CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
ĐÓNG QUÂN :
PHÁ TAM GIANG .
( Bài 1)
... Trung Đội Đa Năng của tôi đã ra hành quân trước tôi mấy ngày . Hôm nay tôi mới ra vùng hành quân lại . Đáng lẽ tôi chỉ ra sau bạn bè 4 ngày thôi , nhưng vì thời tiết xấu , nên cả tuần sau tôi mới có chuyến bay ...
Chiếc C130 thắng gấp như muốn dồn mọi người trong chuyến bay về phía trước của máy bay ,
tất cả thở phào nhẹ nhõm vì vừa trải qua một cuộc hành trình mệt mỏi ...
Trên mỗi khuôn mặt , ai ai cũng có vẻ như tiếc nuối những ngày vui vẻ hạnh phúc đã qua mau , và giờ đây là lo âu cho những nhọc nhằn cơ cực hiểm nguy đang rình rập chờ đón họ .
Uể oải , mọi người balo súng đạn lên vai rời khỏi con tàu để lên xe về đơn vị của mình ...
Sau khi Hiệp Định Paris được ký kết , tính tới thời điểm này (cuối 1973 đầu 1974 ) Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi hoàn toàn yên tĩnh , không xẩy ra một cuộc đụng độ nào với địch , mặc dù vị trí đóng quân liên tục được thay đổi .
Có khi đơn vị đóng quân ở những vị trí tương đối an ninh , cũng có khi nằm ở những vị trí mà không biết trước được điều gì sẽ xẩy ra : Tuyến Giáp Ranh , đối mặt với địch , mà giữa Ta và Địch chỉ cách nhau bằng một dòng sông ( Cầu An Lỗ cây số 17 ) ... Như trong phim vậy .
Ở đấy chỉ một bên không kềm chế được , bắn bậy , thì sẽ là một thảm hoạ , vì cự ly quá gần ...
Xe dừng lại ở Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , cả trung đội lãnh tiếp tế xong , lẫm lũi đi trên con đường đất chẳng ra đất , cát chẳng ra cát , cứ thế tiến về hướng Đông ra biển ...
Trời lạnh , mặc dù đã là buổi trưa , mưa phùn gió bấc , súng đạn cùng với lương thực mới lãnh tiếp tế xong , nặng nề là vậy , nhưng di chuyển không thấy đổ ra được giọt mồ hôi nào , nước mũi thì cứ chảy ra , thỉnh thoảng lại rùng mình khi có một cơn gió biển thoảng qua ...
Hai bên đường ra Phá Tam Giang là những bãi cát và những khu rừng chồi , xa xa mới có một nhóm khu dân cư , phía bên kia bờ Phá Tam Giang giáp với Biển Đông là Hương Trà , Hương Thuỷ bên này Phá Tam Giang , nơi mà trung đội tôi đang di chuyển đến là Quảng Lợi , Quảng Lộc , con đường chạy vòng quanh từ Phong Điền qua Phá đến An Lỗ , cây số 17 ...
Khi chúng tôi đến ấp Mỹ Phú , ấp đầu tiên nằm ở Phá Tam Giang , có đến năm sáu xác của những chiến xa T54 và xe lội nước PT 76 của đối phương bị bắn cháy bỏ nằm lại trân địa trông thật thảm hại .
Đây là chiến công của một Lữ Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến trong chiến dịch đánh chiếm lại Quảng Trị mà tôi không nhớ tên ...
Cứ mỗi Ấp là 6 anh Lính Dù và 1 Tiểu Đội Nghĩa Quân bảo vệ an ninh , ban chỉ huy Trung Đội nằm trong đồn Nghĩa Quân ngay giữa trung tâm của con đường dọc theo Phá Tam Giang , chạy dài khoảng 7km , tất cả Nghĩa Quân do Lính Dù chỉ
huy ...
Tôi đang là Trung Đội Phó , đáng lẽ tôi nằm trong đồn Nghĩa Quân cùng với ban chỉ huy Trung Đội , nhưng vì Trung Sĩ Huỳnh Văn Thiệt , tiểu đội trưởng tiểu đội 1 đi phép , nên tôi phải ra nắm tiểu đội 1 thay cho Thiệt ...
Anh em khác như thế nào tôi không biết , riêng tôi , tôi rất sợ đóng quân trong đồn , nhất là lại đóng quân chung với Nghĩa Quân ...
Cảm giác mất an ninh , không an toàn là rất cao ( nói sợ anh em Nghĩa Quân buồn ) vì thành phần này là Bán Quân Sự nên kinh nghiệm chiến đấu không có lại hay có nội tuyến .
Nằm trong đồn chẳng khác nào bị nhốt , nếu xẩy ra bị tấn công chỉ biết loay hoay trong đồn , không biết xoay trở ra sao , gồng mình chịu trận ...
Tôi nằm ngay Ấp đầu tiên trên của trục đóng quân và cũng là đầu của Phá Tam Giang : Ấp Mỹ Phú .
Tôi không phải nhà thơ cũng không phải nhà văn nên không biết diễn tả làm sao cho hết cái đẹp của Phá Tam Giang . Tôi chỉ biết khen Đẹp thế thôi
Đúng là Chiều Trên Phá Tam Giang .
Màu vàng nhợt nhạt của nắng chiều , màu xanh trắng của mây trời khi thì cao khi thì là đà bay , gió biển thì thào qua tai , sóng vỗ mơn man nhè nhẹ trên những con thuyền buồm xuôi ngược khi ẩn khi hiện , xa xa là những cồn cát vàng , bụi cây , thỉnh thoảng cơn gió lạnh ùa vào người ...
Đâu đó trên bầu trời , thỉnh thoảng lại có những bầy chim khá đông to , màu trắng , xếp hàng hình chữ V vội vã bay về tổ nằm quanh Phá cho kịp trước khi trời tối , nghe người dân địa phương nói , những con chim này to như con ngỗng vậy ...
Ôi !!! Đất nước thanh bình đáng yêu và thơ mộng quá ...
Sao không để cùng nhau chiêm ngưỡng hưởng thụ mà phải gây thù hận bắn giết nhau như vậy ???Đêm nay , đêm đầu tiên chúng tôi ngủ ở Phá Tam Giang , cái lạnh khó chịu , chúng tôi phải vào nhà dân xin thêm rơm để lót chỗ ngủ cho bớt lạnh , mặc dù đã được trang bị thêm những quần áo chống lạnh ...
Nửa đêm , cái lạnh cùng với cảm giác không an toàn , tôi thức dậy lôi cổ vài thằng em cùng với một số Nghĩa Quân rời vị trí ra ngoài nằm trên những gò cát bụi cây ven đường ...
Với Lính Nhảy Dù chúng tôi , việc bỏ vị trí đóng quân , chỉ để lại một số ít giữ điểm , còn lại đi nằm phục kích bên ngoài , thì đây là chuyện bình thường . Nhưng một số anh em Nghĩa Quân họ tỏ ý phản đối và lo sợ , nhưng buộc họ phải theo ý của tôi .
Tôi hỏi họ : Tại sao ra ngoài lại lo sợ như vậy .
Họ nói : Tối tụi em ngủ trong đồn quen rồi , đêm ra ngoài sợ đụng Du Kích . Mấy anh ở xa đến không biết , ở đây Du Kích hoạt động dữ lắm , chiều đến tụi em không dám ra khỏi đồn...
Trời ơi là trời : ĐÚNG LÀ BAN NGÀY QUỐC GIA BAN ĐÊM CS...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''
ĐÓNG QUÂN :
PHÁ TAM GIANG .
( Bài 1)
... Trung Đội Đa Năng của tôi đã ra hành quân trước tôi mấy ngày . Hôm nay tôi mới ra vùng hành quân lại . Đáng lẽ tôi chỉ ra sau bạn bè 4 ngày thôi , nhưng vì thời tiết xấu , nên cả tuần sau tôi mới có chuyến bay ...
Chiếc C130 thắng gấp như muốn dồn mọi người trong chuyến bay về phía trước của máy bay ,
tất cả thở phào nhẹ nhõm vì vừa trải qua một cuộc hành trình mệt mỏi ...
Trên mỗi khuôn mặt , ai ai cũng có vẻ như tiếc nuối những ngày vui vẻ hạnh phúc đã qua mau , và giờ đây là lo âu cho những nhọc nhằn cơ cực hiểm nguy đang rình rập chờ đón họ .
Uể oải , mọi người balo súng đạn lên vai rời khỏi con tàu để lên xe về đơn vị của mình ...
Sau khi Hiệp Định Paris được ký kết , tính tới thời điểm này (cuối 1973 đầu 1974 ) Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi hoàn toàn yên tĩnh , không xẩy ra một cuộc đụng độ nào với địch , mặc dù vị trí đóng quân liên tục được thay đổi .
Có khi đơn vị đóng quân ở những vị trí tương đối an ninh , cũng có khi nằm ở những vị trí mà không biết trước được điều gì sẽ xẩy ra : Tuyến Giáp Ranh , đối mặt với địch , mà giữa Ta và Địch chỉ cách nhau bằng một dòng sông ( Cầu An Lỗ cây số 17 ) ... Như trong phim vậy .
Ở đấy chỉ một bên không kềm chế được , bắn bậy , thì sẽ là một thảm hoạ , vì cự ly quá gần ...
Xe dừng lại ở Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn , cả trung đội lãnh tiếp tế xong , lẫm lũi đi trên con đường đất chẳng ra đất , cát chẳng ra cát , cứ thế tiến về hướng Đông ra biển ...
Trời lạnh , mặc dù đã là buổi trưa , mưa phùn gió bấc , súng đạn cùng với lương thực mới lãnh tiếp tế xong , nặng nề là vậy , nhưng di chuyển không thấy đổ ra được giọt mồ hôi nào , nước mũi thì cứ chảy ra , thỉnh thoảng lại rùng mình khi có một cơn gió biển thoảng qua ...
Hai bên đường ra Phá Tam Giang là những bãi cát và những khu rừng chồi , xa xa mới có một nhóm khu dân cư , phía bên kia bờ Phá Tam Giang giáp với Biển Đông là Hương Trà , Hương Thuỷ bên này Phá Tam Giang , nơi mà trung đội tôi đang di chuyển đến là Quảng Lợi , Quảng Lộc , con đường chạy vòng quanh từ Phong Điền qua Phá đến An Lỗ , cây số 17 ...
Đây là chiến công của một Lữ Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến trong chiến dịch đánh chiếm lại Quảng Trị mà tôi không nhớ tên ...
Cứ mỗi Ấp là 6 anh Lính Dù và 1 Tiểu Đội Nghĩa Quân bảo vệ an ninh , ban chỉ huy Trung Đội nằm trong đồn Nghĩa Quân ngay giữa trung tâm của con đường dọc theo Phá Tam Giang , chạy dài khoảng 7km , tất cả Nghĩa Quân do Lính Dù chỉ
huy ...
Tôi đang là Trung Đội Phó , đáng lẽ tôi nằm trong đồn Nghĩa Quân cùng với ban chỉ huy Trung Đội , nhưng vì Trung Sĩ Huỳnh Văn Thiệt , tiểu đội trưởng tiểu đội 1 đi phép , nên tôi phải ra nắm tiểu đội 1 thay cho Thiệt ...
Anh em khác như thế nào tôi không biết , riêng tôi , tôi rất sợ đóng quân trong đồn , nhất là lại đóng quân chung với Nghĩa Quân ...
Cảm giác mất an ninh , không an toàn là rất cao ( nói sợ anh em Nghĩa Quân buồn ) vì thành phần này là Bán Quân Sự nên kinh nghiệm chiến đấu không có lại hay có nội tuyến .
Nằm trong đồn chẳng khác nào bị nhốt , nếu xẩy ra bị tấn công chỉ biết loay hoay trong đồn , không biết xoay trở ra sao , gồng mình chịu trận ...
Tôi nằm ngay Ấp đầu tiên trên của trục đóng quân và cũng là đầu của Phá Tam Giang : Ấp Mỹ Phú .
Tôi không phải nhà thơ cũng không phải nhà văn nên không biết diễn tả làm sao cho hết cái đẹp của Phá Tam Giang . Tôi chỉ biết khen Đẹp thế thôi
Đúng là Chiều Trên Phá Tam Giang .
Màu vàng nhợt nhạt của nắng chiều , màu xanh trắng của mây trời khi thì cao khi thì là đà bay , gió biển thì thào qua tai , sóng vỗ mơn man nhè nhẹ trên những con thuyền buồm xuôi ngược khi ẩn khi hiện , xa xa là những cồn cát vàng , bụi cây , thỉnh thoảng cơn gió lạnh ùa vào người ...
Đâu đó trên bầu trời , thỉnh thoảng lại có những bầy chim khá đông to , màu trắng , xếp hàng hình chữ V vội vã bay về tổ nằm quanh Phá cho kịp trước khi trời tối , nghe người dân địa phương nói , những con chim này to như con ngỗng vậy ...
Ôi !!! Đất nước thanh bình đáng yêu và thơ mộng quá ...
Sao không để cùng nhau chiêm ngưỡng hưởng thụ mà phải gây thù hận bắn giết nhau như vậy ???Đêm nay , đêm đầu tiên chúng tôi ngủ ở Phá Tam Giang , cái lạnh khó chịu , chúng tôi phải vào nhà dân xin thêm rơm để lót chỗ ngủ cho bớt lạnh , mặc dù đã được trang bị thêm những quần áo chống lạnh ...
Nửa đêm , cái lạnh cùng với cảm giác không an toàn , tôi thức dậy lôi cổ vài thằng em cùng với một số Nghĩa Quân rời vị trí ra ngoài nằm trên những gò cát bụi cây ven đường ...
Với Lính Nhảy Dù chúng tôi , việc bỏ vị trí đóng quân , chỉ để lại một số ít giữ điểm , còn lại đi nằm phục kích bên ngoài , thì đây là chuyện bình thường . Nhưng một số anh em Nghĩa Quân họ tỏ ý phản đối và lo sợ , nhưng buộc họ phải theo ý của tôi .
Tôi hỏi họ : Tại sao ra ngoài lại lo sợ như vậy .
Họ nói : Tối tụi em ngủ trong đồn quen rồi , đêm ra ngoài sợ đụng Du Kích . Mấy anh ở xa đến không biết , ở đây Du Kích hoạt động dữ lắm , chiều đến tụi em không dám ra khỏi đồn...
Trời ơi là trời : ĐÚNG LÀ BAN NGÀY QUỐC GIA BAN ĐÊM CS...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''
vậy là còn được nghe chuyện hơn một năm anh nhỉ, mới đầu 74 mà, chúc anh vui, khoẻ và ấm áp
Trả lờiXóaChỉ còn vài trận đánh lớn nữa là kết thúc chiến tranh em à ...
XóaBình an luôn bên em .
A à, mỗi khi sang nhà a, e luôn tự hỏi tại sao a có một trí nhớ tuyệt vời đến thế, từng chi tiết đc tái hiện lại rất sống động dưới ngòi bút của a. Chúc a luôn sức khỏe và an lành, để viết những ký ức, a nhé.
Trả lờiXóaCám ơn em đã quá khen và những lời chúc tốt đẹp của em .Bình an hạnh phúc luôn bên hai mẹ con em ...
XóaE qua thăm a này, một ngày mưa phùn rả rích, thấy ấm lòng hơn khi ở nhà a đấy, chúc a ngày mới nhiều niềm vui
Trả lờiXóaNhà anh buồn chán tan tác như một bãi chiến trường , nhưng vì là đàn ông nên anh không thể uỷ mị được ...
XóaNếu qua nhà anh cảm thấy ấm lòng trong những ngày mưa phùn gió bấc , hay những chiều đông gió lạnh thấu xương thì em cứ vào , nhà anh luôn mở cửa mà ...
Bình an và hạnh phúc luôn bên em , chúc em luôn vui vẻ yêu đời nhé ...
kể nửa đi anh, em không thích chiến tranh nhưng lại muốn biết những yêu thương và tan nát của chiến tranh anh ạ, thích cái hồn trong câu "huynh đệ chi binh" đấy.
Trả lờiXóaAnh sẽ tiếp tục kể chứ , để khỏi phụ lòng em cũng như bạn bè theo dõi bấy lâu nay .
XóaNhưng sắp kết thúc rồi em à ...
Bình an luôn bên em . Chúc em vui nhiều trong cuộc sống ...