CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ HIỆP ĐỊNH PARIS KÝ NGÀY 27 THÁNG 1 NĂM 1973 ...
( Bài cuối )
TUYẾN GIÁP RANH ...
... Như tôi đã viết , hiêp định Paris hay người ta còn gọi là Hiệp Định Ngừng Bắn Da Beo .
Không phải trong tất cả những vùng đồi núi trùng điệp hay rừng già bạt ngàn ấy , của Miền Nam Việt Nam , đâu đâu cũng có sự hiện diện của Lính Việt Nam Cộng Hòa , hay ngược lại , chỗ nào cũng có mặt của Quân Giải Phóng Miền Nam Việt Nam và Bộ Đội Miền Bắc ...
Có những khu vực hoàn toàn do Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa kiểm soát , cũng có những khu vực hoàn toàn do Việt Cộng kiểm soát , cũng có những khu vực mà cả hai bên cùng kiểm soát và chiếm đóng ...
Vì thế , khu vực mà cả hai bên cùng chiếm đóng , kiểm soát , nơi mà hai bên đồng ý , công nhận làn ranh phân định thuộc về mình , được gọi là TUYẾN GIÁP RANH ...
Đóng quân ở tuyến giáp ranh rất nguy hiểm , bởi " HAI KẺ THÙ " đối mặt nhau , có những nơi không quá 20m , chỉ cách nhau bằng những hàng rào mìn bẫy và những chướng ngại vật làm bằng những cây rừng tạm bợ ...
Bên này có thể nghe được bên kia nói chuyện , có thể nhìn thấy người bên kia đi lại và những sinh hoạt của nhau ...
Thế nhưng không ai biết được điều gì sẽ xẩy ra
khi mà một trong hai bên , bất ngờ nổ súng khai hỏa trước , với khoảng cách quá gần như vậy thì hậu quả là không lường được .
Theo quy định của đơn vị chúng tôi , anh em nào đóng ở TUYẾN GIÁP RANH , tuyệt đối cấm nói chuyện hay cãi vã với đối phương . Mọi sinh hoạt vẫn phải giữ bí mật .
Để bảo đảm an toàn cho chính mình , việc đi lại đều di chuyển dưới giao thông hào cho đến khi ra khỏi tầm nhìn của đối phương thì mới đi lại bình thường ...
Sở dĩ cấm nói chuyện và cãi nhau là vì khi cãi nhau ,thường là chê bai chế độ của nhau , tuyên truyền chứ chẳng có gì đáng để học hỏi cả , và cứ bên này chê bên kia , cãi qua cãi lại thì chắc chắn sẽ có bắn bậy . Nhất là một bên nào đó cãi chầy cãi cối , không chấp nhận việc đó là sai , mặc dù họ biết điều đó là sai ...
Tôi ra hành quân lại đúng lúc Tiểu Đoàn nghỉ dưỡng quân ở Phong Điền , nằm cạnh Quốc Lộ 1 , đối diện với căn cứ Hòa Mỹ .
Điều làm tôi ngạc nhiên là Trung Đội 1 của tôi , hôm nay lại được đóng quân chung với Bộ Chỉ Huy của Tiểu Đoàn , có tới 2 Sĩ Quan : Chuẩn Úy Nguyễn A Răng và Chuẩn Úy Ngô Văn Sơn , quân số đầy đủ đúng tiêu chuẩn , gồm 3 Tiểu Đội mỗi Tiểu Đội 12 người , Tiểu Đội Trưởng là 1 Trung Sĩ , trong đó có tôi kiêm luôn chức Trung Đội Phó , ban Chỉ Huy Trung Đội 5 người , tổng cộng 41 người ...
Hỏa lực bình thường đã hùng hậu , nay Trung Đội tôi lại được trang bị càng hùng hậu hơn , với 3 khẩu đại liên M60 , 7 khẩu M79 còn lại là XM16 và các trang bị thông dụng khác ...
Và điều ngạc nhiên của tôi đã được trả lời ngay : Trung đội đang chờ để chuẩn bị học Khóa 3 Đa Năng ở Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù , thời gian học là 3 tháng ...
Tôi có nghe nói về chương trình của khóa học này , nhưng không ngờ Trung Đội của tôi lại được tham gia . Khóa học với những bài học khá đặc biệt trong chương trình huấn luyện , học môn nào , thực hành ngay ...
Nhiệm vụ của Trung Đội tôi rồi đây sẽ nặng nề và nguy hiểm hơn bởi hai chữ ĐA NĂNG ...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
DUYỆT BINH :
NGÀY QUÂN LỰC 19 THÁNG 6 NĂM 1973 .
...Đáng lẽ tôi đã tăng cường ra hành quân , vì vết thương đã lành hẳn sau một thời gian khá dài điều trị tại bệnh viện Đỗ Vinh .
Lúc này Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi đang đóng ở Phong Điền (Thừa Thiên Huế ) chạy dài tới Hương Thủy , Phá Tam Giang , Quảng Lợi , Quảng Lộc ...
Số tôi lại gặp may mắn : Vì chỉ còn khoảng 1 tháng nữa là đến ngày Quân Lực 19 tháng 6 , vì thế tôi chưa phải ra hành quân lại , mà ở hậu cứ cùng với một số anh em khác tham gia tập dượt trong đội hình duyệt binh của ngày lễ lớn trong Quân Đội ...
Đây là lần thứ 2 mà tôi được vinh dự đứng trong đội hình duyệt binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa . Lần thứ nhất vào ngày 19/6/1971 sau khi cuộc hành quân Lam Sơn 719 ở Hạ Lào kết thúc .
Đời lính , đâu phải ai cũng được tham gia vào những ngày trọng đại này đâu , thế mà tôi được tham dự đến 2 lần .
Tuy có mệt nhọc , cực khổ với những buổi tập dượt nghi thức cho buổi lễ kéo dài cả tháng , với những buổi trưa nắng oi ả của Sài Gòn ...
Để rồi chỉ trình diễn đi qua khán đài chưa đến 30 phút ...
Với tôi , một người lính '' kỳ cựu'' thì những động tác này là quá quen thuộc .
Năm nay , buổi lễ được tổ chức nằm trên đường Trần Hưng Đạo , từ hướng Chợ Lớn chạy về trung tâm Thủ Đô Sài Gòn mà khán đài chính nằm đối diện với chợ Bến Thành ...
Cũng như lần duyệt binh trước , thành phần tham dự buổi lễ , đủ mọi quân binh chủng trong Quân Đội đều có mặt .
Ở dưới đất , ấn tượng nhất có lẽ là xe thiết giáp các loại , từ thiết vận xa M113 đến xe tăng M41, M48 và pháo binh loại 175 ly , được đặt trên một xe tăng với nòng dài đến 8m . Tất cả được lau chùi bóng lộn ...
Trên trời thôi thì đủ loại máy bay , trực thăng UH1 B , Chinook Ch47 , máy bay vận tải C130 , C123 , Dakota C47 ...
Đẹp nhất là những chiếc máy bay ném bom khu trục , khi bay gần đến khán đài thì từ máy bay thả ra những làn khói màu vàng đỏ , tạo ra hình lá cờ màu vàng ba sọc đỏ ngày một lớn hơn và sau đó tan dần vào khoảng không ...
Các đơn vị Lục Quân thì khỏi nói : như một rừng người , rừng cờ với các phù hiệu của đơn vị , cùng với các loại huy chương xanh đỏ đeo đầy trên ngực áo .
Ở cầu vai áo cũng vậy , những loại dây bửu chương màu sắc rực rỡ xanh đỏ vàng ...
Tất cả những loại huy chương , dây bửu chương ấy , chỉ có những người lính mới biết được loại nào giá trị hơn loại nào mà thôi , còn người dân chắc chẳng ai biết được điều đó ...
Bây giờ vợ con tôi đã khỏe , được gần 3 tháng rồi , mình tôi chăm sóc vợ con trong suốt thời gian đó ...
Lễ duyệt binh ngày Quân Lực cũng đã kết thúc , tôi chờ phương tiện để ra vùng hành quân lại ...
Những ngày hạnh phúc đã qua mau , ba lô , súng đạn , gian khổ hiểm nguy , bạn bè đang chờ tôi ...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
DỌN NHÀ , ĐƯA VỢ VÀO TRẠI GIA BINH
TIỂU ĐOÀN 2 NHẢY DÙ ...
... Bây giờ là tháng 4 năm 1973 .
Tôi lập gia đình được khoảng một năm rưỡi . Trong cuộc sống chung chạ với gia đình , nảy sinh những mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu , em chồng chị dâu ...
Tôi thì đi hành quân miệt mài , dăm ba tháng mới về với gia đình mươi ngày , có biết mô tê gì đâu , mỗi lần về nghỉ phép lại nghe vợ than vãn kêu ca tôi cũng nản .
Đôi khi , tôi cũng có bắt gặp những cử chỉ không mấy tốt của những cô em mình . Nhưng là anh nên tôi không muốn chấp nhất làm gì .
Bởi từ xa xưa đã có câu : '' Nàng dâu mẹ chồng " hai người có mấy thương nhau bao giờ .
'' Giặc bên Ngô không bằng Bà Cô bên chồng '' tương tự như vậy , cô em chồng nào mà chẳng ghét chị dâu . Những câu ví von ấy đã nói lên sự thành kiến đố kỵ nhau từ bao đời nay ...
Nghe vợ than vãn hoài tôi cũng buồn , thế là nhân dịp đang được nghỉ dưỡng thương , tôi cùng vợ đi tìm hỏi thuê nhà ở khu Tân Việt , gần với hậu cứ của Tiểu Đoàn để việc đi lại được thuận lợi đỡ tốn kém .
Những căn nhà cho thuê mà tôi ưng ý , thì giá cao quá không kham nổi , so với đồng lương lính của tôi , còn những căn nhà giá tương đối thì ghê quá , không ở nổi ...
Tôi định liều thuê một căn ở đỡ trong khi chờ đơn vị cấp nhà . Căn nhà chỉ khoảng 16m vuông không đạt yêu cầu tối thiểu của một gia đình , vậy mà giá thuê đến 8.000$ / tháng . Chiếm gần 1/3 tiền lương của tôi .
Vậy lấy gì mà sống đây ? Cũng may vợ tôi không đồng ý , vì căn nhà ghê quá ...
Trong đơn vị , đang xây nhà thêm để cấp cho những anh em có gia đình muốn vào ở trong Trại Gia Binh . Trung Sĩ Nhất Trình , kế toán trưởng của Đại Đội tôi , biết tôi mới lấy vợ , nên hỏi tôi có muốn cho vợ vào ở trong Trại Gia Binh không . Nghe vậy tôi đồng ý ngay và nhờ ông làm thủ tục dùm tôi ...Mấy ngày sau thì tôi được cấp nhà ...
Trại Gia Binh là những căn nhà tập trung tai một khu vực , dành riêng cho vợ con của lính trong đơn vị sinh sống . Nhà được cấp cho không hoàn toàn , diện tích khoảng 3m5 x 13m , tương đối đầy đủ tiện nghi , có nhà vệ sinh riêng từng căn ...
Vì Trại Gia Binh Tiểu Đoàn của tôi nằm trong Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn : Trại Hoàng Hoa Thám . Do đó việc ra vào cổng được kiểm soát rất nghiêm ngặt , tất cả vợ con ra vào cổng "C" ( nay là đường Bình Giã , P13 , Quận Tân Bình ) cổng dành riêng cho vợ con lính ra vào , đều được cấp thẻ ra vào cổng , An Ninh Sư Đoàn và Tiểu Đoàn túc trực tại cổng ra vào sẽ xét giấy tờ bất cứ ai thấy nghi ngờ ...
Tôi yêu đời lính , thích cuộc sống hào hùng của những người lính Thiên Thần Mũ Đỏ , sống nay chết mai , gian khổ , hiểm nguy , nhưng tôi lại không thích Con Của Lính và cuộc sống của vợ con trong Trại Gia Binh . Tại sao lại mâu thuẫn như vậy ???
Dễ hiểu thôi : Con Của Lính sống giữa chốn ba quân như vậy , ít nhiều cũng ảnh hưởng những thói hư tật xấu của lính , nhất là lính tác chiến như tôi , coi trời bằng vung . Tuy thành phần đó chỉ là số ít ...
Còn vợ lính : Chồng đi hành quân triền miên tháng này qua tháng nọ , ở nhà không biết làm gì ngoài hai bữa ăn và nuôi con , tháng tháng chờ lương của chồng gừi về .'' Ở không sanh nông nỗi ''
Đó cũng là lẽ thường tình , bởi lính và vợ lính , một tập thể của mọi miền đất nước hội tụ lại , người tốt kẻ xấu sống chung với nhau , bảo sao mà tôi yên tâm cho được ...
Với tôi , đưa vợ con vào Trại Gia Binh để sinh sống là điều mà tôi không hài lòng cho lắm , nhưng biết sao bây giờ khi mà tôi không thể làm gì khác được .
Tôi nói thế (( Xin lỗi bạn bè )) không có nghĩa là vợ con lính ở trong Trại Gia Binh là hư hỏng hết , mà chỉ là do cá tính của tôi mà thôi hoặc là do tôi có thành kiến với việc này .
ĐÚNG LÀ GHÉT CỦA NÀO TRỜI CHO CỦA NẤY : VỢ TÔI LÀ CON CỦA LÍNH VÀ TÔI , PHẢI SỐNG TRONG TRẠI GIA BINH CHO ĐẾN 30/4/1975 ...
Tôi dọn vào Trại Gia Binh Tiểu Đoàn được vài ngày thì vợ tôi sanh con đầu lòng , nhà tôi gần bên Bảo Sanh Viện của Sư Đoàn , mọi chi phí sanh đẻ thuốc men không phải tốn kém một đồng bạc .
Sáng tôi vào Bệnh Viện Đỗ Vinh để Bác Sĩ khám bệnh cho tôi , xong tôi ghé Bảo Sanh Viện để thăm vợ con . Không biết việc này có hiếm hoi không mà tôi nghe những chị em họ nói : vợ tôi là hạnh phúc may mắn lắm , vì ngay khi sanh đẻ lại có chồng ở nhà , có người sanh 2, 3 đứa con , đều nhằm lúc chồng đang bận hành quân ...
Nếu điều đó là thật : THÌ QUẢ LÀ ĐÁNG THƯƠNG CHO NHỮNG NGƯỜI VỢ , CÓ CHỒNG LÀ LÍNH TRẬN . NIỀM HẠNH PHÚC NHỎ NHOI KHI SANH ĐẺ , CẦN CÓ CHỒNG Ở BÊN CẠNH CŨNG KHÔNG CÓ ĐƯỢC .
CHIẾN TRANH ...
THẬT ĐÁNG NGUYỀN RỦA ...
GIANG.HOA.KHÔNG GIAN '' yellow "
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ HIỆP ĐỊNH PARIS KÝ NGÀY 27/1/1973 ...
( Bài 5 )
TRAO TRẢ TÙ BINH ...
... Chiến tranh Việt Nam , ban đầu chiến trường chỉ nằm trong phạm vi một quận hay tỉnh lỵ nào đó xa xôi hẻo lánh ,nằm trong lãnh thổ của Miền Nam Việt Nam mà thôi , với những loại vũ khí cổ điển , lạc hậu có tầm sát thương không cao như : CKC , súng trường báng đỏ, Súng máy ngựa trời . Carbin M1 , M2 , Garan M1 , trung liên Bar ...
Tóm lại là những loại vũ khí và phương tiện yểm trợ cũ kỹ của thời Đệ Nhị Thế Chiến để lại .
Sau này , khi người Mỹ dính líu sâu vào cuộc chiến và Quân Đội Mỹ đã trực tiếp tham gia vào cuộc chiến tranh của Việt Nam , thì các loại vũ khí cổ điển , lạc hậu dần được thay thế bằng những loại vũ khí đời mới hiện đại như :
Súng trường XM16 hay đối phương còn gọi là Tiểu Liên Cực Nhanh , đại liên M60 , súng chống tăng M72 , XM 202 và hỏa tiễn chống tăng TOW , đại bác khộng giật 90ly (?)...
Để cân bằng hỏa lực khi giao tranh , Đối Phương với sự hậu thuẫn của Liên Xô và Trung Cộng , cũng thay thế các loại vũ khí lạc hậu của mình , bằng những loại vũ khí đời mới như : AK47 , trung liên nồi , B40 , B41 cùng nhiều loại vũ khí khác như cao xạ 37ly , 57ly ...
Mỗi lần , Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa , được Mỹ trang bị cho một loại vũ khí mới , đưa loại vũ khí đời mới ấy vào chiến trường .
Thì ngay lập tức , Việt Cộng cũng được Liên Xô và Trung Cộng trang bị cho những loại vũ khí tương ứng , để không bị thua kém .
Hành động này người ta gọi là : LEO THANG CHIẾN TRANH .
Và cũng từ đây chiến trường không còn nằm TRONG LÃNH THỔ MIẾN NAM VIỆT NAM NỮA , MÀ LAN SANG CAMBODIA VÀ CẢ HẠ LÀO...
Trở lại vấn đề trao trả tù binh , vì trong hiệp định paris có ghi điều khoản này , do đó không có gì trục trặc , bàn cãi nữa , các bên chỉ tiến hành lựa chọn địa điểm và thời gian thích hợp mà thôi ...
Việc trao trả tù binh , được ghi như trong hiệp định Paris là một điều nữa chứng tỏ người Việt Nam , mà cụ thể là Bà Nguyễn Thị Bình khôn ngoan hơn Ngoại Trưởng Mỹ : Tiến sĩ Henrry Kissinger .
Tại bàn hội nghị ở Paris , Tiến sĩ Kissinger đòi bà Bình phải trao trả cả tù binh ở Cambodia và Hạ Lào do quân của bà bắt giũ , vì Ông Kissinger biết rằng quân của Bà Bình và Bộ Đội Miền Bắc có mặt ở Cambodia và Lào . Nhưng Bà Bình chối bỏ , không công nhận có quân của mình ở hai Quốc Gia trên ...
Nếu Bà Bình đồng ý trao trả tù binh ở Cambodia và Lào : có nghĩa là Bà Bình đã thừa nhận quân của Mặt trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam và Bộ Đội Miền Bắc Việt Nam có mặt trên lãnh thổ của hai Quốc Gia này .
Vấn đề sẽ phức tạp hơn , vì liên quan đến Quốc Tế (( Cuộc chiến của 3 Quốc Gia )) .
Không còn gọi là '' MẶT TRẬN GIẢI PHÓNG MIỀN NAM VIỆT NAM , DO NGƯỜI DÂN MIỀN NAM VIỆT NAM NỔI DẬY CHỐNG ĐỐI CHÍNH QUYỀN '' nữa , và có thể đây là cớ để Quân Đội Mỹ kéo đánh thẳng ra Miền Bắc ...
Vì thế , trước yêu cầu giăng bẫy của Ngoại Trưởng Mỹ , Bà Bình đã khôn ngoan trả lời rằng : - Tôi không có quân bên đó (Cambodia & Lào ) thì lấy gì mà trao trả cho Ông ? Các Ông đem quân qua đánh người ta ,bị người ta bắt , thì bây giờ các Ông kiếm người ta mà đòi .
MỘT CÂU TRẢ LỜI MÀ TIẾN SĨ KISSINGER ĐAU ĐẦU KHÔNG LÀM GÌ ĐƯỢC . PHẢI KÝ VÀO BẢN HIÊP ĐỊNH PARIS VỚI NHIỀU THUA THIỆT CHO CẢ MỸ VÀ VIỆT NAM CỘNG HÒA .
Vì thế , trong những đợt trao trả tù binh , chỉ có những tù binh ở chiến trường Việt Nam được trao trả , còn tù binh của Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa ở chiến trường Cambodia và Hạ Lào thì không có danh sách nào để trao trả hết ... Mặc dù trên thực tế là có và các bên tham chiến đều biết như vậy ...
Việc trao trả tù binh thường được trao trả ở bờ sông Thạch Hãn và Lộc Ninh , ngoài đại diện Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên làm việc , còn có sự giám sát của một Ủy Ban Kiểm Soát Và Giám Sát Đình Chiến Tại Việt Nam ( ICCS)...
Tôi không được tận mắt chứng kiến cảnh này , nhưng , bạn tôi là Hạ Sĩ Lợi , Lính Công Binh của Sư Đoàn Nhảy Dù , người lái Bo Bo ( một loại xuồng máy của Quân Đội chạy tốc độ khá nhanh ) để chuyển tù binh từ bờ Nam sông Thạch Hãn , qua bờ Bắc sông Thạch Hãn , để trao trả tù binh cho phía Việt Cộng , và nhận lại tù binh Việt Nam Cộng Hòa do phía Việt Cộng trao trả lại ...
Lợi kể , trong những đợt trao trả tù binh , cũng có lắm truyện cười không nhịn nổi . Tù binh Việt Cộng do Việt Nam Cộng Hòa trao trả thì mập ú , còn tù binh Việt Nam Cộng Hòa do Việt Cộng trao trả thì ốm nhách (điều này dễ hiểu thôi ) thấy mà tội nghiệp ...
Chưa hết , thỉnh thoảng có anh tù binh Việt Cộng xuống BoBo rồi , Bo Bo chạy ra giữa sông để về bên kia bờ Bắc , bất thần đứng lên la lớn :
- Tôi không muốn về bên kia , cho tôi xin ở lại Miền Nam ...
Thế là Bo Bo phải quay trở lại bờ Nam để ban Liên Hợp Quân Sự 4 bên và ICCS lập biên bản cho anh tù binh đó ở lại Miền Nam Việt Nam ...
Vì trong hiệp định Paris có qui định : Tù binh của cả hai bên , nếu ai không muốn về lại bên phía của mình , có quyền xin ở lại bên mình muốn ...
TUY RẰNG : SỰ VIỆC NÀY LÀ CÓ THẬT NHƯNG CŨNG KHÔNG ÍT LÀ TRÒ BỊP CỦA CHÍNH TRỊ NHẰM LÀM MẤT UY TÍN CỦA ĐỐI PHƯƠNG ... (Hạ Sĩ Lợi cho biết như vậy ).
Vì chẳng ai xa lạ : TÙ BINH VIỆT CỘNG xin ở lại Miền Nam chính là Lính Việt Nam Cộng Hòa đóng giả .
Tương tự như vậy : TÙ BINH VIỆT NAM CỘNG HÒA xin ở lại Miền Bắc chính là Bộ Đội Miền Bắc đóng giả ...
( Còn tiếp)
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''.
* Riêng những tù binh Việt Nam Cộng Hòa bị bắt ở Cambodia khi đánh vào Cục ''R'' và mặt trận Đường 9 Nam Lào , thì sau 30/4/1975 họ mới được trở về ...
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ HIỆP ĐỊNH PARIS QUA NHỮNG GIỜ HỌC TẬP CHIẾN TRANH CHÍNH TRỊ .
( Bài 4 ) .
QUÂN ĐỘI MỸ VÀ CÁC NƯỚC ĐỒNG MINH THAM CHIẾN TẠI MIỀN NAM VIỆT NAM . RÚT QUÂN VỀ NƯỚC .
Trong nội dung của bản hiệp định Paris có quy định : Khi bản hiệp định bắt đầu có hiệu lực , thì trong vòng 60 ngày , Quân Mỹ và các nước đồng minh phải rút toàn bộ khỏi Việt Nam .
Điều này với Mỹ và quân đồng minh thì là một lợi thế , vì họ đường đường chính chính lên máy bay về nước một cách an toàn . Họ không bị mang tiếng là thua cuộc và tháo chạy như ở Khe Sanh năm 1967...
Nhưng với Việt Nam Cộng Hòa thì đây là sự thua thiệt to lớn và đầy nguy hiểm .
Bởi vì hơn 500.000 quân Mỹ và đồng minh rút đi để lại một khoảng trống rất lớn , mà quân của Việt Nam Cộng Hòa không thể có đủ để bố trí vào khoảng trống đó , cũng như khả năng kiểm soát là rất khó khăn ...
Chưa hết , chỉ riêng việc rút quân thôi , đã gây khó khăn cho Việt Nam Cộng Hòa rồi . Bây giờ họ rút đi , mang theo luôn cả những phương tiện yểm trợ hỏa lực hùng hậu hiện đại , như trực thăng võ trang Cobra hay máy bay ném bom Fantom (F4) . Trong đó có cả Đệ Thất Hạm Đội (7) ở ngoài khơi Thái Bình Dương cũng đi luôn ...
Việc làm trên đã hủy diệt đến 50% tiềm lực , cũng như khả năng chiến đấu của Việt Nam Cộng Hòa ...
Bởi trên thực tế , Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa chỉ có khoảng 300.000 quân chính quy , lực lượng yểm trợ như Không Quân , Pháo Binh , Thiết Giáp , Hải Quân chiếm hết phân nửa . Trong đó với hơn 20.000 quân thiện chiến là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến . Số còn lại là Cảnh Sát , Địa Phương Quân và các thành phần bán quân sự ...Tổng cộng hơn 1.000.000 tay súng .
Đã thế , bây giờ trên lãnh thổ Miền Nam Việt Nam , ngoài quân của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam , còn có sự hiện diện công khai của 300.000 quân Bộ Đội Miền Bắc cùng những loại vũ khí hiện đại do Liên Xô cung cấp ...
Lợi thế về '' Quân Sự '' bây giờ nghiêng hẳn về phía Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam với sự hậu thuẫn của Bộ Đội Miền Bắc .
Còn Việt Nam Cộng Hòa , đơn độc , tự chiến đấu bằng sức lực của mình với những phương tiện
lạc hậu , dư thừa của Quân Mỹ để lại ...
...Trước khi ký kết Hiệp Định Paris , Tổng Thống Thiệu yêu cầu trong nội dung của hiệp định phải có điều khoản là : Bộ Đội Miền Bắc cùng các phương tiện chiến tranh của họ , phải rút hết về bên kia vĩ tuyến 17 .
Miền Nam Việt Nam từ vĩ tuyến 17 cho đến mũi Cà Mau , chỉ 2 thành phần còn lại là Chính Quyền Sài Gòn và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam mà thôi ...
Nhưng điều này không được Mỹ ủng hộ , vì nếu làm như vậy thì Miền Bắc không chịu ký vào bản hiệp định Paris và Quận Đội Mỹ không có cơ hội rút khỏi cuộc chiến tranh ở Việt Nam : CUỘC CHIẾN DO CHÍNH HỌ DỰNG LÊN ...
Điều này làm cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bất mãn với Ông Bạn Đồng Minh và những lo lắng sau này ...
Cũng trong điều khoản của hiệp định Paris , những tù binh của các bên tham chiến cũng sẽ lần lượt được trao trả từng đợt , từng địa điểm thích hợp do các bên lựa chọn ...
Riêng những anh em đã hy sinh bỏ xác ở các chiến trường hay mất tích trong khi chiến đấu . Của Việt Nam Cộng Hòa cũng như của Việt Cộng (Tên gọi chung cho cả MTGPMN và BĐMB) thì không được đề cập đến .
Nhưng có sự ràng buộc trong hiệp định là : Việt Nam sau đó phải giúp Mỹ tìm hài cốt lính Mỹ cũng như những lính Mỹ mất tích trong chiến tranh Việt Nam ...
CŨNG LÀ THÂN XÁC CỦA NHỮNG NGƯỜI CHIẾN SĨ NHƯ NHAU . NHƯNG TẠI SAO LẠI CÓ SỰ PHÂN BIỆT NHƯ VẬY ???
XÁC CỦA LÍNH MỸ CHO ĐẾN NGÀY NAY VẪN CÒN ĐI TÌM . TRONG KHI XÁC CỦA NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM THÌ KHÔNG CÓ AI DÒM NGÓ TỚI ???
PHẢI CHĂNG CHỈ CÓ HỌ LÀ CON NGƯỜI ???
(Còn tiếp )
GIANG.HOA KHÔNG .GIAN ''yellow''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ HIỆP ĐỊNH PARIS QUA NHỮNG GIỜ HỌC TẬP CHIẾN TRANH CHÍNH TRỊ .
(Bài 3).
Những ngày đầu của hiệp định Paris có hiệu lực , súng vẫn nổ khắp nơi và những người lính Nhảy Dù bị thương vẫn đổ về bệnh viện Đỗ Vinh của Sư Đoàn Nhảy Dù ngày một nhiều hơn ...
Cả thế giới , chứ không nói chi riêng người dân Miền Nam Việt Nam , mọi người bàng hoàng và ngỡ ngàng khi bản hiệp định ngừng bắn được các bên ký kết chưa ráo mực , thì đã có vi phạm .
Phía Việt Nam Cộng Hòa thì nói : bên Việt Cộng vi phạm bắn trước , bên Việt Cộng thì nói : Việt Nam Cộng Hòa bắn trước , cứ thế hai bên đổ thừa qua lại cho nhau ...
Việc này thực hư như thế nào , chỉ có CẤP CHỈ HUY CHIẾN TRƯỜNG hai bên biết mà thôi .
Chỉ tội nghiệp cho quân lính của hai bên , mặc dù hiệp định ngừng bắn đã có hiệu lực , họ vẫn không được nhàn nhã hưởng cảnh thanh bình của đất nước sau bao năm chiến tranh :
MÁU VẪN ĐỔ , THƯƠNG BINH VẪN ĐỔ VỀ BỆNH VIỆN VÀ XÁC NGƯỜI VẪN NẰM ĐÂU ĐÓ TRONG RỪNG SÂU NÚI CAO , KHÔNG MỘT NẤM MỘ , KHÔNG MỘT TẤM BIA GHI HỌ , TÊN . Oan nghiệt quá ...
SỰ VI PHẠM HIỆP ĐỊNH NGỪNG BẮN NÀY , KHÔNG BIẾT CÓ ĐƯỢC DỰ TRÙ HAY NẰM TRONG BẢN HIỆP ĐỊNH PARIS HAY KHÔNG VÀ HƯỚNG GIẢI QUYẾT BÊN VI PHẠM NHƯ THẾ NÀO ? AI GIẢI QUYẾT ???
Điều đó tôi không nghe đề cập đến , tôi chỉ nghe Tổng Thống Thiệu nói : Nếu Việt Cộng vi phạm bằng súng tiểu liên , ta sẽ đáp trả bằng súng đại liên . Nếu Việt Cộng vi phạm bằng súng cối , ta sẽ đáp trả bằng pháo binh và nếu Việt Cộng vi phạm bằng pháo binh , ta sẽ dội bom ...
Tuyên bố thì cứng rắn như vậy , nhưng thực tế chẳng làm được bao nhiêu vì rất khó giải quyết những sự vi phạm này .
Bởi Việt Cộng vi phạm đâu , Quốc Tế không thấy , họ chỉ thấy Không Quân Việt Nam Cộng Hòa mang bom đi ném mà thôi , do đó nói được , nhưng không làm được ...
Sự vi phạm hiệp định ngưng bắn , hai bên chỉ la làng lên thôi , Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên cũng như Ủy Ban Quốc Tế Kiểm Soát Giám Sát việc đình chiến (ICCS ) của hiệp định này cũng không thấy thực thi nhiệm vụ của mình .
Không biết là họ quá bất ngờ và không lường được sự VI PHẠM TRẮNG TRỢN NÀY , hay làm ngơ mặc cho hai bên tiếp tục bắn giết nhau ???
Sự vi phạm hiệp định ngừng bắn CHO CHIẾN TRANH VIỆT NAM , gần như những người có thẩm quyền không ai kiểm soát và lên tiếng , để sự việc kéo dài gần 3 tháng mới ổn định được .
Lúc này sự thiệt hại của cả hai bên cũng không hề nhỏ . Sự vi phạm vẫn còn kéo dài , nhưng nhỏ lẻ không nghiệm trọng như những ngày đầu .
Phải chăng những người Cấp Trên họ thấy rằng chiến dịch DÀNH DÂN CHIẾM ĐẤT của mình , trong những ngày đầu của hiệp định , tranh tối tranh sáng , không ai kiểm soát được nên làm bừa , vì những Bộ Phận Có Trách Nhiệm giải quyết vi phạm không kịp trở tay , không kịp phản ứng khi xẩy ra vi phạm ???
Và khi mọi việc được ổn định , máu đã đổ ra khá nhiều , thì sự vi phạm hiệp định mới lắng dịu lại ...
Cũng chính vì sự vi phạm hiệp định ngừng bắn này , mà trong một cuộc họp của Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên , trong lúc lời qua tiếng lại , hai bên đôi co với nhau .
Bên này đổ thừa cho bên kia vi phạm trước , mà Tướng Đống đã bạt tai Tướng Trà ngay tại bàn hội nghị ...
Việc này ngay lập tức đã được báo chí của cả hai bên đăng tải ầm ĩ . Miền Bắc thì la làng rằng : Tướng Lãnh của Việt Nam Cộng Hòa là cao-bồi , là du đãng .
Còn báo chí Sài Gòn thì cho rằng : Chính vì Tướng Trà cãi chầy , cãi bướng , Tướng Đống không chịu được , nên mới xẩy ra cớ sự ...
Còn Tướng Đống ngay sau đó , đã xin lỗi
Tướng Trà và đồng ý đứng cho Tướng Trà bạt tai lại mình , nhưng Tướng Trà đã không làm như vậy ...
Sự việc trên , xấu hổ cho cả hai bên . Miền Bắc triệu hồi Tướng Trà về Hà Nội và thay thế đại diện của mình là Đại Tá Võ Đông Giang hay Văn Đông Giang gì đó .
Phía Việt Nam Cộng Hòa , Tướng Đống cũng được rút ra khỏi bàn hội nghị và thay thế bằng Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp làm đại diện của mình ...
Đây là sự thay đổi NHÂN SỰ CỦA
BAN LIÊN HỢP QUÂN SỰ 4 BÊN NGAY TỪ NHỮNG NGÀY ĐẦU MỚI LÀM VIỆC ...
(Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN " yellow ''.
* Vì những sự việc xẩy ra đã khá lâu , nên có thể thiếu chính xác . Rất mong nhận được sự góp ý của anh em . Xin cảm ơn .
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ HIỆP ĐỊNH PARIS QUA NHỮNG GIỜ HỌC TẬP CHIẾN TRANH CHÍNH TRỊ .
( Bài 2).
Thời gian này tôi đang nghỉ dưỡng thương , chưa phải ra hành quân lại , nên thỉnh thoảng phải tham gia những giờ học tập Chính Trị và nghe phổ biến những thay đổi mới , liên quan đến sinh hoạt trong đơn vị ...
Điều khó chịu đầu tiên là : Lúc trước khi hiệp định Paris được ký kết , thì người lính vắng mặt bất hợp pháp 13-14 ngày mới bị báo cáo đào ngũ .
Nay thì chỉ vắng mặt 24 tiếng , đã bị báo cáo đào ngũ , do đó việc đi lại rất bất tiện nếu gia đình ở xa , cũng may gia đình tôi không xa Sài Gòn lắm nên việc đi lại của tôi dễ dàng ...
Hiệp định Paris được ký kết bởi những người đại diện của các bên sau đây :
1- Đại diện phía Việt Nam Cộng Hòa : Ngoại Trưởng Trần Văn Lắm .
2- Đại diện phía Mỹ : Ngoại Trưởng , Tiến Sỹ Henry Kissinger .
3- Đại diện Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam : Bà Nguyễn Thị Bình .
4- Đại diện phía Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa : Ngoại Trưởng Nguyễn Duy Trinh (?) .
Vì thành phần ký kết hiệp định Paris gồm có đại diện của 4 bên tham chiến , nên được thành lập một ủy ban gọi là : Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên , có cờ hiệu màu vàng và 4 vòng tròn (?) . Khi phái đoàn này di chuyển đi đâu , đều có cắm cờ hiệu trên xe hay doanh trại để nhận diện .
Doanh trại của Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên trú đóng tại trại Davis nằm trong sân bay Tân Sơn Nhất và được bản vệ rất nghiêm ngặt .
Ngoài Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên , hiệp định Paris còn quy định thành lập một ủy ban gọi là : Ủy Ban Giám Sát Đình Chiến tại Việt Nam .
Ủy ban này gồm 4 Quốc Gia khác , không tham chiến tại Việt Nam làm trọng tài , giám sát việc thực thi lệnh ngừng bắn của hiệp định , trong đó 2 Quốc Gia thuộc khối tư bản , và 2 Quốc Gia thuộc khối xã hội chủ nghĩa .
- Khối tư bản gồm Canada và một nước khác tôi không nhớ tên .
- Khối xã hội chủ nghĩa gồm Hungari và Bungari (?) .
Ủy ban này có cờ hiệu Màu Đen và 4 chữ viết tắt màu trắng ICCS được sơn trên xe , khu vực doanh trại hay dưới bụng máy bay trực thăng để khi thi hành nhiệm vụ được ưu tiên và nhận diện .
Về nguyên tắc , cả Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên cũng như Ủy Ban Kiểm Soát Và Giám Sát Ngưng Bắn là bất khả xâm phạm , bên nào cũng phải tôn trọng và không được tấn công bất cứ lý do nào ...
Đại diện trong Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên của phía Việt Nam Cộng Hòa là Trung Tướng Dư Quốc Đống và của Miền Bắc là Thiếu Tướng Trần Văn Trà , còn 2 đại diện nữa tôi không được biết ...
Ngoài cái tên gọi là Hiệp Định Ngưng Bắn Paris , người ta còn gọi hiệp định này là Hiệp Định Ngưng Bắn Da Beo ...
Sở dĩ người ta gọi là Ngưng Bắn Da Beo là vì khi lệnh ngưng bắn có hiệu lực , thì quân của các bên tham chiến đang ở đâu , giữ nguyện vị trí như vậy , khộng được chuyển dịch .
Do đó chỗ này thì vị trí đóng quân của quân Việt Nam Cộng Hòa , chỗ kia thì vị trí đóng quân của quân Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam , Chỗ nọ thì của quân Bộ Đội Miền Bắc . Loang lở màu sắc nên gọi là Da Beo...
Vị trí nào của ai thì cắm cờ của người đó , từ trực thăng bay trên cao ICCS có thể thấy rõ từng vị trí của các lực lượng này ...
Trong điều khoản của hiệp định Paris có quy định : Khi bản ký kết có hiệu lực , thì hơn 500.000 quân trong đó bao gồm quân đội Mỹ và các nước đồng minh tham chiến gồm : Úc Đại Lợi , Tân Tây Lan , Hàn Quốc , Thái lan và một số nước khác thân Mỹ phải rút khỏi Nam Việt Nam cùng với các phương tiện chiến tranh ...
Đây là nỗi lo của chính quyền Miền Nam Việt Nam , vì hơn 500.000 quân đồng minh cùng với các phương tiện yểm trợ chiến tranh của quân đồng minh rút đi , sẽ để lại một lỗ hổng rất lớn mà quân của Việt Nam Cộng Hòa không thể bù đắp nổi ...
Đã vậy , gần 400.000 quân của Bộ Đội Miền Bắc cùng với các loại vũ khí hiện đại do Liên Xô cung cấp , bây giờ ngang nhiên hợp pháp ở lại Miền Nam Việt Nam ... Quả là một gánh nặng cho Ông Thiệu cùng các Tướng Lãnh trong Quân Đội ...
3 tháng đầu của những ngày hiệp Paris được ký kết , thương binh về bệnh viện nhiều hơn khi hiệp định chưa được ký kết , tôi lấy làm thắc mắc hỏi anh em bạn bè thương binh :
TẠI SAO HIỆP ĐỊNH KÝ KẾT ĐÃ CÓ HIỆU LỰC MÀ CÒN ĐÁNH ĐẤM NHAU THÊ THẢM THẾ NÀY ???
Các anh em ấy nói rằng : Khi hiệp định Paris chưa được ký kết , có lẽ cũng chưa đánh mạnh như bây giờ , bởi khi hiệp định có hiệu lực , thì ai ở đâu cắm cờ ở đó .
Vì vậy, có một bên lẻn vào sau lưng bên kia cắm cờ của mình gần cờ của của họ , một bên tự dưng ngủ dậy , sáng ra thấy cờ của địch cắm kế bên cờ của mình ...
Thế là một bên bằng mọi giá nhổ cờ của địch đi , và một bên cố giữ cờ lại để phô trương thanh thế , do đó có những trận đánh quyết liệt gây thiệt hại nặng nề hơn khi chưa ngưng bắn ...
Người ta gọi đó là : CHIẾN DỊCH DÀNH DÂN CHIẾM ĐẤT...
( Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow "
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
NGÀY 27 THÁNG 1 NĂM 1973 .
KÝ KẾT HIỆP ĐỊNH NGỪNG BẮN TẠI PARIS , CHẤM DỨT CHIẾN TRANH GIỮA HAI MIỀN NAM-BẮC VIỆT NAM .
(Bài 1).
... Suốt mấy năm trời , từ năm 1968 , hội nghị bàn về kết thúc chiến tranh cho Việt Nam được tổ chức tại Paris , thủ đô của Pháp .
Hai bên đại diện của các bên tham chiến tại Việt Nam gồm có :
Một bên là Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa .
Một bên là Mặt trận Giải Phóng Miền Nam và Cộng Sản Miền Bắc .
Tại hội nghị , hai bên giằng co , tranh cãi nhau từ việc chiếc bàn để họp phải là hình vuông hay hình tròn cho đến hình bầu dục . Chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà mãi mới thống nhất được ý kiến với nhau : Bàn họp là bàn tròn ( Hình như vậy vì lâu quá nên tôi không nhớ rõ nữa ) ...
Quan điểm của những người đại diện tại hội nghị cho rằng : Thành phần tham dự hội nghị là bình đẳng , ngang hàng với nhau chứ không có ai hơn ai , do đó không ai có quyền hơn ai , và bàn tròn là thích hợp nhất ...
Cứ thế , hai bên cãi qua cãi lại kéo dài hết tháng này qua năm khác .
Dĩ nhiên với hoàn cảnh lúc bấy giờ thì Việt Nam Cộng Hòa mạnh hơn bởi nhận được sự yểm trợ
mạnh mẽ của Quân Đội Mỹ . Cho nên lúc nào bị yếu thế hay bí , thì đại diện của Mặt trận Giải
Phóng Miền Nam Việt Nam mới ngồi vào bàn hội nghị ... Còn không thì tẩy chay buổi họp với lý do này lý do khác ...
Sau bao nhiêu cuộc họp và tốn không biết bao nhiêu tiền của , cuộc họp vẫn không đi đến kết quả như mong muốn .
Thế nhưng sau khi Ngoại Trưởng Mỹ là Tiến Sỹ Henry Kissinger (?) đi đêm với Trung Cộng và sau cuộc đánh phá Miền Bắc 12 ngày đêm bằng máy bay B52 thì chưa đầy một tháng sau tức ngày 27/1/1973 :
HIỆP ĐỊNH PARIS ĐƯỢC KÝ KẾT .
Trên chính trường Quốc Tế , Tiến sỹ Henry Kissinger được mệnh danh là '' Vua đi đêm ".
(( Đi đêm ở đây có nghĩa là : bàn bạc một vấn đề gì đó mà không cho người bạn mình biết và tự quyết định . Cụ thể như nội dung của hiệp định Paris ký ngày 27/1/1973 . Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa , hoàn toàn không được bàn bạc gì hết và khi họp bàn thì việc đã rồi , không ký cũng phải ký )).
Trong nội dung của hiệp định , phần thua thiệt nằm về phía Việt Nam Cộng Hòa , phần lợi thế nằm về phía Mỹ và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam .
Biết như vậy , nên Tổng Tống Việt Nam Cộng Hòa , Nguyễn Văn Thiệu không chịu ký vào bản hiệp định đó , nhưng trước áp lực của chính phủ Mỹ , Ông Thiệu đành phải ký , Vì Ông biết rằng ký vào bản hiệp định đó :
MIẾN NAM VIỆT NAM SẼ MẤT ...
(Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow "
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . ( bài 15 )
"12 NGÀY ĐÊM ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG ".
... Sau khi kết thúc chiến dịch chiếm lại cổ thành Đinh Công Tráng - Quảng Trị ngày 15/ 9/ 1972 .
Tình hình có vẻ yên tĩnh trở lại , chiến trường không sôi động như những ngày đầu nữa .
Có lẽ cả hai bên ta và địch , quân cũng như quan đều mệt mỏi , quân sồ bị tiêu hao nhiều sau những trận đánh một mất một còn ...
Các đơn vị khác như thế nào thì tôi không biết , riêng Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi , lúc này không di chuyển xa và cũng không còn đi vào ban đêm nữa , ngày chỉ đi vài ba cây số rồi dừng lại đóng quân đêm . Dọc Quốc Lộ 1 đâu đâu cũng thấy lính Dù , an ninh đã hoàn toàn trở lại , người dân đã quay trở về buôn bán sinh hoạt bình thường ...
Có lẽ đây là thời gian nghỉ dưỡng quân để anh em binh sĩ lấy lại tinh thần và bổ sung quân số ...
Các Tiểu Đoàn vẫn thay nhau về Sài Gòn nghỉ dưỡng quân 15 ngày như kế hoạch mà cấp trên đã đưa ra ...
Bây giờ là cuối tháng 12 năm 1972 , chính xác là ngày 25 /12 (?) Không Quân Mỹ bất ngờ đưa máy bay B52 ra ném bom đánh phá Miền Bắc , mật độ những phi vụ ném bom ấy không biết một ngày là bao nhiêu chuyến .
Tôi chỉ biết trên bầu trời Quảng Trị - Đông Hà máy bay B52 ngược xuôi như đi chợ , để lại những làn khói trắng trên trời xanh không bao giờ dứt ...
Dưới đất thì ầm vang rung chuyển bởi bom ném xuống như tận thế , khói từ bom nổ tạo thành những bức tường đen kịt bay lên trời cao che chắn cả bầu trời phía Bắc ...
Sự ác liệt của những trận không kích ấy , được người Miền Bắc họ ví như là trận đánh ở Điện Biên Phủ năm 1954 và họ gọi là '' Điện Biên Phủ Trên Không ''...
Chỉ nghe tên gọi của nó thôi , có lẽ chúng ta cũng hình dung được sự tàn phá khốc liệt của nó như thế nào . Cũng may Không Quân Mỹ họ chỉ ném bom có 12 ngày đêm và kết thúc ...
Tôi không hiểu tại sao chúng tôi đòi đánh chiếm lại hết phần đất bị mất thì họ không đồng ý . Thế nhưng lại đem B52 ra tận Miền Bắc để ném xuống ??? Và hình như có vài chiếc bị bắn rơi trên bầu trời Miền Bắc ... Đây là điều không tưởng đối với Không Quân Mỹ .
Bởi họ cho rằng không gì có thể bắn hạ được B52 của họ vì bay ở tầm cao đến 10km và được bảo vệ bởi những may bay chiến đấu hiện đại F4 ,
F5 và những thiết bị điện tử gây nhiễu phá rada tinh vi trang bị trên máy bay B52 , nhưng điều đó đã xẩy ra ... Đây là nỗi kinh hoàng cho USAF ...
Tình hình chiến trường lắng dịu đã tạo điều kiện cho những anh em cán bộ kỳ cựu thâm niên như
tôi , ngoài nghỉ dưỡng quân tập thể 15 ngày , chúng tôi còn được thay nhau nghỉ phép '' thường niên'' , tiêu chuẩn mà mỗi người lính được hưởng một năm một lần 15 ngày cộng với 2 ngày đi đường nếu ở xa Sài Gòn ...
Đồng thời việc nhảy dù bồi dưỡng một năm bắt buộc phải nhảy 4 saut cũng đang được lập lại , nhưng không về Sài Gòn nhảy , và cũng không nhảy bằng máy bay C130 như vẫn thường nhảy , mà nhảy bằng máy bay trực thăng . Ôi nhảy dù bằng máy bay trực thăng mới thật là đáng sợ , nhưng được cái rất nhanh , không mất thời gian chờ đợi như ở sân bay ...
Tại thủ đô Sài Gòn , người dân đang bàn tán về việc ký kết hiệp định ngưng bắn ở Paris , người thì vui mừng vì nghĩ rằng sẽ chấm dứt chiến tranh , nhưng cũng không ít người lo âu vì cho rằng đây chỉ là :
HIỆP ĐỊNH NGỪNG BẮN GIẢ TẠO , LỪA LỌC VÀ MỤC ĐÍCH CHỈ LÀ ĐỂ QUÂN ĐỘI MỸ RÚT KHỎI CUỘC CHIẾN Ở VIỆT NAM TRONG DANH DỰ . CUỘC CHIẾN DO CHÍNH HỌ GÂY RA ...
Thực hư thế nào HÃY CHỜ XEM ...
( Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''.
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . ( Bài 14 ).
NHẢY DÙ Ở BÃI NAM Ô , CHÂN ĐÈO HẢI VÂN : BỊ PHÁO KÍCH ...
... Trong thời gian tôi nằm điều trị tại Bệnh Viện Đỗ Vinh của Sư Đoàn Nhảy Dù , vì vết thương không nặng lắm , nên ngoài giờ Bác Sĩ khám bệnh và uống thuốc xong tôi về với gia đình ...
Lúc này có một thằng em trong xóm tên Nhiêu Thây , người Hoa , mới đăng vào lính Nhảy Dù và đang học quân sự tại tiểu Đoàn Vương Mộng Hồng thuộc Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung .
Gia đình có qua nhờ tôi bảo lãnh cho thằng em được đi phép cuối tuần , vì cùng trong xóm với nhau chỉ cách vài căn nhà thôi , thấy cũng tội nghiệp nên tôi có nói với Ba Má thằng em là tôi bảo lãnh cho đi phép thì được rồi đấy , nhưng hết phép phải về trình diện đơn vị , không được đào ngũ để phiền phức cho tôi .
Ba Má của thằng em hứa chắc là sẽ không gây phiền phức cho tôi , và tôi đã giúp cho thằng em được nghỉ phép cuối tuần với gia đình ...
Nếu người bảo lãnh , ngoài Sư Đoàn Nhảy Dù thì phải là Sĩ Quan mới cho bảo lãnh , còn cùng Sư Đoàn như tôi thì Hạ Sĩ Quan cũng được cho bảo lãnh ...
Nếu gia đình Nhiêu Thây khấm khá , thì việc bảo lãnh cho về phép cuối tuần , tôi có quà cáp đấy , nhưng khổ nỗi hoàn cảnh nhà nghèo nên tôi chẳng có chi cả , cũng chẳng sao coi như làm phước vậy , đã thế tôi lại còn dẫn đi chơi Sài Gòn nữa chứ " Đàn anh mà "...
Tôi nhớ hình như chỉ bảo lãnh cho Nhiêu Thây nghỉ phép được hai ba lần thôi thì vết thương của tôi đã lành , nên tôi phải ra hành quân lại ...
Tôi hơi ngạc nhiên sao chuyến bay tăng cường hành quân của tôi lần này '' tân binh '' nhiều quá , lính cũ không có mấy người , và thay vì bay ra Huế thì máy bay lại đáp xuống sân bay Đà Nẵng ...
Lính mà , muốn xuống đâu cũng được , hơi đâu mà thắc mắc cho mệt , ra hành quân chậm càng tốt có mất mát gì đâu ...
Sáng hôm sau , tưởng đi xe ra Huế , ai ngờ xe chở vào sân bay Đà Nẵng , tân binh lãnh dù và chuẩn bị để nhảy , còn tôi thì chỉ áp tải đến đó và theo xe ra bãi Nam Ô nằm dưới chân đèo phía nam của đèo Hải Vân chỉ cách Đà Nẵng khoảng chục km để hướng dẫn tân binh về xe của mình ...
Ngày nhảy dù đầu tiên an toàn và kết thúc tốt đẹp . Hôm sau cũng tổ chức nhảy saut thứ 2 , khoảng 9 giờ sáng , toán đầu tiên nhảy đáp xuống đất an toàn không có gì , nhưng khi toán thứ 2 nhảy mới có mấy người ra khỏi máy bay thì bãi đáp Nam Ô bị pháo kích bằng súng cối 82 ly , ở dưới đất chúng tôi vội liên lạc lên máy bay báo cho biết bị pháo kích ở bãi đáp , thế là cuộc nhảy dù bị hủy bỏ ...
Hôm sau chúng tôi di chuyển ra Huế bằng xe GMC .
Tôi thật sự thắc mắc , không hiểu tại sao lại bị pháo kích được , bởi Đà Nẵng là khu Quân Sự quan trọng , với sân bay lớn , cảng Hải Quân ở Sông Hàn và Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 1 trú đóng , chưa kể một đơn vị đặc biệt ở trên núi Sơn Trà ... thế mà sao lại để đối phương dùng cối 82 ly pháo kích ở bãi Nam Ô được , chỉ cách Đà Nẵng chưa đến 10km ??? Như vậy chứng tỏ địch đang ở rất gần và ở xung quanh Đà Nẵng ...
Tôi ra hành quân được đúng nửa tháng thì lại ăn một mảnh pháo nữa vào người , lần này cũng chỉ bị thương nhẹ thôi , đáng lẽ tôi nằm điều trị tại Bệnh Viện Dã Chiến Phú Bài , Huế , như bao anh em khác vì không đủ chuẩn để về Đỗ Vinh điều trị ...
Nhưng số tôi lại gặp may mắn lần nữa , y tá điều trị là bạn cũ ở Đại Đội 23 với tôi , thế là hắn đưa hồ sơ cho Bác Sĩ ký chuyển tôi về Đỗ Vinh điều trị (( Xin cám ơn Hạ Sĩ Quang , y tá của Bác Sĩ Thường , người bạn tốt của tôi ))...
Tôi về Đỗ Vinh hôm trước hôm sau là chạy về nhà luôn (( bị thương nhẹ mà )) . Tôi xanh mặt khi thấy người nhà của Nhiêu Thây đưa cho tôi xem tờ Điện Tín báo cho gia đình biết Nhiêu Thây đã tử trận , và hỏi tôi xem hậu cứ của đơn vị ở đâu để đi nhận xác về ...
Tội nghiệp cho nó , tôi biết thời điểm nó ra đơn vị chiến trường lúc này đang đánh nhau ác liệt , cho nên mang tiếng là Lính Nhảy Dù , chứ nó chưa biết Nhảy Dù ra sao , Dù nặng nhẹ thế nào .
Không phải mình nó đâu , vì thời điểm đó ,nhu cầu bổ sung quân cho chiến trường bị thiếu hụt là rất nhiều cho nên tất cả tân binh học xong quân sự là bổ sung đưa ra chiến trường ngay , không học Nhảy Dù chi cả ...
B2, NHIÊU THÂY về TIỂU ĐOÀN 1 NHẢY DÙ , TRẠI TRẦN TRUNG HIẾU (?) Đối diện công viên Lê Thị Riêng , Quận 3 ngày nay . Tử trận tại Huế - Quảng Trị , Mùa Hè Đỏ Lửa 1972...
Đấy , đời LÍNH NHẢY DÙ của tôi là như vậy , mới hơn 2 tuần trước , gia đình Nhiêu Thây nhờ tôi bảo lãnh cho đi phép và bây giờ lại nhờ tôi chỉ chỗ hậu cứ của đơn vị để nhận xác con về ...
( còn tiếp )
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . (Bài 13 ).
SỰ PHẢN BỘI CỦA MỸ ĐỐI VỚI VIỆT NAM CỘNG HÒA ( VNCH ) . VÀ SỰ MẤT CHỨC TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ CỦA TƯỚNG DƯ QUỐC ĐỐNG ...
... Tháng 4 năm 1972 . khi Bộ Đội Miền Bắc ồ ạt vượt cầu Hiền Lương qua sông Bến Hải , với xe tăng , đại bác , đánh chiếm vùng địa đầu giới tuyến của Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là Đông Hà - Quảng Trị và thọc sâu vào tận thành nội Huế ...
Vì quá bất ngờ , nên lực lượng trấn giữ đã phải tháo chạy để bảo toàn lực lượng , và để mất một diện tích lãnh thổ khá lớn chạy dài theo Quốc Lộ 1 , từ Gio Linh - Cồn Thiên vào đến tận Huế , với tổng chiều dài trên dưới 200km ...
Tại sao đối phương huy động một lực lượng quân và phương tiện chiến tranh lớn như vậy gần khu vực cấm mà tình báo của Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa ( VNCH ) không biết , để đến nỗi bị thiệt hại nặng của cả Quân và Dân , rồi sau đó mới tổ chức đánh chiếm lại ???
Nên nhớ thời điểm đó Quân Đội VNCH đã được Mỹ trang bị hệ thống '' tác chiến điện tử " , những máy móc có thể phát hiện ra địch từ xa , mà người ta thường gọi là '' cây nhiệt đới '' , được thả dọc trên biên giới hay đường mòn HCM và những vùng nghi ngờ địch có thể xâm nhập ...
Những loại máy này có khả năng phát hiện và phân biệt được là cành cây gẫy đổ , địch , hay động vật . Thế tại sao một cuộc chuyển quân lớn như vậy không thể trong một vài tiếng đồng hồ mà có được , phải có một thời gian dài để điều động và vận chuyển , cả Mỹ và VNCH đều không hay biết để bị đánh úp ???
Chưa hết , khi VNCH đánh chiếm lại , thì về nguyên tắc , tối thiểu : Phải lấy lại hết những vùng đất bị rơi vào tay địch và lùa địch về lại bên kia cầu Hiền Lương mới là đúng ...
Còn nếu để trả đũa việc đối phương vi phạm , xâm chiếm lãnh thổ của mình và gây thiệt hại nặng về người và của , thì phải đánh lại đối phương như đối phương đã đánh mình , nghĩa là Quân Đội VNCH cũng tràn qua đánh vùng bên kia cầu Hiền Lương như Vinh , Đồng Hới hay Quảng Bình gì đó ...
Nhưng không , Quân Đội VNCH không làm được như vậy , thậm chí không làm được như ''mức tối thiểu " . Nghĩa là lấy lại hết phần lãnh thổ bị mất ...
Không phải Quân Đội VNCH không có tinh thần chiến đấu , chính những '' Tướng '' chỉ huy chiến trường đã đòi đánh lấy lại hết đất bị mất , nhưng người Mỹ không cho , và chỉ đồng ý đánh đến Cổ Thành Đinh Công Tráng , Quảng Trị mà thôi ...
Họ nói : Nếu các anh muốn đánh thì tự đánh chiếm lại , chúng tôi không yểm trợ bằng Không Quân cho các anh đâu ... Một câu trả lời của Ông Bạn Đồng Minh lớn thật trơ trẽn ...
Bởi hơn ai hết , họ hiểu Nhảy Dù chúng tôi đánh mạnh , đánh hăng , không tiếc xương máu của mình , nhưng không thể thiếu sự yểm trợ bằng hỏa lực mạnh mẽ , hiệu quả của Không Quân ...
Cùng thời điểm đó , ngoại trưởng Mỹ là Tiến Sĩ Herry Kissinger (Không biết tôi có viết sai tên không ) qua thăm Trung Cộng (Trung Quốc ) và đem theo một đội bóng để chơi giao hữu với Trung Cộng . Kissinger được mệnh danh là '' Vua Đi Đêm ''...
Sự việc trên dấy lên làn sóng lo ngại cho các chính trị gia cũng như các Tướng Lãnh trong Quân Đội , họ cho rằng tình hình người Mỹ sẽ bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa , vì việc thăm Trung Cộng xưa nay chưa từng có . Và sự lo lắng của các nhà lãnh đạo VNCH quả là không sai ...
... Sau khi đã chiếm lại cổ thành Đinh Công Tráng , Quảng Trị .
Trung Tướng Dư Quốc Đống , người anh cả của Sư Đoàn Nhảy Dù xin với Bộ Tổng Tham Mưu cho Sư Đoàn Nhảy Dù về Sài Gòn nghỉ dưỡng quân như đã hứa . Bởi hơn ai hết , Ông hiểu đàn em của mình đã quá mệt mỏi , kiệt sức cả về tinh thần cũng như thể xác vì đã tham gia nhiều những trận đánh lớn trong suốt mấy năm qua ...
Lời đề nghị của Ông được Đại Tướng Cao Văn Viên , Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đồng ý , nhưng lại xẩy ra sự bất đồng của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng , Tư Lệnh Quân Đoàn 1 .
Tướng Trưởng tuyên bố với báo chí rằng : Nếu 1 trong 2 Sư Đoàn , Nhảy Dù hoặc Thủy Quân Lục Chiến rút khỏi mặt trận Huế - Quảng Trị thì Tướng Trưởng xin từ chức Tư Lệnh Quân Đoàn 1 ... vì không thể giữ được Huế -Quảng Trị , nếu thiếu hai đơn vị này ...
Lời tuyên bố của Tướng Trưởng gây khó cho Đại Tướng Cao Văn Viên , buộc Đại Tướng Viên không dám cho Sư Đoàn Nhảy Dù rút về Sài gòn như đã hứa .
Việc này làm Trung Tướng Dư Quốc Đống bất mãn , Ông không chấp hành lệnh hành quân , cho anh em binh sĩ dậm chân tại chỗ , không di chuyển đi đâu cả mỗi khi có lệnh .
Cuối cùng cấp trên đã tìm ra giải pháp : phải cho từng Tiểu Đoàn Dù thay nhau về Sài Gòn nghỉ phép 15 ngày , cứ thế Tiểu Đoàn này ra hành quân thì Tiểu Đoàn khác về Sài Gòn nghỉ ...
Cái giá mà Trung Tướng Dư Quốc Đống phải trả cho sự thương yêu lính của mình là Ông bị mất chức Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù , Ông về giữ chức Chỉ Huy Trưởng Trường Hạ Sĩ Quan Nha Trang ...
Một chức vụ không tương xứng với một Tướng giỏi như Ông .
Sự ra đi của Ông , anh em trong Binh Chủng Nhảy Dù ai ai cũng thương tiếc .
ĐẠI TÁ LÊ QUANG LƯỠNG LÊN THAY ÔNG , GIỮ CHỨC TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ ... Ít tháng sau Ông lên CHUẨN TƯỚNG ...
( Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . ( bài 12) .
LẠI ... NHẬP VIỆN .
Sau chiến thắng bắn cháy 3 chiếc T54 vào đêm vượt sông Mỹ Chánh và chiếm lại căn cứ Barbara thành công . Tuy đơn vị bị thiệt hại khá nặng , nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp như cấp trên mong muốn .
Chiến tranh mà , chiếm lại thành làm sao mà không tổn thất cho được .
Cả Tiểu Đoàn được di chuyển ra vùng đóng quân mới khá an toàn để nghỉ dưỡng quân và bổ sung quân số ...
Thiếu Tá Nguyễn Đình Ngọc , Tiểu Đoàn Trưởng của tôi được thăng cấp Trung Tá đăc cách tại mặt trận này . Đời người chiến binh chỉ mong có vậy thôi ...
Hôm nay cuối tháng , theo chu kỳ , chúng tôi lãnh lương như thường lệ , nhận thư và gửi thư , tiền về cho gia đình , lãnh lương xong Trung Đội của tôi phải đi tiền đồn .
Lần đi tiền đồn này không như những lần trước , thay vì chỉ có tôi dẫn 5-6 anh em đi đến một điểm nào đó đã được chỉ định và chấm tọa độ trên bản đồ.
Chiều nay , lãnh lương xong thì trời cũng gần tối , trời lâm râm mưa nhẹ , Chuẩn Úy Tri Trung Đội Trưởng cùng tôi dẫn 12 anh em rời Đại Đội đi ngược ra hướng Quốc Lộ 1 , cách điểm đóng quân của Đại Đội vài trăm mét thì dừng lại ...
Điểm tiền đồn là một ngọn đồi nhỏ như một lòng chảo , được vây quanh bởi những ngọn đồi cao hơn , tôi thấy đóng quân ở đây kỳ cục ( sai chiến thuật ) và nguy hiểm quá , nên hỏi Chuẩn Úy Tri :
_ Sao mình không đóng quân trên những ngọn đồi cao kia , mà lại đóng quân ở ngọn đồi thấp như lòng chảo vậy Chuẩn Úy , nguy hiểm quá .
Chuẩn Úy Tri trả lời :
_ Biết là như thế , nhưng tọa độ ở trên đã chấm như vậy biết sao bây giờ , nằm sai tọa độ lỡ có chuyện gì thì chết ...
Tôi đành im lặng hối anh em đào hầm hố phòng thủ qua đêm vì màn đêm đang ập xuống nhanh ...
Những chiếc lều được căng vội vã từ những tấm poncho để che mưa nắng . Mưa vẫn rơi tí tách trên poncho , gió lành lạnh lùa qua võng , tôi co mình ngủ đi lúc nào không biết ...
Ầm...ầm... ầm... hàng chục tiếng nổ như vậy vang trong tuyến phòng thủ , lửa nhập nhòe , tro bụi bay tứ tung , tôi lăn mình khỏi võng định chạy ra hố cá nhân của mình cách đó vài mét , nhưng không lết đi được , tôi giật mình lo sợ khi thấy chân bị đau đi không được , cùng lúc cảm giác đầu , lưng , đùi và chân ươn ướt ...
Xuống được hố cá nhân , tôi thì thào hỏi anh em xung quanh có bị sao không , thì được biết bị thương tất cả là 8 người , không có ai bị thương nặng cả , tôi nhắc nhở anh em cẩn thận không bắn bậy và cũng không được bấm mìn Claymore khi không thấy địch chính xác ...
Lúc này tôi mới kiểm tra lại mình xem sao , thì trời ơi : đầu tôi , vai tôi , đùi và bàn chân mỗi chỗ bị một mảnh nhỏ và máu đang rỉ ra , mảnh ở chân làm tôi đi không được , tôi lo lắng nếu lúc này mà bị tấn công thì chết chắc , vì quân số có 12 người thì đã bị thương do trúng mảnh bê ta hết 8 , tôi thật sự lo lắng , tình hình vẫn im ắng không có gì là có dấu hiệu cho một cuộc tấn công ...
Từ máy PRC25 giọng của Đại Đội trưởng tôi nói như hét trong máy :
_ 203 đây 249 gọi trả lời ...
_ 203( toán tiền đồn của tôi ) đây 249 ( Đại Đội trưởng của tôi) gọi trả lời ...
Tôi nghe thấy máy gọi , nhưng lính mang máy của tôi không trả lời . Tôi thì thào nói :
_ Sao không nghe máy . Anh ta nói :
_ Trời mưa em sợ ướt ống liên hợp không liên lạc được nên em móc ống liên hợp vào poncho bây giờ máy kéo xuống đây rồi nhưng ống liên hợp còn trên lều .
Tôi nói :
_ Bò lên lấy xuống , không có làm sao liên lạc được , Chuẩn Úy Tri đâu . Ông nói :
_ Tôi đây ...
_ Sao Chuẩn Úy không nghe máy ...
_ ...
Lúc này , ống liên hợp đã được mang xuống hố cá nhân . Tiếng của Đại Đội Trưởng tôi vẫn réo gọi trong máy :
_ 203 đây 249 gọi trả lời ...
Chuẩn Úy Tri nghe máy :
_ 203 tôi nghe 249 ...Giọng Đại Đội Trưởng hét trong máy :
_ Anh làm gì mà tôi gọi nãy giờ không nghe máy , đưa máy cho Trung Sĩ Giang gặp tôi ...
_ Giang tôi nghe đây 249 ...
_ Làm gì mà nãy giờ gọi không trả lời , lãnh lương lo đánh bài , không lo canh gác để nó bò vào ném bê ta phải không .
_ Đâu có 249 , anh em canh gác cẩn thận đấy chứ ..
_ Sao không nghe máy ...
_ Tại mưa 249 , lính mang máy sợ ướt ống liên hợp , móc vào poncho , xuống hố cá nhân không mang theo kịp bây giờ mới lấy xuống được ...
_ Anh báo cáo tình hình tôi xem ...
_ Dạ ...dạ ... 8 Đỗ Vinh 249 ( 8 bị thương )...
_ Trời ... tại sao lại như vậy được . Thế mà bảo là không đánh bài , canh gác cẩn thận à . Mai Ông Tri và anh dẫn lính về đây gặp tôi ... nhắc con cái canh gác cẩn thận , coi chừng bị tấn công đấy...
Tôi thở phào nhẹ nhõm , cúp máy ...
Đêm qua mau , trời sáng . Chúng tôi cẩn thận quan sát kỹ lưỡng trên đường rút về Đại Đội...
Sau vụ này , Chuẩn Úy Tri bị thuyên chuyển đi đơn vị khác , vì Ông là người trực tiếp chịu trách nhiệm chứ không phải tôi ...
Và tôi cũng được biết , sở dĩ vị trí toán tiền đồn nằm sai chiến thuật như vậy và do 1 Chuẩn Úy dẫn đi chứ không phải là tôi , vì tin tức cung cấp cho biết đây là con đường giao liên thường đi lại để liên lạc từ trong Trường Sơn với đồng bằng , do đó khả năng đụng độ là có thật , vì vậy cần cấp chỉ huy cao hơn ...
Tiếc rằng tin tức chính xác , nhưng chúng tôi đã không thành công trong việc ngăn chận , còn bị thiệt hại nhẹ ...
Cũng may , đây có thể là toán nhỏ giao liên , biết mình bị phục kích nhưng không đủ khả năng để tấn công tiêu diệt , nên chỉ ném vài trái bê ta rồi bỏ đi .
Tôi bị thương tuy có đau , nhưng không đau bằng cái Radio bỏ túi mà hằng đêm vẫn nghe chương trình Dạ Lan cũng bị trúng mảnh tan nát ...
Tôi và những anh em bị thương được đưa về trạm cứu thương Tiểu Đoàn , sau đó làm thủ tục chuyển qua bệnh viện dã chiến ở Phú Bài , Huế ...
Lại ăn cơm bệnh viện ...
( Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''