CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN KONTUM : DELTA 1049 .
( bài 3 ).
... Khoảng nửa giờ sau , chúng tôi được lệnh đổi hướng bẻ góc 90 độ và tiếp tục di chuyển .
Như vậy chúng tôi đang đi từ hướng Bắc để qua thẳng Charlie , bây giờ chuyển sang hướng Đông để tìm đường xuống núi và sau đó sẽ đổi hướng di chuyển lại ...
Hướng mới có vẻ dễ đi hơn do độ dốc ít và vì thế chúng tôi tiếp cận con đường đất đỏ một cách dễ dàng mà không gặp trở ngại nào . Xuống đến mặt đường , tôi thật sự kinh ngạc và khâm phục họ (VC) : Không biết họ làm con đường này trong bao lâu và do công sức của bao nhiêu người để có được con đường như thế này ??? Mặt đường rộng đủ để cho một xe GMC chạy thoải mái kể cả qua những khúc cua , trên vách núi cũng như mặt đường là những dấu vết của dụng cụ thô sơ sử dụng làm đường để lại như : xà beng , cuốc , xẻng ...thế thôi , hoàn toàn không có gì là cơ giới . Trên vách núi thỉnh thoảng lại có ghi những dòng chữ " Đoàn dân công số..." có lẽ đây là đơn vị làm con đường này ...
Sau khi quan sát một đoạn đường , tình hình không có gì nguy hiểm và chúng tôi đang đi tới đi lui trên mặt đường . Tôi tự hỏi : bằng cách nào với số lượng người đông như vậy để làm hoàn thành con đường trong một thời gian dài mà họ (VC) không bị phát hiện ??? Nên nhớ , chúng tôi Nhảy Dù ( các đơn vị khác tôi không biết ) có một đơn vị gọi là : Biệt Đội Tác Chiến Điện Tử , đơn vị này sử dụng những loại máy móc được Quân Đội Mỹ viện trợ . Những loại máy này giúp chúng tôi phát hiện ra " Địch'' khi còn cách xa chúng tôi từ bán kính 100m đến 4-5 km , tùy theo chủng loại và đơn vị được trang bị cho phù hợp với nhiệm vụ .
Đặc biệt của những loại máy này , có máy phân biệt được là cây rừng , động vật , hay con người là kẻ địch . Thời đó , nếu nói điều này thì khó ai tin , xạo . Nhưng ngày nay thì nó lạc hậu , bởi đã được thiết kế hiện đại hơn . Thí dụ như ''Máy hồng ngoại " dùng để quan sát ban đêm mà chúng tôi gọi là "Mắt thần". Cả Đại Đội hơn 100 người mới được trang bị 1 máy , to và dài cả hơn nửa mét . Ngày nay Lính Mỹ mỗi người một máy đeo trước mặt ...
Thật ra những loại máy trên không có gì là ghê gớm cả , nó được áp dụng bởi 3 yếu tố : Dò tiếng động , dò nhiệt và dò kim loại mà thôi . Nếu máy báo về trung tâm , đủ 3 yếu tố trên , thì chắc chắn là ''địch'', và mỗi máy đã được chấm tọa độ sẵn , cho nên khi lọt vào tầm của máy thì chỉ trong ít phút tọa độ đó sẽ bị ăn đạn pháo hay ném bom tùy theo mật độ , sự hiện diện của đối phương . Thế tại sao cả rừng người làm đường lại không bị phát hiện ra ???
Chúng tôi lay hoay ở dưới đường đến khoảng 4 giờ chiều thì rút lên Delta trở lại .
...Ca gác đêm nay khiến tôi buồn và nhớ nhà nhớ vợ quá , có lẽ bạn bè tôi hay những anh em có gia đình cũng vậy mà thôi . Từ trên cao , về khuya , gió núi lạnh run người , dõi mắt nhìn về hướng Đông , nơi tỉnh Kontum ẩn hiện dưới lớp sương mù , ánh đèn điện hắt lên bầu trời cao mờ ảo như ánh hào quang của một câu chuyện thần thoại nào đó . Khoảng cách có lẽ chỉ chừng 30-40km thôi . Thế nhưng lại là 2 thế giới hoàn toàn khác biệt : Chiến Tranh và Hòa Bình ...
Cũng một kiếp người như nhau , cũng là thanh niên cả , sao lại chỉ có một số ít chịu thân phận hẩm hiu này ??? Đất nước này đâu phải của riêng tôi hay bạn bè tôi đâu ??? Nhưng nếu không có những người hy sinh như chúng tôi , sống nay chết mai thì liệu Kontum có được vẻ đẹp như tôi đang ngắm nhìn không ?
Thôi hãy tạm an ủi mình như vậy đi ...
Giọng ca sĩ Duy Khánh qua chiếc máy radio bỏ túi :
Tôi chỉ nghĩ , quê mẹ không phải riêng ai .
Không của anh , không của tôi , của mọi người ...
Xin đừng oán , và hãy mến thương tôi , trong tình yêu người và người , cho ĐỜI LÍNH MỘT NIỀM VUI...
(Nhạc phẩm LÍNH NGHĨ GÌ tác giả DUY KHÁNH )
(Còn tiếp )
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN KONTUM : DELTA 1049 .
( Bài 2 ).
Sáng nay , một ngày của đầu tháng 3 năm 1972 .Tôi balo lên đường vào đơn vị chuẩn bị tăng cường hành quân . Cùng đi chuyến xe lam Hóc Môn - Sài Gòn này có Đan Thùy vợ của tôi . Không phải vợ tôi tiễn chân tôi lên đường ra mặt trận như trong tiểu thuyết viết đâu , mà vì cùng trên đường đi làm mà thôi .
Đến cổng đơn vị , xe dừng lại , hai đứa xuống xe , chúng tôi vào vào một tiệm bánh canh giò heo ngay trước cổng Tiểu Đoàn (nhà
sách Tân Bình bây giờ ) . Ngồi ăn sáng với nhau mà hình như chúng tôi chẳng nói được gì với nhau cả , bởi có lẽ cả hai đều mang một tâm trạng buồn và lo lắng ...
Ăn sáng xong chúng tôi chia tay nhau , tôi vác balo vào doanh trại còn vợ tôi lên xe đi tiếp đoạn đường còn lại đến tòa soạn ...
Chiếc máy bay vận tải C123 hai động cơ cánh quạt , bán phản lực gầm rú rời phi đạo cất cánh bay lên trời cao ...rời sân bay Tân Sơn Nhất...
Trên máy bay có một vài anh em bị ói , và sau đó là cả tôi nữa , tôi ngạc nhiên : sao kỳ vậy , Lính Nhảy Dù mà đi máy bay bị ói thì làm sao Nhảy Dù được ? Và khi máy bay đáp xuống sân bay dã chiến của tỉnh Kontum thì ôi thôi , có lẽ gần như cả chuyến bay đều bị ói .
Hỏi ra mới biết là loại máy bay bán phản lực này đi nó khó chịu như vậy đó , rất dễ bị ói chứ không phải do mình yếu hay say tàu xe gì hết ...
Đặt chân xuống sân bay , nhìn địa hình nơi tỉnh Kontum này khiến tôi giật mình , sao mà nó giống Hạ Lào quá : Chung quanh núi non trùng trùng điệp điệp , tỉnh gì mà nhỏ quá , nhìn quanh một vòng là muốn hết tỉnh rồi , lèo tèo vài con phố . Tự dưng tôi cảm thấy không bình an cho lắm . Có lẽ dư âm của Hạ Lào vẫn còn ám ảnh tôi chăng ? Nhưng tôi tự nhủ : Làm gì mà như Hạ Lào được , bởi đây là Việt Nam , là vùng lãnh thổ do mình kiểm soát và mọi phương tiện yểm trợ dồi dào và nhanh hơn chứ không khó khăn như Hạ Lào . Địch không thể muốn làm gì thì làm như ở Hạ Lào được ...
Trong lòng thì nghĩ như vậy , nhưng thật sự tôi không khỏi lo lắng qua kinh nghiệm chết người của trận Hạ Lào- Lam Sơn 719.
Trực thăng bốc tôi và những anh em tăng cường hành quân đổ vào căn cứ Delta : núi đá , dốc đứng , cảnh hỗn loạn của căn cứ cùng với cây cối hoang tàn ngả nghiêng gẫy đổ , dư âm của một trận đánh ác liệt vẫn còn phảng phất đâu đây...
Tôi nhanh chóng nhận nhiệm vụ của mình và những trang bị cần thiết : Địa bàn , coi lại Tiểu Đội 1 như cũ . Vào vị trí đã chỉ định , đêm nay tôi được ngủ lại căn cứ cùng với đồng đội .
Sáng nay , hướng di chuyển của tôi là mở đường tiến qua Charlie , núi cao dốc đứng , từ trên đỉnh núi , rời căn cứ tôi chỉ cho lính khinh binh đi đầu mở đường hướng đi và nhắc nhở cẩn thận , cứ từ từ dò dẫm mà đi , không vội , có gì lạ báo tôi ngay .
Bây giờ tôi là người thứ tư thứ năm trong đội hình di chuyển , cho nên có những mục tiêu tôi không nhìn thấy được mà phải qua báo cáo của khinh binh số 1( đi đầu)...
Lần mò mãi đến gần trưa mới tuột xuống được hơn nửa quả núi , tiền quân dừng lại báo : có một con đường lớn cắt ngang hướng đi . Tôi đi lên xem tình hình , trước mặt tôi là một con đường đất đỏ khá lớn , rộng đủ để cho xe tải di chuyển được , chạy vòng quanh ngọn núi dưới những tàn cây rậm rạp còn sót lại sau trận đánh những ngày trước .
Tôi nhận định : nếu từ trên nhảy xuống đường rất nguy hiểm , bởi thứ nhất : chỗ thấp nhất vách núi cũng sâu đến cỡ 4m . Thứ hai : nếu nhảy xuống mặt đường , mặt đường trống trơn không có gì che chắn rất dễ bị lộ và là mục tiêu cho địch bắn , đồng thời không có ai yểm trợ cho những anh em trên mặt đường . Thứ ba :Nếu xuống được đường êm xuôi thì không nói gì , nếu bị tấn công , các anh em đã xuống được mặt đường không cách chi chạy ngược lên được và với vài ba anh em trên đường , chắc chắn sẽ bị tiêu diệt ...
Tôi trình bày với Đại Úy Minh , Đại Đội Trưởng của tôi (23) như vậy . Ông nói : Tìm đường xuống , cho từng tốp nhỏ xuống thăm dò chứ không lẽ dừng lại đây sao ? Tôi đề nghị đổi hướng xem có tìm được lối đi dễ hơn và ít nguy hiểm hơn không . Ông đồng ý , nhưng sau một hồi tìm kiếm không có chỗ nào mà vách núi thấp hơn nữa để đi xuống , cuối cùng đành liều cho tổ khinh binh xuống , số còn lại dàn hàng ngang trên thành vách núi , hỏa lực được bố trí về hướng hai đầu đường , sẵn sàng khai hỏa để bảo vệ những anh em xuống đường , trong trường hợp bị tấn công...
Một khinh binh của tôi , tay thì nắm cành cây to , tay cành cây nhỏ , khi thì mũi giầy , gót giầy đạp vào vách núi triền núi để tìm cách xuống mặt đường , không biết xuống đã được mét nào chưa thì ...Cóc...cóc...cóc ...cóc . Một băng AK từ hướng núi đối diện bắn sang chúng tôi , may mắn không ai bị sao cả , có lẽ vì khoảng cách khá xa chúng tôi vội rút lên cao
để tránh tầm nhìn của địch .
Loạt AK vừa nổ đã báo cho cấp trên của tôi biết : Không được đi lối này ...
Chúng tôi nằm lại tại chỗ và chờ lệnh ...
(Còn tiếp)
GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow''.
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972.
MẶT TRẬN KONTUM : DELTA 1049 .
Đơn vị đi hành quân còn tôi thì nằm bệnh viện , nhìn bạn bè lên xe với những khuôn mặt buồn vui lo âu khác nhau , tôi thấy lòng cũng bồn chồn lo lắng cho số phận của bạn bè , không biết cuộc hành quân này ai còn ai mất đây ?
Chia tay thằng bạn thân : Hạ sĩ nhất Lê Văn Dẫn thằng bạn cùng Trung đội 1 với tôi , tôi nhắc nhở nó cẩn thận , bảo toàn tính mạng của mình và anh em là trên hết , còn tất cả chỉ là phù du . Những anh em trong tiểu đội 1 của tôi giờ đây đã có '' Tiểu đội trưởng '' mới , cũng là bạn tôi thay tôi , nhưng do lâu ngày quá tôi không nhớ tên ...
Đơn vị đi rồi vài ngày sau tôi được biết vùng hành quân của Tiểu Đoàn tôi là Tỉnh KONTUM thuộc Quân Đoàn 2 . Căn cứ DELTA một ngọn núi của dẫy Trường Sơn có độ cao 1049m và cách Charlie khoảng 4-5 km đường chim bay .
...ít ngày sau , tôi nghe tin Tiểu Đoàn bị tấn công cùng lúc với căn cứ Charlie của Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù do Trung Tá Nguyễn Đình Bảo Tiểu Đoàn Trưởng chỉ huy . Ông đã tử trận tại đây...
Tôi không tham gia trận đánh này , nhưng cấp Tiểu Đoàn Trưởng mà Tử Trận tại Căn Cứ của mình , tôi cũng hình dung ra được mức độ kinh hoàng của trận đánh này...và tên tuổi của Ông đã đi vào lịch sử của chiến tranh VIỆT NAM qua bài hát (( NGƯỜI Ở LẠI CHARLIE ))...
Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi cũng chẳng may mắn gì : Một số anh em bị thương cũng đã về đến bệnh viện Đỗ Vinh , trong đó có bạn tôi : Lê Văn Dẫn...
Tôi hỏi Dẫn tình hình như thế nào Dẫn kể lại :
Đm , tụi nó đông quá , càng bắn nó càng tiến lên , dưới chân núi nó bò lên , hết lớp này đến lớp khác , thủng phòng tuyến phải bỏ căn cứ rút xuống 'yên ngựa' của Đại Đội 22(?) tổ chức phản công lại , Bác Sĩ rút theo đâu kịp còn kẹt lại ở T.O.C (hầm chỉ huy hành quân của Tiểu
Đoàn) vậy mà Ổng dùng Col 45 bắn được mấy đứa muốn vào chiếm hầm của Ổng .
Nó chiếm căn cứ xong tụi nó lục ba lô của mình lấy đồ hộp ra ăn , đâu có đồ khui , nó lấy dao găm to đùng ra đâm 3 nhát trên nắp hộp mở ra để ăn , hình như tụi nó đói lắm hay sao mày ạ .
Cũng may , nó lo ăn nên mình với Đại Đội 2 Trinh Sát của Trung Úy Út (Biệt danh Út Bạch Lan) mới phản công chiếm lại dễ dàng . Mình từ dưới yên ngựa đánh lên , chiếm từng hố một , cứ lựu đạn quăng vào hố cá nhân của mình Thiếu Tá Ngọc Tiểu Đoàn Phó đi theo sau xem lính đánh cứ như là...đi chơi vậy .
Đại Đội 2 Trinh Sát được trực thăng vận đổ xuống đánh thẳng từ trong căn cứ đánh ra , máy bay còn là đà trên cao lính Trinh Sát 2 đã vừa quăng lựu đạn vừa nhảy xuống đất chiếm mục tiêu , tụi nó lo ăn không lo phòng thủ hay rút đi thậm chí trung liên nồi nó ở dưới hố cá nhân để lú chân 2 càng lên , trực thăng ào tới dùng chân của máy bay xớt khẩu súng mang đi . Mấy Pilot trực thăng nó bảo nó khoái chở hay bắn yểm trợ cho Lính Nhảy Dù , tuy có ghê nhưng nó vẫn khoái , chở lính khác không thích ...
Tin từ vùng hành quân về cho hay , tình hình đã tạm yên ổn , quân Dù đã làm chủ tình hình ...
Tôi xuất viện chờ tăng cường hành quân , trong lòng cũng không khỏi lo lắng ,dù tình hình đã yên tĩnh ...nhưng không có nghĩa là chiến tranh đã kết thúc .
Tất cả đang chờ tôi , giã từ những ngày cơm no áo ấm ngon ngọt của Bệnh Viện Đỗ Vinh . Tạm chia tay với những ngày hạnh phúc bên người vợ mới cưới...
Bởi ĐỜI TÔI LÀ LÍNH TRẬN .
( Còn tiếp )
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow "
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NHỮNG NGÀY NGHỈ DƯỠNG QUÂN
Ở THỦ ĐÔ SÀI GÒN...
Bây giờ là những ngày đầu của năm 1972. Tiểu Đoàn sau khi rút quân từ Cambodia về được đóng quân nghỉ ngơi tại hậu cứ . Công việc của những người lính ở hậu cứ mới nhàm chán làm sao : Sáng dậy tập thể dục , coffee ăn sáng , sau đó làm vệ sinh doanh trại hoặc lau chùi vũ khí . Ăn cơm và nghỉ trưa .
Chiều học tập Chiến Tranh Chính Trị , những điều luật mới liên can đến cuộc sống của người lính , như tăng lương , thực phẩm phụ trội .v.v. Nghe đọc ''nhật lệnh'' và xem thông báo cũng như công việc được phân chia cho mỗi cá nhân . Sau đó ăn cơm chiều , 20 giờ
điểm danh lần cuối , công việc canh gác hậu cứ của anh nào anh đó lo . Anh nào không có nhiệm vụ thì thoải mái , muốn đi đâu tuỳ ...
Coffee , ăn sáng của lính thật là sướng (( chỉ lính độc thân mới có tiêu chuẩn này )) Coffee được pha bằng bao vải dùng để đựng cát làm công sự chiến đấu , cả mấy ký lô , hầm trong một cái chảo dùng để nấu cơm , ai muốn uống bao nhiêu dùng ca inox của mình mà múc lấy . Ăn sáng thì '' một ngày như mọi ngày , bánh mì kẹp với đường , hay kẹo đậu phọng hoặc chuối '', xong...
Tới giờ cơm , Hạ Sĩ Quan và Sĩ Quan trực ngày hôm đó xuống nhà ăn kiểm tra vệ sinh và chất lượng bữa ăn xem có tốt không , sau đó mới cho lính vào bàn ăn (( cũng chỉ có anh em lính và độc thân mà thôi )) , những anh em cán bộ thì được cấp giấy phép đi ăn ngoài đơn vị và có gia đình ăn ngoài tự túc . Muốn ăn chung cũng không có tiêu chuẩn . Thỉnh thoảng bất ngờ Tiểu Đoàn Trưởng hay Sĩ Quan trực cùng ăn với những anh em này . Cơm thường có hai món , mặn và canh hay xào ,'' rất nghèo '' LÍNH MÀ EM...
Ở hậu cứ ghét nhất là khi xem thông báo thấy có tên ngày mai đi Nhảy Dù Bồi Dưỡng , ghét không phải sợ nhảy , mà vì tốn tiền , mà Tiền Lính Tính Liền , lãnh lương xong ngày thứ tư thứ năm là ...hết !!! giỏi lắm là giữa tháng cũng hết ...
Để chuẩn bị cho một saut Nhảy Dù , phải dậy từ 4 , 5 giờ sáng , ăn sáng xong xe chở ra phi trường lãnh và mặc dù vào chờ máy bay ...
9 - 10 giờ máy bay mới chở tới bầu trời Đông Thạnh địa điểm bãi nhảy để nhảy . Thời gian chuẩn bị và chờ đợi thì lâu , thế mà toàn bộ thời gian bay và Nhảy Dù không biết có đến 10 phút không . Nhảy xuống bãi xong phải chờ đồng đội đầy đủ mới có xe chở về , trong khi chờ đợi quán xá bán đủ thứ chung quanh bãi nhảy . Không có tiền chịu sao nổi ???
Thế mà một năm phải nhảy 4 saut (sô)đấy , không nhảy trừ tiền Bằng Dù , đồng ý trừ tiền Bằng Dù để khỏi nhảy không cho !!! Ôi trời ơi là trời mâu thuẫn quá . "Họ'' nói : không Nhảy Dù thì đi Lính Nhảy Dù làm gì ...cũng có lý .
Tiền Bằng Dù được tăng lên theo số saut nhảy của mình , nhảy càng nhiều thì tiền bằng càng nhiều , nhưng muốn nhảy nhiều để hưởng tiền Bằng Dù cũng không được , bởi : một năm chỉ có 4 saut mà thôi.
...Lúc này tôi mới lấy vợ được vài tháng , nên những đêm không phải trực tôi thường về nhà ngủ với vợ chứ không ngủ trong doanh trại nữa .
Lính Nhảy Dù sướng ở chỗ : hầu như tôi ra đường ít khi trong người có tờ giấy phép nào , chỉ có giấy tờ tuỳ thân để chứng minh :mình là người lính đang tại ngũ . Căn cước quân nhân , chứng chỉ tại ngũ , 2 loại giấy này luôn có trong người , mỗi khi bị Quân Cảnh xét hỏi phải xuất trình , nhưng tôi cũng chẳng thấy Quân Cảnh xét tôi bao giờ cả , ngay khi tôi đi qua trạm kiểm soát cũng vậy . Tôi có cảm giác là : hình như có một điều gì đó , khiến Quân Cảnh bộ binh ((không phải Quân Cảnh Nhảy Dù )) ít khi xét chúng tôi . Có lẽ tại khi ra khỏi doanh trại chúng tôi rất nghiêm chỉnh trong Tác Phong và Quân Kỷ . Cho dù tôi có giấy phép , nhưng chỉ một thiếu sót nhỏ trong Tác Phong Quân Kỷ cũng bị An Ninh Tiểu Đoàn không cho ra .
Tuy nhiên , có những lúc vì lý do nào đó Cấm Quân (( cấm binh sĩ ra đường)) mà lảng vảng ra đường không có giấy phép hợp lệ thì Quân Cảnh ở Quân Trấn Sài Gòn bắt lên xe GMC ngay ...
Tôi không nhớ Tiểu Đoàn ở Sài Gòn được bao lâu , bỗng dưng tôi...phát bệnh , phải nằm Bệnh Viện Đỗ Vinh , tôi chẳng biết mình bệnh gì nữa , nhưng mấy Bố Già thì chọc tôi bệnh ''mới lấy vợ''??? Không biết các bạn có bị bệnh ấy không nhỉ ? Vì bệnh không nặng nên tôi cứ ban ngày nằm bệnh viện , uống thuốc , Bác Sĩ khám bệnh xong tôi về nhà hay về đơn vị chơi .
Tôi đang nằm bệnh viện thì Tiểu Đoàn được lệnh ứng chiến 100% quân số để chuẩn bị cho một cuộc hành quân mới ...
Bây giờ khoảng Tháng 2 năm 1972...
Tuy tôi không phải lên đường hành quân lúc này , nhưng trong lòng cũng lo lắng cho sự an nguy may rủi của bạn bè , những người đã chọn ÁO HOA MŨ ĐỎ làm lý tưởng..
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''.
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
14 NGÀY HẠNH PHÚC :
CÁI GIÁ PHẢI TRẢ .
KỶ LUẬT và HẬU QUẢ .
...Các đơn vị khác thế nào tôi không biết , riêng Nhảy Dù , hàng tháng cứ vào khoảng 20 hay 22 là lãnh lương , nếu ở hậu cứ thì không nói làm gì , còn như đi hành quân thì Kế Toán Trưởng bay ra vùng hành quân để phát lương cho anh em , dù lúc đó Đại Đội đang ở trong rừng sâu hay núi cao...
Tháng lương 12 này , Đại Đội mới được bốc từ đồn điền cao su Choup ra Snoul , Trung Sĩ Nhất Trình kế toán trưởng thấy tôi vào lãnh lương ông nói : Xui quá anh Giang , tháng này bị trừ hơn 7.000 đồng ( gần nửa tháng lương của tôi lúc bấy giờ ) tiền lương lại còn ký 28 ngày tù nữa chứ ...
Nghe tin này , tôi buồn 5 phút , nhưng biết sao bây giờ , đành phải chịu .
Lỗi này đâu phải do tôi vô kỷ luật vi phạm đâu? Tôi đã cố gắng thi hành nhiệm vụ của
mình cho đến giờ phút chót , nhưng cấp trên của tôi không nhìn thấy sự hy sinh tình cảm riêng tư của tôi để phục vụ cho Quân Đội cho Tổ Quốc . Buộc tôi phải vi phạm kỷ luật của Quân Đội .
Có ai gần đến ngày cưới mà bỏ mặc công việc cưới xin cho gia đình lo liệu , còn mình cứ ngày ngày mang balo súng đạn ra sân cờ ứng chiến không ?
Có ai chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày cưới mà đủ can đảm lên đường hành quân , để rồi ra vùng hành quân đi phép về cưới vợ không ?
Tôi nghĩ chẳng có ai điên như vậy ...
Đi hành quân chứ đâu phải đi chơi , bom đạn biết đâu mà lường trước được sự rủi ro . Đã không ít những trường hợp xẩy ra , chưa kịp cưới đã trở thành goá phụ , có yêu nhau đến đâu chăng nữa , nhưng khi người yêu tàn phế thì người tình cũng chia tay . Cấp trên của tôi thừa hiểu điều đó . Thế tại sao tôi xin phép cưới vợ trước khi đơn vị đi hành quân không ký phép cho tôi , mà bảo tôi qua bển ( qua Cambodia ) rồi cho tôi đi phép ? Trong khi thời gian chỉ còn có 2 ngày thôi . Tôi tin được không ? Cho dù qua Cambodia rồi có cho tôi đi phép chăng nữa , liệu tôi có đủ thời gian để chuẩn bị cho ngày cưới không ???
Cuộc hành quân đó , vắng tôi cũng không phải là lý do để đơn vị thua trận , mà cũng không thể nhờ có tôi đơn vị mới tạo nên chiến thắng ... Chính cấp trên của tôi đã buộc tôi phải vô kỷ luật như vậy để rồi bây giờ trừ lương tôi ? Liệu tôi còn lý tưởng để phục vụ trong Quân Đội khi bị đối xử như vậy không ???
Trừ tiền lương , tôi không sợ , nhưng tôi sợ ký 28 ngày tù quân , bởi nó được lưu trong '' hồ sơ quân bạ '' của tôi . Tuy nó chỉ có giá trị 6 tháng . Nhưng xui xẻo trong 6 tháng đó , nếu có sự khen thưởng cho tôi , tôi sẽ bị loại ...
Và sự lo sợ của tôi đã "Linh Ứng''.
Đúng vào thời điểm tôi ký tù , thì tôi được chọn về Đại Đội Quân Cảnh 204 , Quân Cảnh riêng của Nhảy Dù . Không phải ngẫu nhiên mà tôi được chọn , mà có tiêu chuẩn hẳn hoi : bị thương mấy lần rồi , nhưng tình trạng sức khoẻ tốt , cấp bậc , thể hình phù hợp cho một người lính Quân Cảnh 204 .
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ có được điều may mắn đó , và nếu bảo giáng cấp tôi xuống 2 cấp để về Quân Cảnh 204 tôi cũng đồng ý đánh đổi ...
Nhưng tôi biết tôi sẽ thất vọng , bởi " phê bình điểm '' của tôi 6 tháng cuối cùng , tôi mới ký 28 ngày tù quân mực chưa khô... Và bạn cùng đơn vị Hạ Sĩ , Lê Xa thay tôi .
Về Quân Cảnh 204 , tôi vẫn Áo Hoa Mũ Đỏ , nhưng không biết hành quân là gì , nghĩa là xa thần chết , xa gian khổ , bởi luôn đóng để bảo vệ những Bộ Chỉ Huy lớn , đóng ở thành phố , tuần tiểu để bắt những anh lính Nhảy Dù ba gai , vô kỷ luật .
Dịp may đi qua , tôi tiếc mãi cho sự việc này nhưng về sau những may mắn vẫn luôn đến với tôi nên tôi không còn tiếc nuối lắm . Tuy vất vả nguy hiểm , nhưng con đường công danh của tôi rộng mở...
Thời gian này tôi đang có điểm và vì thế tôi rất cần điểm để tiến thân , nên không muốn có sự vi phạm kỷ luật nào , đây chỉ là việc bất đắc dĩ mà tôi phải vi phạm . Đáng lẽ cấp trên của tôi chỉ nên cảnh cáo và bỏ qua cho tôi , coi như đây là quà cưới cho tôi , như vậy mới là Huynh Đệ Chi Binh , như vậy tôi mới phục .
Đàng này cấp trên của tôi thẳng tay với tôi quá , không biết tôi nghĩ như vậy có đúng không ? Hiện những cấp chỉ huy cũ của tôi một số đang ở nước ngoài , nếu vô tình xem được bài này , các ông ấy sẽ nghĩ thế nào ???
Tất cả Hạnh Phúc đều phải trả giá , không biết với tôi như vậy có quá đắt không ???
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
HÀNH QUÂN CAMBODIA 11/ 1971 .
ĐỒN ĐIỀN CHOUP & SUÔNG .
SNOUL , QUỐC LỘ 7 . ( bài cuối )
... Tiếng chim rừng hót líu lo một cách vội vã
làm náo loạn cả một khu rừng khiến tôi giật mình tỉnh giấc . Tiếng chim hót như có vẻ hoảng loạn , kỳ cục , chứ không như tiếng hót vui mừng đón chào buổi sáng của một ngày mới mà tôi vẫn hay thường được nghe ...
Linh tính cho tôi hay có điềm chẳng lành .
Trời mờ sáng , cái mờ sáng huyền ảo bởi lớp sương mù nhạt trong rừng cao su .Tôi thầm cám ơn Chúa đã cho chúng tôi một đêm yên bình . Uể oải , tôi đứng dậy làm vài động tác thư dãn , mùi hương hoa của cây rừng mới dễ chịu làm sao...
Tâm lý , một đêm qua yên bình , có nghĩa là đêm đó đã an toàn , ban ngày không có gì đáng lo ngại cho lắm , mọi người có thể thoải mái .
Bỗng lính gác của tôi lúc này đang...tè , đứng cách tôi vài mét , vội hụp đầu xuống vồ lấy khẩu súng , ngoái lại nhìn tôi chỉ trỏ về phía trước , phản xạ của tôi khi thấy lính gác vội hụp đầu xuống , tôi cũng hụp theo , cùng lúc tôi thấy nhấp nhô có một số người đang dàn hàng
ngang dò dẫm tiến về hướng tôi .
Tôi chụp lấy ống liên hợp của máy truyền tin thều thào :
__ Thanh Hà , Thanh Hà đây 203 gọi ...
__ ... Thanh Hà đây 203 gọi...
__ Thanh Hà nghe , có gì nói .
__ Địch đang dàn hàng ngang tiến về phía tôi đó Thanh Hà ...
__ Có nhiều không.
__ Tôi không rõ lắm vì sương mù , nhưng có lẽ khá nhiều đó Thanh Hà .
__ Nằm lại đó quan sát cho kỹ , nói con cái cẩn thận , chờ lệnh , nghe rõ chưa 203 .
__ 203 tôi nghe rõ rồi...
Trong lúc tôi gọi máy thì tất cả anh em đã thu dọn đồ đạc vào balo gọn ghẽ . Tôi ra dấu cho anh em , mỗi người bám một gốc cây cao su . Giờ đây , xung quanh tôi là vùng nguy hiểm , chúng tôi phải chia nhau quan sát 360 độ , không chỉ hướng trước mặt không thôi , bởi sau lưng tôi , khoảng cách hơn 100 mét với Đại Đội cũng trở nên mất an toàn ...
Có lẽ địch lần theo con đường cỏ cây dập ngã mà chúng tôi đi qua để lại , địch cũng không dám truy đuổi nhanh bởi sợ vướng mìn bẫy do chúng tôi cài đặt sau khi đi qua .
Từ trước tới giờ , tôi luôn đi tìm địch để đánh, nhưng hôm nay thì ngược lại : Địch tìm tôi để đánh . Như vậy vùng của chúng tôi đang đóng quân chắc chắn là vùng an toàn của họ và chúng tôi không đáng để họ phải lo lắng , có lẽ chúng tôi đã lọt vào vòng vây của họ...
Lệnh cho tôi là nằm lại quan sát chờ lệnh , nhưng kinh nghiệm dậy tôi : Tuỳ cơ ứng biến , không nhất thiết lúc nào cũng phải tuân lệnh một cách tuyệt đối .
Tôi cho anh em rút dần về phía Đại Đội ...
Địch tiến được một hàng cây cao su , thì tôi chắc... cũng rút được một hàng cao su , khoảng cách cứ như vậy .
Khi thấy thấp thoáng bóng dáng của anh em trong Đại Đội thì tôi dừng lại không rút nữa
vì lúc này khoảng cách giữa tôi và Đại Đội chắc chỉ chừng dăm chục mét , nếu bị phát hiện tôi rút trước khi có lệnh thì tôi sẽ bị ... te tua tơi tả . Nói thì lâu như vậy , thực tế chỉ khoảng 20 phút sau .
__ 203 Thanh Hà gọi ...
Tôi nghe rồi nhưng làm như không nghe,phải đợi gọi lần thứ hai tôi mới trả lời .
__ 203 tôi nghe .
__ Cho con cái Zulu ( rút lui ).
__ Rõ...
Tôi chỉ chờ có thế . 100 mét trong nháy mắt tôi đã về đến Đại Đội.
Đại Uý Thơm hỏi tôi : Anh nằm ở điểm nào mà về lẹ như vậy ? Tôi trả lời tỉnh queo : Tôi nằm đúng điểm Đại Uý chỉ định , rút mà không lẹ sao được Đại Uý ...
Mà tôi nằm đúng điểm thật , tôi đâu có nằm sai . Nằm sai toạ độ chỉ định rất nguy hiểm , bởi đêm lỡ bị tấn công , pháo binh bắn yểm trợ cho mình vào điểm nghi ngờ ,dè đâu ngay điểm mình nằm thì chết chắc . Ở đây , tôi chỉ ăn gian : Rút trước khi có lệnh cho ...an toàn .
Lúc này trời đã sáng rõ , Đại Đội vội vã đổi hướng di chuyển ra bìa rừng cao su , toán của tôi ''may mắn ''không phải đi đầu mở đường mà đi sau " chặn địch''. Thỉnh thoảng lại băng qua con đường đất đỏ chia cắt từng lô cao su .
Tình cờ , khi dừng lại chờ băng qua một con đường đất đỏ , tôi thấy ''người dân'' chạy xe đạp từng toán nhỏ mấy người , tôi nghĩ là dân đi làm thôi , nhưng sau đó phát hiện ra họ đi '' dép râu '' một đặc trưng của đối phương . Ngay lập tức , chúng tôi chận xét và bắt được một người , còn những người khác bỏ chạy . Quả đúng như nghi ngờ , qua lời khai chúng tôi được biết , chúng tôi đang ở cách Bộ Chỉ Huy của 2 công trường 7 và 9 chỉ chưa đầy 3 cây số ...
Hèn chi họ không sợ ''địch''là phải . Bởi 2 công trường tức 2 Sư Đoàn , có thiếu hụt quân số lắm đi chăng nữa cũng phải đến 10.000 quân , còn nếu đầy đủ thì phải gần 20.000 quân . Tôi nghe mà xanh mặt , nếu đúng như vậy , thì khi họ tổ chức tấn công , với 1 Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi gần 700 quân , thì có giỏi cỡ nào đi nữa tôi e cũng ...khó sống .
Khoảng cách được rút ngắn , chúng tôi đã ra đến bìa rừng cao su , trước mặt là cánh đồng lúa chín vàng khá rộng . Chúng tôi được lệnh chuẩn bị cho trực thăng bốc đi , có cả người mà chúng tôi bắt được khi nãy ...
10 chiếc trực thăng bay đến bốc chúng tôi đi , người bị bắt , giằng co không chịu lên máy bay , chúng tôi hỏi tại sao không chịu lên máy bay . Anh ta năn nỉ , các anh đừng xô em xuống ?
Tại sao lại xô xuống ? "Người ta '' nói , các anh bắt được chúng em , đưa lên máy bay rồi xô xuống cho chết . À, thì ra vậy .
Chuyến bốc của Đại Đội tôi an toàn , trực thăng đổ xuống trên Quốc Lộ 7 thuộc Snoul ( tôi không biết Snoul là quận hay tỉnh hay là tên của một cái Buôn làng nào ).
Ít phút sau , đợt bốc quân thứ 2 của Đại Đội bạn bị pháo kích , trực thăng bay lên vội vàng như bầy chim vỡ tổ , rất may không có thiệt hại nào . Hai bên đường Quốc Lộ 7 là những cánh đồng lúa chín vàng , cá lội dầy đặc dưới ruộng .
Đại Đội của tôi vào đóng quân qua đêm trong một Buôn nào đó ven đường .
Tiếng bom B52 nổ ầm vang xa xa trong khu vực mà chúng tôi mới rút đi cách đó ít giờ...
Vài ngày sau , đoàn quân xa đến chở chúng tôi theo Quốc Lộ 7 qua ngã ba Kret về Việt Nam , tại ngã ba có một cây cầu nhỏ mà chúng tôi gọi là Cây Cầu Biên Giới , bên kia cầu là lãnh thổ Cambodia , bên này là lãnh thổ của Việt Nam .
Qua bên kia cầu , chúng tôi được trả thêm 100 đồng một ngày , gọi là tiền Hành Quân Vượt Biên , về bên này cầu thuộc lãnh thổ Việt Nam , chúng tôi không được hưởng tiền đó .
Vài ngày ở Việt Nam , vài ngày lại qua Cambodia , cứ như thế ...
Tôi không nhớ là bao lâu , sau đó chúng tôi rút hẳn về Sài Gòn , chấm dứt cuộc hành quân
qua Cambodia.
Bây giờ là cuối năm 1971, đầu năm 1972...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''