CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 72 ''.


     CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
    MẶT TRẬN KONTUM : DELTA 1049 .
                                                         ( Bài 2 ).


         Sáng nay , một ngày của đầu tháng 3 năm 1972  .Tôi balo lên đường vào đơn vị chuẩn bị tăng cường hành quân . Cùng đi chuyến xe lam Hóc Môn - Sài Gòn này có Đan Thùy vợ của tôi . Không phải vợ tôi tiễn chân tôi lên đường ra mặt trận như trong tiểu thuyết viết  đâu , mà vì cùng trên đường đi làm mà thôi .
           Đến cổng đơn vị , xe dừng lại , hai đứa xuống xe , chúng tôi vào vào một tiệm bánh canh giò heo ngay trước cổng Tiểu Đoàn (nhà 
sách Tân Bình bây giờ ) . Ngồi ăn sáng với nhau mà hình như chúng tôi chẳng nói được gì với nhau cả , bởi  có lẽ cả hai đều mang một tâm trạng  buồn và lo lắng ...
        
        Ăn sáng xong chúng tôi chia tay nhau , tôi vác balo vào doanh trại còn vợ tôi lên xe đi tiếp đoạn đường còn lại đến tòa soạn ...

         Chiếc máy bay vận tải C123 hai động cơ cánh quạt , bán phản lực gầm rú rời phi đạo cất cánh bay lên trời cao ...rời sân bay Tân Sơn Nhất...
         
       Trên máy bay có một vài anh em bị ói , và sau đó là cả tôi nữa , tôi ngạc nhiên : sao kỳ vậy , Lính Nhảy Dù mà đi máy bay bị ói thì làm sao Nhảy Dù được ? Và khi máy bay đáp xuống sân bay dã chiến của tỉnh Kontum thì ôi thôi , có lẽ gần như cả chuyến bay đều bị ói .
     Hỏi ra mới biết là loại máy bay bán phản lực này đi nó khó chịu như vậy đó , rất dễ bị ói chứ không phải do mình yếu hay say tàu xe gì hết ...

        Đặt chân xuống sân bay , nhìn địa hình nơi  tỉnh Kontum này khiến tôi giật mình , sao mà nó giống Hạ Lào quá : Chung quanh núi non trùng trùng điệp điệp , tỉnh gì mà nhỏ quá , nhìn quanh  một vòng là muốn hết tỉnh rồi , lèo tèo vài con phố . Tự dưng tôi cảm thấy không bình an cho lắm . Có lẽ dư âm của Hạ Lào vẫn còn ám ảnh tôi chăng ? Nhưng tôi tự nhủ : Làm gì mà như Hạ Lào được , bởi đây là Việt Nam , là vùng lãnh thổ do mình kiểm soát và mọi phương tiện yểm trợ dồi dào và nhanh hơn chứ không khó khăn như Hạ Lào . Địch  không thể muốn làm gì thì làm như ở Hạ Lào được ...
       Trong  lòng thì nghĩ  như vậy , nhưng thật sự tôi không khỏi lo lắng qua kinh nghiệm chết người của trận Hạ Lào- Lam Sơn 719.
  
      Trực thăng bốc tôi và những anh em tăng cường hành quân đổ vào căn cứ Delta : núi đá , dốc đứng , cảnh hỗn loạn của căn cứ cùng với cây cối hoang tàn ngả nghiêng gẫy đổ , dư âm của một trận đánh ác liệt vẫn còn phảng phất đâu đây...
        Tôi nhanh chóng nhận nhiệm vụ của mình và những trang bị cần thiết : Địa bàn , coi  lại Tiểu Đội 1 như cũ . Vào vị trí đã chỉ định , đêm nay tôi được ngủ lại căn cứ cùng với đồng đội .

       Sáng nay , hướng di chuyển của tôi là mở đường tiến qua Charlie , núi cao dốc đứng , từ trên đỉnh núi , rời căn cứ tôi chỉ cho lính khinh binh đi đầu mở đường hướng đi và nhắc nhở cẩn thận , cứ từ từ dò dẫm mà đi , không vội , có gì lạ báo tôi ngay .  
         Bây giờ tôi là người thứ tư thứ năm trong đội hình di chuyển , cho nên có những mục tiêu tôi không nhìn thấy được mà phải qua báo cáo của khinh binh số 1( đi đầu)...
    
        Lần mò mãi đến gần trưa mới tuột xuống được hơn nửa quả núi , tiền quân dừng lại báo : có một con đường lớn cắt ngang hướng đi .    Tôi đi lên xem tình hình , trước mặt tôi là một con đường đất đỏ khá lớn , rộng đủ để cho xe tải di chuyển được , chạy vòng quanh ngọn núi dưới những tàn cây rậm rạp còn sót lại sau trận đánh những ngày trước . 
  
         Tôi nhận định : nếu từ trên nhảy xuống đường rất nguy hiểm , bởi thứ nhất : chỗ thấp nhất vách núi cũng sâu đến cỡ 4m . Thứ hai : nếu nhảy xuống mặt đường , mặt đường trống trơn không có gì che chắn rất dễ bị lộ và là mục tiêu cho địch bắn , đồng thời không có ai yểm trợ cho những anh em trên mặt đường . Thứ ba :Nếu xuống được đường êm xuôi thì không nói gì , nếu bị tấn công , các anh em đã xuống được mặt đường không cách chi chạy ngược lên được  và với vài ba anh em trên đường , chắc chắn sẽ bị tiêu diệt ...

      Tôi trình bày với Đại Úy Minh , Đại Đội Trưởng của tôi (23) như vậy . Ông nói : Tìm đường xuống , cho từng tốp nhỏ xuống thăm dò  chứ không lẽ dừng lại đây sao ? Tôi đề nghị đổi hướng xem có tìm được lối đi dễ hơn và ít nguy hiểm hơn không . Ông đồng ý , nhưng sau một hồi tìm kiếm không có chỗ nào mà vách núi thấp hơn nữa để đi xuống , cuối cùng đành liều cho tổ khinh binh xuống , số còn lại dàn hàng ngang trên thành vách núi , hỏa lực được bố trí về hướng hai đầu đường , sẵn sàng khai hỏa để bảo vệ những anh em xuống đường , trong trường hợp bị tấn công...

       Một khinh binh của tôi , tay thì nắm cành cây to , tay cành cây nhỏ , khi thì mũi giầy , gót giầy đạp vào vách núi triền núi để tìm cách xuống mặt đường , không biết xuống đã được mét nào chưa thì ...Cóc...cóc...cóc ...cóc . Một băng AK từ hướng núi đối diện bắn sang chúng tôi , may mắn không ai bị sao cả , có lẽ vì khoảng cách khá xa  chúng tôi vội rút lên cao 
để tránh tầm nhìn của địch .

       Loạt AK vừa nổ  đã báo cho cấp trên của tôi biết : Không được đi lối này ...
  
            Chúng tôi nằm lại tại chỗ và chờ lệnh ...
                                                         (Còn tiếp)


                             


                   GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow''.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét