CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 142 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

NGÀY CUỐI CỦA CUỘC CHIẾN : 
KHOẢNG 11 GIỜ 30 TRƯA NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975 ...

VĨNH BIỆT THỦ ĐÔ SÀI GÒN !!!


     ... Sau khi nghe đài phát thanh thủ đô Sài Gòn thông báo , Đại Tướng Cao Văn Viên vắng mặt , tôi đã sợ , giờ đây phải đưa Tướng Vĩnh Lộc lên thay , ít phút sau cũng vắng mặt luôn , khiến tôi càng lo sợ hơn ...


         Và cuối cùng là Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Mạnh (?) Phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu lên nắm quyền chỉ huy ...

Thật ra , khi cựu Trung Tướng Vĩnh Lộc lên thay Đại Tướng Viên , tôi cũng đã sợ chứ đừng nói chi Chuẩn Tướng Mạnh , bởi Tướng Vĩnh Lộc là một trong những vị Tướng bị  thất sủng , sau khi cuộc đảo chánh Tổng Thống Ngô Đình Diệm thành công . 
      Trước đó Ông giữ chức Tư Lệnh Quân Đoàn 2 Vùng 2 chiến thuật . Với tôi , Ông không được nổi tiếng cho lắm , vì không vào thời điểm của tôi như Tướng Đỗ Cao Trí , Tướng Nguyễn Viết Thanh ...
Dòng người vẫn đang tràn vào Sài Gòn theo con đường Lê Văn Duyệt nơi Đại Đội tôi phòng thủ . Khoảng gần 11 giờ , một trái đạn pháo không rõ là loại nào , của ai bắn  , từ hướng Bẩy Hiền bay ngang qua vị trí của tôi phát nổ , miểng bay tứ tung , đúng lúc một cô gái đi ngang và miểng pháo đã chém cụt một bàn tay của cô gái . 

     Tôi vội lôi cô vào ngã 3 cư xá Bắc Hải , gọi y tá băng bó vết thương cho cô và chỉ cô đi nhanh vào trung tâm Sài Gòn để được cứu chữa , vì y tá Đại Đội của tôi không đủ điều kiện giúp cô ...

Cùng thời điểm này , qua máy truyền tin , tôi được biết có 2 chiếc T54 , 1 chiếc quay đầu rẽ trái để đi về hướng Lăng Cha Cả , và 1 chiếc rẽ phải đi về hướng Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù đã bị bắn cháy 

Đài phát thanh Sài Gòn vẫn liên tục yêu cầu người dân đừng rời máy thu thanh để nghe những tin cần thiết mới nhất ...
Khoảng 11 giờ 30 , từ đài phát thanh Sài Gòn , bất ngờ Tổng Thống Dương Văn Minh kêu gọi tất cả anh em binh sĩ đang bảo vệ thủ đô Sài Gòn , buông súng , không chống lại đối phương nữa để tránh đổ máu ...
      Tiếp theo là lời kêu gọi của Chuẩn Tướng Mạnh cũng kêu gọi như vậy ...
Hoang mang ..., tôi chưa biết thực hư thế nào , vì cho đến giờ phút này , chiến xa M41, M48 vẫn còn nằm đây , 2 chiếc T54 mới bị bắn cháy có lẽ vẫn còn nóng hổi và tôi chưa mất một viên đạn nào ...
TINH THẦN CHIẾN ĐẤU CỦA LÍNH NHẢY DÙ VẪN TỐT , TÌNH HÌNH KHÔNG CÓ GÌ NGHIÊM TRỌNG , THẾ TẠI SAO LẠI CÓ LỆNH BUÔNG VŨ KHÍ ĐỂ TRÁNH ĐỔ MÁU ??? CHƯA CÓ MỘT CUỘC ĐỤNG ĐỘ NÀO MÀ , ĐẠN DƯỢC TRANG BỊ CHÚNG TÔI CÒN Y NGUYÊN CHƯA MẤT MỘT VIÊN ...
Nhưng lệnh đấy là thực tế , Thiếu Tá Hạnh nói như muốn khóc với chúng tôi : Nhiêm vụ của tôi với anh em , đến đây là chấm hết , chúng ta chia tay nhau , ai về nhà người nấy ...

      Bây giờ , đối với tôi không là ngỡ ngàng , mà kinh hoàng mới đúng .

Chủ nhà nghe tin , vội lấy cho chúng tôi ( khoảng 10 người ) mỗi người một bộ quần áo civil , nói chúng tôi thay quần áo đi , vì mặc quần áo Nhảy Dù nguy hiểm và bất lợi trong lúc này ...
Chúng tôi răm rắp làm theo lời chủ nhà , thay quần áo xong chúng tôi vội vã xuống dưới đất để ra khỏi căn nhà này , không kịp mang theo balo súng đạn còn đầy trên sân thượng . 
       Chủ nhà sợ quá , nói chúng tôi làm ơn mang vất hết ra đường kẻo ''họ'' vào nhà mà thấy '' những thứ đó '' thì chết ...
Trước khi lệnh buông súng được phát đi , Sài Gòn bình yên không có tiếng súng nổ , nhưng chỉ 10 phút sau , súng đì đùng nổ vang khắp nơi , tôi không biết là của đơn vị nào , của lực lượng nào ,vì lúc này không còn máy truyền tin để theo dõi nữa ...

        TS1, Hàng Chênh , Trung Đội 4 của tôi , không biết lượm ở đâu được chiếc Lambretta , gọi tôi leo lên xe và chở tôi chạy vào trung tâm Sài Gòn , ra bến Bạch Đằng , lúc này tôi thấy vô số xe gắn máy vất đầy trên bến cảng , có cả xe hơi nữa  , dưới bến Bạch Đằng vài con tầu khá lớn vẫn còn neo đậu , lố nhố người trên tầu ...

Tôi hoang mang không biết đi về đâu , Hàng Chênh lượm một chiếc xe khác và giao cho tôi chiếc xe đang đi , tôi chạy 1 vòng Sài Gòn rồi quay lại Ngã 3 Ông Tạ ...
Những cao ốc , nhà lầu sang trọng bị đập phá , cảnh hôi của của những người dân , người bê TV , kẻ rinh tủ lạnh , xe máy bày ra đường phố trông thật thảm hại , những kho Quân Tiếp Vụ gần đấy , chuyên cung cấp cho Quân Đội cũng bị đập phá và lấy đi hàng hóa ...

     Súng đạn vất đầy đường , đâu đó nhửng em bé lượm súng và đưa lên trời bắn bừa bãi , vài thanh niên không biết là của lực lượng nào , tay đeo băng đỏ cũng thi nhau bắn súng lên trời , thật đáng sợ cho cảnh nổ súng bừa bãi này ...

Khoảng 2 giờ chiều , tôi về đến Ông Tạ cũng là lúc đối phương đang chậm chạp tiến vào Sài Gòn , hai bên đường người dân vẫn e dè chưa dám mở cửa .
Họ mặc quần áo màu cỏ úa , đi dép râu đội nón tai bèo , vác súng Ak hay B40,41 đi hai bên đường , dè dặt qua từng căn nhà dọc đường Lê Văn Duyệt tiến vào Sài Gòn .
Tôi chạy xe về trại gia binh tìm xem vợ con ra sao , đến nhà cửa khóa , trên cửa chữ của vợ tôi viết vội vàng : Em và con ở một cao ốc trên đường Nguyễn Văn Thoại ...
Tôi vội chạy xe đi tìm địa chỉ trên , khi đến ngang cổng Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù thì ghe tiếng gọi anh Giang , anh Giang . Tôi nhìn sang phía có tiếng gọi tên mình thì thấy vợ tôi đang đi xe đạp , có lẽ đi tìm tôi hay định về nhà ở trại gia binh ...
Gặp nhau chúng tôi mừng quá , tôi theo vợ tôi về nơi trú ẩn , tại đây tôi chở vợ con và một ít đồ đạc mà vợ tôi mang theo lúc chạy loạn để về nhà cha mẹ ở Hóc Môn .

Trên đường về nhà , ngược chiều với tôi là những xe Molotova chở đầy quân , có lẽ từ hướng Tây Ninh hay Cambodia đang tiến vào Sài Gòn , họ ngồi trên xe ung dung , thoải mái như là đang duyệt binh chứ không  phải trong tư thế sẵn sàng  chiến đấu ...
Dưới mặt đường là những bộ quần áo kaky màu ô liu , giầy máp , giày bố , balo , mũ sắt vất nằm ngổn ngang trông thật thảm hại ...
Thỉnh thoảng một vài anh ''Lính'' thua trận , có lẽ là tân binh , bởi mặt mũi non choẹt , tóc hớt cao , từ hướng Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung , mặc có cái quần kaky xanh , áo thung trắng hớt hải đi bên lề đường trông thật tủi nhục và xấu hổ ...Khi tôi đến ngã tư An Sương , ở đây có một căn cứ của Liên Đoàn Biệt Cách 81 Nhảy Dù , không biết có xẩy ra đụng độ của lực lượng này với đối phương hay không , nhưng ngay tại ngã tư , tôi thấy một xe GMC nằm bên lề đường Xa Lộ Đại Hàn vài ba xác người mặc quân phục của Biệt Cách 81 Nhảy Dù nằm vắt vẻo trên thành xe , một vài cánh tay thòng xuống bên hông xe GMC ...
Những hình ảnh trên , tôi cứ tưởng chỉ có thể xẩy ra ở Bình Long , An Lộc , Huế Quảng Trị trong Mùa Hè Đỏ Lửa , hay đèo Phượng Hoàng , Quốc Lộ 21 trên đường đánh lên Buôn Ma Thuộc mà thôi ... 
     Nhưng không , đây là những hình ảnh đã và đang xẩy ra tại Thủ Đô Sài Gòn vào ngày cuối của cuộc chiến ...Tôi về đến ngã tư Trung Chánh , gần nhà tôi  cũng một cảnh tương tự như vậy , nhưng trên xe là những xác người của đối phương , họ cũng nằm vắt vẻo trên những chiếc xe Molotova bị bắn cháy , xác người cùng với xác xe chỉ một màu đen ...
Tôi về đến nhà khoảng 5 giờ chiều ngày 30 tháng 4 năm 1975 . 
          Cha mẹ anh em , lối xóm bạn  bè mừng rỡ không sao tả xiết . Sự vui mừng vì chiến tranh đã kết thúc ... còn tôi thì vẫn được bình an trở về .

     SỰ KẾT THÚC CỦA CUỘC CHIẾN MÀ TÔI LÀ NGƯỜI THUA CUỘC , KHIẾN TÔI KHÔNG MẤY HÀI LÒNG . 
     BỞI CHÚNG TÔI KHÔNG THUA VÌ THIẾU TINH THẦN  CHIẾN ĐẤU , VÔ TRÁCH NHIỆM , MÀ CHÚNG TÔI THUA DO BỊ QUAN THÀY BÁN ĐỨNG . 
     ĐIỀU NÀY ĐÃ CÓ TỪ NĂM 1972 ...
    ĐÂY LÀ ĐIỀU KHIẾN TÔI RAY RỨT BẤY LÂU MẶC DÙ CHIẾN TRANH ĐÃ ĐI QUA 40 NĂM .
         SÀI GÒN ƠI ... VĨNH BIỆT .




                            GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''.




13 nhận xét:

  1. em ngỡ anh quên nơi đây rồi chứ

    Trả lờiXóa
  2. Quên làm sao được em , hôm nay là bài cuối đấy . Bình an luôn bên em ...

    Trả lờiXóa
  3. Ôi một bài viết hay quá anh à!
    "SỰ KẾT THÚC CỦA CUỘC CHIẾN MÀ TÔI LÀ NGƯỜI THUA CUỘC , KHIẾN TÔI KHÔNG MẤY HÀI LÒNG .
    BỞI CHÚNG TÔI KHÔNG THUA VÌ THIẾU TINH THẦN CHIẾN ĐẤU , VÔ TRÁCH NHIỆM , MÀ CHÚNG TÔI THUA DO BỊ QUAN THÀY BÁN ĐỨNG .
    ĐIỀU NÀY ĐÃ CÓ TỪ NĂM 1972 ...
    ĐÂY LÀ ĐIỀU KHIẾN TÔI RAY RỨT BẤY LÂU MẶC DÙ CHIẾN TRANH ĐÃ ĐI QUA 40 NĂM .
    SÀI GÒN ƠI ... VĨNH BIỆT ."

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Buồn quá phải không Tím , anh viết như vậy có gì là quá đáng không em . Chúc em cuối tuần và nghỉ lễ vui vẻ nhé ...

      Xóa
  4. chính bọn họ cũng bị bán đứng đấy anh ạ, sang thăm anh và chúc anh buổi chiều ấm áp anh nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì hi , cám ơn em đã theo chân anh đến ngày cuối cùng của cuộc chiến . Anh viết có gì sai lằm không , góp ý nhé . Bình an luôn bên em ....

      Xóa
  5. Anh viết rất đúng với diển biến lịch sử, không sai mà chỉ có lầm ở nhận định bị bán đứng nên ray rức tới nay, thật ra trong cuộc chiến nầy người bị bán đứng là tổng thống mỹ anh ạ. chính tập đoàn vũ khí mỹ đã bán tất cả.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tổng Thống Bush đã từng tuyên bố : Tất cả chỉ vì quyền lợi của nước Mỹ mà thôi ...
      Vì thế anh nghĩ Đồng Minh của Mỹ hãy xem Việt Nam như một bài học , cần cảnh giác ... để không bị '' bán đứng'' ...

      Xóa
  6. Hình như quân phục cỏ úa là quân phục dành cho những quân nhân chính quy của Bắc Việt? sau hiệp định Paris, trong đó có nói là 2 miền không được đem quân qua vĩ tuyến 17 gây chiến?. Nhưng tại sao lúc 30/4 lại có quân chính quy của Bắc Việt ở Sài Gòn?.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin lỗi! nếu con viết sai.

      Xóa
    2. Cho phép chú gọi là con nhé , con không viết sai đúng là như vậy màu cỏ úa . Hiệp định Paris đã bị vi phạm ngay từ sau khi mới ký chưa ráo mực cho nên mới dẫn đến ngảy 30/4 . Việc này nhạy cảm chú không thể giải thích trên đây cho con được . Cám ơn con đã xem . Trang này của chú sẽ bị đóng cửa từ 2/4/ 2019 nhà mạng thông báo như vậy .

      Xóa
  7. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  8. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa