CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
CUỘC HÀNH QUÂN TOÀN THẮNG 1971 .
ĐÁNH CHIẾM GIẢI VÂY :
CĂN CỨ HƯNG ĐẠO và THIỆN NGÔN QUỐC LỘ 22 TÂY NINH .
Sau khi học bổ túc xong ở Trung Tâm Huấn Luyện Quốc Gia Vạn Kiếp 15 ngày . Đơn vị được nghỉ một thời gian ngắn , tôi không nhớ là bao lâu , nhưng chắc chắn là không nhiều ...
Cuộc đời nó luôn là một chuỗi mâu thuẫn , bởi khi đi hành quân , thì mong cho cuộc hành quân mau chấm dứt để về Sài gòn vui chơi , thế nhưng khi cho ở Sài gòn hơi lâu thì nhàm chán lại muốn đi hành quân , chẳng lẽ '' ghiền'' đánh nhau , ghiền hơi thuốc của súng đạn ???
Điều tôi nói đây hoàn toàn là sự thật của tâm trạng những người lính như tôi lúc bấy giờ . Ở Thành Phố lâu quá ...chán .
Hơn nữa ở Thành phố mà không có tiền tiêu thì thà đi hành quân cho rồi , đỡ tủi ...
Thật tình , nếu những cuộc hành quân đừng quá kéo dài , và những trận đánh đừng quá lớn gây căng thẳng và nguy hiểm , thì có lẽ tôi cũng ''ghiền'' thật ...
Vì sao vậy ? Nếu cuộc hành quân mà không đụng độ với địch thì cuộc hành quân ấy chẳng khác nào một cuộc ''cắm trại '' vậy , nhàm chán . Nhưng nếu đụng độ nho nhỏ thì cũng thấy vui vui bởi thiệt hai không đáng kể , vài ba anh bị thương nhẹ leo lên trực thăng bay về Sài gòn ...Ôi còn gì sung sướng hơn nữa chứ .
Nhưng nếu cuộc hành quân kéo dài cả nửa năm trời , thậm chí năm này qua năm khác , thỉnh thoảng đụng độ lớn , thiệt hại nặng , thì sức người làm sao chịu nổi ???
Xa gia đình ai không nhớ ? Xa bạn bè người yêu người thân ai không nhớ ? Người Lính cũng là con người như bao con người khác , cũng bằng xương bằng thịt , chứ họ có phải là sắt thép đâu ? Vì sao họ phải xa gia đình biền biệt như vậy ? Ngày vợ sinh con đầu lòng cũng không có mặt , đang ở đâu đâu ...và còn phải lo an toàn mạng sống của chính mình nữa .
Hàng ngày lại luôn phải chứng kiến những cảnh kinh hoàng của bom đạn , nay vài người
bạn ra đi , mai vài thằng em giã từ vũ khí . Chính tôi cũng từng hỏi thầm mình rằng : Liệu mình có may mắn qua được hoài không ? Vậy bao giờ tới lần mình đây ???
Sức tàn lực kiệt , đành buông cho số phận...
Tôi không phải là nhà thơ , nhà văn nên tôi không biết diễn tả như thế nào về những cảnh đẹp nên thơ và vẻ đẹp còn hơn cả trong tranh vẽ nữa , mà chỉ những người lính hành quân như tôi mới được dịp tận hưởng : Trong một ca gác đêm, từ 1 giờ đến 3 giờ sáng , ánh trăng rằm của một đêm đẹp trời , từ bìa rừng nhìn ra , trước mặt là một khoảng cỏ tranh khá lớn , trong những đám cỏ tranh ấy , vài cây khô trơ cành vươn lên trời cao , sự yên tĩnh của núi rừng đến nỗi nghe được tiếng chảy róc rách của con suối gần đó , thỉnh thoảng tiếng kêu ''tắc kè , tắc kè ''vang lên buồn não nuột phá tan sự yên tĩnh của núi rừng vài giây , rồi sau đó lại yên tĩnh trở lại . Lâu lâu một cơn gió nhẹ thổi mơn man như đùa giỡn với cỏ tranh , tạo ra những cơn sóng rì rào như tiếng thì thầm của ai đó...
Ôi đẹp quá , buồn quá , nhớ ...nhà quá ! ! !
Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi , lúc này đang hành quân ở khu vực Bình Long , Phước Long .
Nơi đây rừng núi đất đỏ , núi đồi khá cao , rừng tre lồ ô rất nhiều và dầy đặc , tôi rất sợ mỗi khi đi vào khu vực tre lồ ô , theo thời gian , những lá tre khô rơi xuống khá dầy , ẩm thấp , ở đấy đày những con vắt , con nào con nấy to như cây tăm xỉa răng của mình , thân vàng bóng , khi nghe tiếng động ngo ngoe thân hình đi tìm mồi . Vắt cũng giống như đỉa , khi bám vào mình để hút máu , mình không hề hay biết , chỉ đến khi nghe ngứa đâu đó trên cơ thể của mình , thì lúc này con vắt đã no nê , có khi rơi đâu mất chỉ còn lại dòng máu của mình đang rỉ ra mà thôi ...
Ở Phước Long , đi đâu tôi cũng nhận ra núi Bà Rá , có lẽ đây là ngọn núi cao nhất ở khu vực này , vì được dùng làm căn cứ tiếp vận . Thời đó hệ thống truyền tin còn lạc hậu , muốn liên lạc từ Phước Long về Sài gòn phải qua hệ thống tiếp vận này , và không phải ai gọi cũng được . Thỉnh thoảng mục tiêu đi qua một buôn làng nào đó , nhìn những em gái người Thượng , chúng tôi không dám nhìn để ''rửa mắt '' sau những ngày trong rừng sâu (( vắng bóng đàn bà ))... Trực thăng đổ xuống một điểm gần sông Bé
mục tiêu được vẽ chạy dài cặp bờ sông vài cây số , trên đường đi , chúng tôi bắt gặp vài xác của anh em một đơn vị nào đó đã phân huỷ , nhưng súng vẫn còn tại chỗ , không hiểu tại sao? Đơn vị đóng quân cách bờ sông chưa đến 100 mét .
Trong lúc đào công sự để phòng thủ qua đêm , chúng tôi phát hiện ra đây là một khu hậu cần của địch , vì có một số anh em bắt gặp những thùng mỡ heo còn khá mới , thế là toàn bộ khu vực đóng quân , được đào bới khá kỹ...
Mùa này mực nước sông Bé khá sâu , từ trên mặt đất xuống lấy nước sinh hoạt có lẽ sâu đến 20 mét . Bờ sông thẳng đứng nên việc lấy nước nấu ăn vất vả , đã thế lại phải đề phòng địch có thể từ bên kia sông bất ngờ bắn qua ...
Đêm nay đóng quân bên cạnh dòng sông Bé , cái tên Bé nhưng dòng sông chẳng bé tí nào ,
dưới lòng sông những tảng đá trồi lên khỏi mặt nước như những ốc đảo, nếu là thời bình , bò ra ngồi trên đó mà tắm thì còn thú nào bằng...
Màn đêm buông xuống nhanh , bóng đêm của núi rừng hình như u tối hơn bình thường...
(còn tiếp)
GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow ''
CUỘC HÀNH QUÂN TOÀN THẮNG 1971 .
ĐÁNH CHIẾM GIẢI VÂY :
CĂN CỨ HƯNG ĐẠO và THIỆN NGÔN QUỐC LỘ 22 TÂY NINH .
Sau khi học bổ túc xong ở Trung Tâm Huấn Luyện Quốc Gia Vạn Kiếp 15 ngày . Đơn vị được nghỉ một thời gian ngắn , tôi không nhớ là bao lâu , nhưng chắc chắn là không nhiều ...
Cuộc đời nó luôn là một chuỗi mâu thuẫn , bởi khi đi hành quân , thì mong cho cuộc hành quân mau chấm dứt để về Sài gòn vui chơi , thế nhưng khi cho ở Sài gòn hơi lâu thì nhàm chán lại muốn đi hành quân , chẳng lẽ '' ghiền'' đánh nhau , ghiền hơi thuốc của súng đạn ???
Điều tôi nói đây hoàn toàn là sự thật của tâm trạng những người lính như tôi lúc bấy giờ . Ở Thành Phố lâu quá ...chán .
Hơn nữa ở Thành phố mà không có tiền tiêu thì thà đi hành quân cho rồi , đỡ tủi ...
Vì sao vậy ? Nếu cuộc hành quân mà không đụng độ với địch thì cuộc hành quân ấy chẳng khác nào một cuộc ''cắm trại '' vậy , nhàm chán . Nhưng nếu đụng độ nho nhỏ thì cũng thấy vui vui bởi thiệt hai không đáng kể , vài ba anh bị thương nhẹ leo lên trực thăng bay về Sài gòn ...Ôi còn gì sung sướng hơn nữa chứ .
Nhưng nếu cuộc hành quân kéo dài cả nửa năm trời , thậm chí năm này qua năm khác , thỉnh thoảng đụng độ lớn , thiệt hại nặng , thì sức người làm sao chịu nổi ???
Xa gia đình ai không nhớ ? Xa bạn bè người yêu người thân ai không nhớ ? Người Lính cũng là con người như bao con người khác , cũng bằng xương bằng thịt , chứ họ có phải là sắt thép đâu ? Vì sao họ phải xa gia đình biền biệt như vậy ? Ngày vợ sinh con đầu lòng cũng không có mặt , đang ở đâu đâu ...và còn phải lo an toàn mạng sống của chính mình nữa .
Hàng ngày lại luôn phải chứng kiến những cảnh kinh hoàng của bom đạn , nay vài người
bạn ra đi , mai vài thằng em giã từ vũ khí . Chính tôi cũng từng hỏi thầm mình rằng : Liệu mình có may mắn qua được hoài không ? Vậy bao giờ tới lần mình đây ???
Sức tàn lực kiệt , đành buông cho số phận...
Tôi không phải là nhà thơ , nhà văn nên tôi không biết diễn tả như thế nào về những cảnh đẹp nên thơ và vẻ đẹp còn hơn cả trong tranh vẽ nữa , mà chỉ những người lính hành quân như tôi mới được dịp tận hưởng : Trong một ca gác đêm, từ 1 giờ đến 3 giờ sáng , ánh trăng rằm của một đêm đẹp trời , từ bìa rừng nhìn ra , trước mặt là một khoảng cỏ tranh khá lớn , trong những đám cỏ tranh ấy , vài cây khô trơ cành vươn lên trời cao , sự yên tĩnh của núi rừng đến nỗi nghe được tiếng chảy róc rách của con suối gần đó , thỉnh thoảng tiếng kêu ''tắc kè , tắc kè ''vang lên buồn não nuột phá tan sự yên tĩnh của núi rừng vài giây , rồi sau đó lại yên tĩnh trở lại . Lâu lâu một cơn gió nhẹ thổi mơn man như đùa giỡn với cỏ tranh , tạo ra những cơn sóng rì rào như tiếng thì thầm của ai đó...
Ôi đẹp quá , buồn quá , nhớ ...nhà quá ! ! !
Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi , lúc này đang hành quân ở khu vực Bình Long , Phước Long .
Nơi đây rừng núi đất đỏ , núi đồi khá cao , rừng tre lồ ô rất nhiều và dầy đặc , tôi rất sợ mỗi khi đi vào khu vực tre lồ ô , theo thời gian , những lá tre khô rơi xuống khá dầy , ẩm thấp , ở đấy đày những con vắt , con nào con nấy to như cây tăm xỉa răng của mình , thân vàng bóng , khi nghe tiếng động ngo ngoe thân hình đi tìm mồi . Vắt cũng giống như đỉa , khi bám vào mình để hút máu , mình không hề hay biết , chỉ đến khi nghe ngứa đâu đó trên cơ thể của mình , thì lúc này con vắt đã no nê , có khi rơi đâu mất chỉ còn lại dòng máu của mình đang rỉ ra mà thôi ...
Ở Phước Long , đi đâu tôi cũng nhận ra núi Bà Rá , có lẽ đây là ngọn núi cao nhất ở khu vực này , vì được dùng làm căn cứ tiếp vận . Thời đó hệ thống truyền tin còn lạc hậu , muốn liên lạc từ Phước Long về Sài gòn phải qua hệ thống tiếp vận này , và không phải ai gọi cũng được . Thỉnh thoảng mục tiêu đi qua một buôn làng nào đó , nhìn những em gái người Thượng , chúng tôi không dám nhìn để ''rửa mắt '' sau những ngày trong rừng sâu (( vắng bóng đàn bà ))... Trực thăng đổ xuống một điểm gần sông Bé
mục tiêu được vẽ chạy dài cặp bờ sông vài cây số , trên đường đi , chúng tôi bắt gặp vài xác của anh em một đơn vị nào đó đã phân huỷ , nhưng súng vẫn còn tại chỗ , không hiểu tại sao? Đơn vị đóng quân cách bờ sông chưa đến 100 mét .
Trong lúc đào công sự để phòng thủ qua đêm , chúng tôi phát hiện ra đây là một khu hậu cần của địch , vì có một số anh em bắt gặp những thùng mỡ heo còn khá mới , thế là toàn bộ khu vực đóng quân , được đào bới khá kỹ...
Mùa này mực nước sông Bé khá sâu , từ trên mặt đất xuống lấy nước sinh hoạt có lẽ sâu đến 20 mét . Bờ sông thẳng đứng nên việc lấy nước nấu ăn vất vả , đã thế lại phải đề phòng địch có thể từ bên kia sông bất ngờ bắn qua ...
Đêm nay đóng quân bên cạnh dòng sông Bé , cái tên Bé nhưng dòng sông chẳng bé tí nào ,
dưới lòng sông những tảng đá trồi lên khỏi mặt nước như những ốc đảo, nếu là thời bình , bò ra ngồi trên đó mà tắm thì còn thú nào bằng...
Màn đêm buông xuống nhanh , bóng đêm của núi rừng hình như u tối hơn bình thường...
(còn tiếp)
GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow ''
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét