh em của tôi , không biết đạn pháo rơi trúng nhà ai mà khói đen đậm đặc bay lên trời cao .

       Từ vị trí đóng quân , tuy khá xa , nhưng tôi nhìn thấy rất rõ , do lượng khói đen cuồn cuộn bay lên trời , tôi lo lắng cho sự an nguy của Cha Mẹ anh em  tôi , nhưng biết sao bây giờ khi nhiệm vụ không cho phép tôi làm gì khác hơn được .
  
        Hóc Môn bị pháo kích , tôi cảm thấy lo lắng , vì từ Hóc Môn vào Sài Gòn chỉ mười mấy cây số mà thôi ...

    Và điều mà tôi lo lắng cũng đã đến .
    Chiều nay , khoảng 17 giờ ngày  29 tháng 4 năm 1975 ... tại ngã 3 Thuận Kiều , cách Cầu Tham Lương vài trăm mét , chiếc T54 đầu tiên xuất hiện .

      Lá cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tung bay trên tháp pháo của xe tăng T54  , tôi  nói xạ thủ khẩu cối 60ly chuẩn bị đạn sẵn sàng bắn khi có lệnh , khẩu đại bác không dật 90ly nạp đạn chống tăng , được đưa vào vị trí thuận lợi nhất để bắn cho hiệu quả ...

     Tất cả trong tư thế sẵn sàng khai hỏa , tôi phân vân không biết có nên bắn hay không , trong khi mục tiêu ngày một tiến đến gần hơn và sẽ thoát khỏi tầm quan sát của tôi . 
   
        Tôi ước tính khoảng cách giữa tôi và mục tiêu 
là gần cây số , cối 60ly mà chống tăng T54 thì chẳng ăn thua gì , cho dù có trúng thân xe cũng như gãi ghẻ mà thôi .
       Đại bác không dật 90ly với đạn chống tăng thì có hiệu quả đấy , nhưng cự ly lại quá xa , khó mà bắn trái đầu tiên có thể tiêu diệt được mục tiêu ...

      Nếu khai hỏa mà không tiêu diệt được mục tiêu , thì vị trí của tôi đã bị lộ , và như vậy , với địa thế này , với hỏa lực mạnh mẽ của T54 , đại bác 100ly , phòng không 12ly8 cùng với chiếc xe đi sau thì chỉ trong ít phút thôi Đại Đội 23 cuả tôi sẽ tan tác không còn manh giáp ...

      Vì suy nghĩ như vậy , nên tôi chưa dám đưa ra quyết định của mình như thế nào ...
     Lúc này , máy truyền tin réo gọi , Đại Đội Trưởng của tôi nhận lệnh trên như thế nào , tôi cũng chẳng kịp hỏi , tình hình rối loạn ...

        Tôi phân vân chưa biết tính sao , thì sau lưng tôi , dân chúng ùn ùn tháo chạy ngang qua , mọi người đang hướng về cánh đồng ruộng khô cằn rước mặt tôi thẳng tiến . 
        Và tiếp theo là Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn cũng tháo chạy theo dân chúng đến vị trí của tôi , lúc này tôi mới nhân được lệnh " Rút "...

       Mọi người vội thu gom đồ đạc cá nhân , tôi nói anh em đạn cối 60ly và 90 ly vất hết xuống giếng gần đó rồi  cùng rút theo Tiểu Đoàn ...

        Trong dòng người tháo chạy ngang qua tôi , có một người  lạ hoắc , dừng lại nói với tôi như là một người bạn thân : 
         Ủa sao mày còn đây , " nó " về tới  Hóc Môn rồi đấy . 
        Tôi vô tình trả lời :    Ừ , biết sao bây giờ ...

       Sau khi hắn đi qua , tôi mới chợt nhận ra , đây là một chiêu mà mấy mươi năm trước , quân của Tưởng Giới Thạch đã bị thua , để mất lục địa chạy ra Đài Loan là do địch trà trộn theo dân chúng và tung ra những tin bất lợi như vậy ...

       Khi tôi nhận ra điều này , tìm hắn thì hắn đã mát hút trong dòng người hỗn loạn ấy ...

       Đoàn quân lầm lũi rút đi trong đêm , trời mùa hạ nóng thật khó chịu , không hiểu sao một cơn mưa thật to , như trút nước xuống vùng ven đô Bà Quẹo ,
 thỉnh thoảng đi qua những căn nhà im ắng lạ thường , hình như mọi người đã bỏ nhà cửa đi sơ tán đâu hết ...

     CƠN MƯA TO BẤT NGỜ ẬP ĐẾN , ÁNH ĐÈN DƯỜNG VÀNG LEO LÉT MA QUÁI , NHƯ ĐANG THAN KHÓC CHO SỐ PHẬN CỦA NHỮNG ANH HÙNG , MÀ CHỈ ÍT GIỜ NỮA HỌ SẼ LÀ NHỮNG '' CHIẾN SĨ VÔ DANH '' KHÔNG AI BIẾT NGÀY GIỜ VÀ NƠI MÀ HỌ ĐÃ NẰM XUỐNG ...




                             GIANG.HOA KHÔNG GIAN 
" yellow "