CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 116 ''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

PHÁ TAM GIANG :

ĐÓN CHUẨN TƯỚNG LÊ QUANG LƯỠNG 
TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ .
                                                    ( Bài 3) 
  


   Thế là xong cái Tết 1974 ... Chiều nay khoảng 4 giờ , bất ngờ Đại Úy Triết cùng vài anh em nữa đi xe đạp ghé vào chốt của tôi , Ông dựng xe đạp và đi vòng quanh chốt của tôi . Ban đầu tôi nghĩ có lẽ Ông đi kiểm tra xem chốt tôi đóng quân như thết nào thôi , nhưng sau khi xem cử chỉ của Ông khiến tôi giật mình .
Hình như Ông đang tìm một điều gì đó , vì thỉnh thoảng lại thấy Ông cúi xuống nhặt lên những chiếc lông gà ngằm ngía xem như có vẻ Ông đang đánh giá những cái lông gà ấy là cũ hay mới .
Ông hỏi tôi : tết nhất có ăn gà vịt gì không ?
Thưa Đại Úy có ăn vài con gà ạ .
Gà ở đâu mà ăn ? Dạ thưa Đại Úy gà do anh em Nghĩa Quân về nhà ăn tết mang lên cho anh em trong chốt cùng ăn cho vui ạ .
Gà mang ở nhà lên hay bắt gà của dân ?
Tôi giật mình ... Dạ ... của anh em mang lên ạ ...
 Dân người ta thưa là Lình Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù bắt gà của dân ăn có không ?
Dạ .... cái này ... tôi không rõ Đại Úy ...
Xong Ông bỏ đi ...
Mấy ngày sau tôi được lệnh để  vài anh em Nghĩa Quân ở lại coi chốt còn tất cả anh em Nhảy Dù về tập họp tại chốt của Thiếu Úy Liệu ở ấp Trung Kiều chờ lệnh ...
Tôi không biết là việc gì nữa , khi về đến nơi thì thấy anh em Nhảy Dù , Nghĩa Quân đã tập họp đông đủ , trong đó có cả trung Đội Trưởng Nghĩa Quân là anh Tân và Phó là anh Phước ...
Sau khi tập họp xong Thiếu Úy Liệu gọi anh Tân ra khỏi hàng quân hỏi Tân về việc Nghĩa Quân bắt gà của dân trong mấy ngày tết . Tân trả lời ú ớ sao đó , có lẽ Tân củng không biết việc này ...
Thiếu Úy Liệu thoi cho Tân mấy cái vào bùng và mấy báng súng M16 vào người  , Tân ôm bụng chịu đòn lùi dần ... 
Tôi giật mình , liếc nhìn anh em Nghĩa Quân , tôi thấy trong mắt họ có vẻ căm phẫn vì việc anh Tân sếp của họ bị đánh . Tôi sợ họ sẽ có những hành động chống cự lại chăng , nên nhìn qua anh em Nhảy Dù của mình thấy hai bên tương quan lực lượng nên an tâm ...Bời nếu có chống cự lại tôi nghĩ chắc họ bị đè bẹp ngay . rất may điều đó không xậy ra ...
Bây giờ đến lượt tôi lo , bởi tôi nghĩ sau anh Tân bị đánh  chắc có lẽ sẽ đến lần tôi bị đánh .... vì ít nhiều tôi cũng có liên quan đến việc này .
 Nhưng may quá tôi không bị đánh , mọi việc sau đó tan hàng coi như giải quyết xong ... 
 Còn lại một ít anh em Nhảy Dù , Thiếu Úy Liệu gọi tôi lại móc bóp lấy ra một mảnh giấy trắng nhỏ bằng 2 ngón tay trong đó có in hình biểu tượng MÌNH THÁNH CHÚA Giê Su trao cho tôi và nói : Mình thuyên chuyển về đơn vị mới an toàn rồi tặng Giang giữ làm kỷ niệm phòng thân ...Tôi cám ơn anh chào anh rồi cùng anh em về lại chốt ....
Từ đấy về sau tôi không có dịp gặp lại anh nữa ...
Trung sĩ Thiệt trả phép về nắm Tiểu Đội 1 lại , tôi về BCH Trung Đội nằm chung với Chuần Úy Sơn tại đồn Nghĩa quân nằm ở giữa ấp Trung Kiều và Lai Hà .....  






Hôm nay lại đến ngày lãnh tiếp tế theo chu kỳ , một số anh em đi lãnh tiếp tế cho trung đội , một số theo Chuẩn Úy Ngô Văn Sơn , Trung Đội Trưởng Đa Năng đi lục soát trong Phá Tam Giang , số còn lại ở với tôi canh gác giữ đồn ...

    Những anh em đi lãnh tiếp tế , vì sẽ phải cõng lương thực về cho Trung Đội , đường xa , mang nặng ,  địa thế trống trải , tôi nghĩ là an toàn không có gì nguy hiểm phải lo sợ , nên cho anh em đi người không cho nhẹ mà không cần phải mang vũ khí theo ...


     Theo quy định của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù : Nghiêm cấm tất cả các quân nhân trong Sư Đoàn , kể cả Sĩ Quan , không một ai được đội nón ''bo'', một loại nón vải rộng vành , bất cứ ở nơi đâu .         Khi ra đường , tất cả bắt buộc phải đội ''nón sắt'' hai lớp và mang theo xẻng cá nhân bên mình ...


    Vì nằm biệt lập , xa ''mặt trời'' Chuẩn Úy Sơn đã không chấp hành lệnh này , vì nghĩ rằng nơi hoang vắng này cấp trên nào ra tới đây , ai bắt gặp đâu mà sợ ...

      Ông dẫn lính đi lục soát , ai cũng đội nón sắt , chỉ riêng mình ông đội nón ''bo'' ...

       ... Bây giờ là khoảng giữa trưa , toán đi lãnh tiếp tế có lẽ cũng đã gần vế đến nơi . Bỗng tôi nghe tiếng máy bay trực thăng mỗi lúc một gần , tôi ra khỏi lều và nhìn xem máy bay từ đâu bay đến ...

     
         Một chiếc trực thăng đang bay trên đầu toán tiếp tế và cũng đang theo hướng về đồn nơi tôi đang đứng , trực thăng mỗi lúc như muốn xuống thấp hơn và  như có vẻ muốn đáp xuống con đường nằm cạnh bên đồn của tôi ...

     Tôi tự hỏi : Chẳng lẽ máy bay đáp xuống đây ? Máy bay chở ai và xuống làm gì ? Tôi chưa biết ất giáp gì thì máy bay đáp xuống thật .

   Vì không có máy truyền tin để liên lạc , nên tôi không biết trên máy bay đó là ai ...
     
     Tôi đứng trong đồn dòm ra , vẫn chưa biết là ai .
Mãi đến khi bụi bay đi hết , những người trong trực thăng  từng người rời máy bay bước xuống đất ra ngoài , lúc này tôi mới tá hỏa , mặt không còn chút 
máu khi nhận ra :
    
         Chuẩn Tướng Lê Quang Lưỡng , Tư Lệnh Sư Đoàn , Đại Tá Văn Bá Ninh , Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 3 , Thiếu Tá Phương Ban 3 Lữ Đoàn , Trung Tá Nguyễn Đình Ngọc Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 2 của tôi và Đại Úy Lý Văn Long Đại Đội Trưởng Đại Đội 23 của tôi , tất cả đều gọn gàng súng đạn , nón sắt và xẻng cá nhân xếp gọn bên hông ...

    ...Hồn vía lên mây , tôi cắm đầu chạy vào lều  xỏ vội đôi giầy , quơ vội chiếc nón sắt đội lên đầu quên cả mang súng đạn và chạy ra giơ tay chào trình diện Tướng Tư Lệnh :

       - Trung Sĩ Nhất Vũ Đình Giang , Trung Đội Phó Đa Năng , Đại Đội 23 số quân 70/130... trình diện Chuẩn Tướng chờ lệnh ...
     
      Ông không thèm dòm tôi , và cũng chẳng thèm chào lại tôi . Tôi đứng như trời trồng , trong lòng run như đang lên cơn sốt , khi nhìn thấy tất cả ai cũng súng đạn nón sắt , xẻng gấp đeo bên mình , chỉ riêng tôi , một anh Trung Sĩ  quèn lại chẳng mang theo gì cả . Tôi lo lắng thế nào cũng bị ăn đòn ...

     Toán tiếp tế về đến nơi , không dám vào đồn , đứng cách trực thăng vài chục mét . Tướng Tư Lệnh gọi Đại Tá Văn Bá Ninh lại và nói :

  - Anh xem lính của anh đi lãnh tiếp tế kìa , giống như đi chợ vậy , không mang súng đạn gì hết , lỡ gặp du kích thì sao ? 
          Sau câu hỏi là mấy cú đấm vô bụng Đại Tá Văn Bá Ninh , Ông oằn người , tôi không bị đánh , nhưng thấy Ông bị đánh mà đau , vì biết lát nữa đây sẽ đến lượt tôi .

    Đại Tá Văn Bá Ninh hỏi tôi :
- Trung Đội Trưởng đâu ?
- Dạ thưa Đại Tá , Chuẩn Úy Sơn dẫn Trung Đội đi lục soát .
- Gọi Chuẩn Úy Sơn về đây .
     Đại Úy Long lấy máy gọi Chuẩn Úy Sơn về trình diện .Tôi lo sợ quá , vì biết Chuẩn Úy Sơn lúc đi đội nón bo , nhưng không biết làm sao để liên lạc cho ông hay ...

      Lát sau , Chuẩn Úy Sơn nghênh ngang dẫn lính trên đường về đồn . Đáng lẽ việc Ông dẫn lính đi lục soát là có thêm điểm , nhưng nhìn Ông đội nón bo đi trên đường mà tôi muốn khóc , muốn chạy ra giật chiếc nón ấy vất đi để thay vào bằng chiếc mũ sắt quen thuộc , nhưng tôi không thể làm được ...


     Đại Tá Ninh nói với Trung Tá Ngọc :

- Anh xem Sĩ Quan của anh kìa , giống cao bồi không ?
   Mấy cái đấm vô bụng Trung Tá Ngọc ...

   Trực thăng nổ máy , mọi người lên máy bay , trước khi lên máy bay , Trung Tá Ngọc nói với Chuẩn Úy Sơn ( Giọng Huế ) :

-Đù mạ anh , bổn giờ chiều tôi quay lại ...

      Trực thăng cất cánh bay đi tôi thở phào nhẹ nhõm , nhưng cả tôi và Chuẩn Úy Sơn đều lo lằng cho câu nói của Trung Tá Ngọc : Chiều quay lại ...


    Tôi hối lính , mọi người lo sửa sang hầm hố cá nhân , lau chùi súng đạn chờ Trung Tá Ngọc bay đến ... Tôi và Ông Sơn đều  cầu mong câu nói ấy chỉ là nói suông ...


   Nhưng không , đúng như lời Trung Tá Ngọc nói , 4 giờ chiều , tiếng trực thăng từ xa vọng lại . Tất cả tập họp chuẩn bị đón tiếp Ông . Xuống trực thăng Ông hầm hầm đi vào đồn cùng với Đại Úy Long , Chuẩn Úy Sơn đứng trước hàng quân , vừa Nhảy Dù và Nghĩa Quân gần 100 người ,  chào trình diện xong , lãnh ngay mấy cú đấm vào bụng , mấy mũi giầy bốt đờ sô vào chân , Chuẩn Úy Sơn  như muốn quỵ xuống vì đau , nhưng vẫn cố gắng đứng nghiêm chịu đòn ...


    Trung Tá Ngọc nói : Đm , tại anh mà tôi bị đánh anh biết không ...

     Tôi sợ quá , chắc sắp đến lượt tôi ...
  Nhưng không ...Sau trận đòn dành cho Chuẩn Úy Sơn , Trung Tá Ngọc , Đại Úy Long ra trực thăng bay đi ...
   Anh Trung Đội Phó Nghĩa Quân hỏi tôi : Chu cha , hồi trưa ông Đại Úy nào mà hung dữ quá vậy , đánh Ổng để bây giờ Ổng đánh mình .
    Tôi cười nói : Ông nội , hồi trưa người đánh Ổng là Đại Tá Lữ Đoàn Trưởng chứ Đại Úy sao dám đánh Ổng ...
      Anh ta nói : Ghê quá , tôi đâu biết , Trung Tá mà còn bị đánh ... 
   
         Lính Nhảy Dù kỷ luật là thế đấy , đừng tưởng cấp Đại Tá là lớn , không ai dám đụng tới , chỉ hơn một cấp thôi , cũng đánh te tua người dưới một cấp . Thậm chí cùng cấp , nhưng chức vụ lớn hơn , cũng có thể đánh ... Nhưng đánh xong , mọi chuyện bỏ qua hết , không trù dập bao giờ ...

      Tôi không bị đánh , có lẽ cấp trên biết , một anh Hạ Sĩ Quan nhỏ bé như tôi mà đón một vị Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn là chuyện hy hữu , do đó làm sao đúng lễ nghi quân cách cho được ?


       Chuẩn Tướng Lưỡng đã qua đời ở Mỹ . Bây giờ ngồi đây viết lại những kỷ niệm này tôi thấy vui thay cho đời Lính của mình :


       Một anh chàng Trung Sĩ Nhất lè phè trước vị Tướng Tư Lệnh và các Sĩ Quan cao cấp của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn , thế nhưng không bị đòn :

  
     BỞI CÁC NGÀI BIẾT , CỠ TÔI , GẶP CÁC   NGÀI ĐỦ KHIẾP , CẦN GÌ ĐÁNH . THẾ MỚI LÀ HUYNH ĐỆ CHI BINH CHỨ .


GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow''




    







                        


    


6 nhận xét:

  1. Cái xẻng cá nhân chỉ có hiệu quả khi phòng thủ vị trí, mà lính dù ít có dịp phòng ngự. gặp chổ đất cứng như ở chân thành , an lộc thì đào xong hố cá nhân là di chuyển rồi. mang theo cho nặng thêm. sang thăm anh để hiểu hơn về tâm tư người lính. chúc anh nhiều sức khoẻ nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đóng quân qua đêm , bất cứ ở đâu , đều phải đào hố cá nhân để phòng thủ Mẫn ạ . Có hố cá nhân cảm giác an toàn và dễ kiểm soát khi bi tấn công ban đêm . Đã có trường hợp bị địch tràn ngập tuyến phòng thủ , lúc này chỉ có những người ở dưới hố cá nhân là an toàn còn ai chạy trên tuyến phòng thủ đều bị tiêu diệt ...
      Bình an luôn bên em .

      Xóa
  2. Hôm nay chúng ta bước vào 40 đêm ngày chay thánh, em chúc anh luôn bình an và tràn đầy ân huệ của Chúa Giê su Kitô

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hỡi người ..hãy nhớ mình là bụi tro ... Một mai mình sẽ ...trở về bụi tro ...
      Biết là như vậy , sao con người vẫn bon chen lừa lọc để đạt được mục đích ...
      Chúc em giữ mùa chay thánh tốt lành ...

      Xóa
  3. Thời gian để đào xong một hố là bao lâu hả anh, nếu đất quá cứng thì sao? kích thước của hố ngang , dài và sâu là bao nhiêu, ban đêm bị tấn công là không được di chuyển khỏi hố hả anh? trong một ngày chiến đấu thường mổi người bắn khoảng bao nhiêu đạn vậy anh?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không có quy định nào về thời gian hay kích cỡ cho người lính khi phải đào một cái hố cá nhân , tùy theo vùng đất mà cố gắng đào xong cái hố ấy , vì hơn ai hết bản thân người lính biết cái hố cá nhân an toàn đến tính mạng của mình như thế nào . Thông thường hố cá nhân hình chữ L và đủ cho 2 người khi bị pháo kích nhảy xuống an toàn chiều dài của chữ L được cưa cây gác lên và đổ dất lên trên làm nắp tránh miểng pháo , chiều ngăn của chữ L như một cửa để nhảy xuống . Ngồi trong hố cá nhân an toàn như một lô cốt mi ni , và bắn về phía trước như lỗ châu mai .Hố cá nhân còn giữ cho phòng tuyến dễ kiểm soát khi giao tranh , hố nọ cách hố kia chừng 5m nhìn thấy nhau nên rất yên tâm . Cho nên dù tấn công nặng thế nào cũng gồng mình chịu trận , ít khi bỏ phòng tuyến chạy . Khộng thể xác định được mỗi lần đụng độ mỗi người lính sử dụng bao nhiêu viên đạn , nhất là Lính Dù , anh sử dụng lựu đạn M26 hay M67 và M72 , M79 kết hợp với sự yểm trợ của pháo binh 105 ly nhiều hơn đạn M16 trong phòng thủ cũng như tấn công . Đạn hầu như không bao giờ thiếu ...

      Xóa