CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . ( bài 12) .
LẠI ... NHẬP VIỆN .
Sau chiến thắng bắn cháy 3 chiếc T54 vào đêm vượt sông Mỹ Chánh và chiếm lại căn cứ Barbara thành công . Tuy đơn vị bị thiệt hại khá nặng , nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp như cấp trên mong muốn .
Chiến tranh mà , chiếm lại thành làm sao mà không tổn thất cho được .
Cả Tiểu Đoàn được di chuyển ra vùng đóng quân mới khá an toàn để nghỉ dưỡng quân và bổ sung quân số ...
Thiếu Tá Nguyễn Đình Ngọc , Tiểu Đoàn Trưởng của tôi được thăng cấp Trung Tá đăc cách tại mặt trận này . Đời người chiến binh chỉ mong có vậy thôi ...
Hôm nay cuối tháng , theo chu kỳ , chúng tôi lãnh lương như thường lệ , nhận thư và gửi thư , tiền về cho gia đình , lãnh lương xong Trung Đội của tôi phải đi tiền đồn .
Lần đi tiền đồn này không như những lần trước , thay vì chỉ có tôi dẫn 5-6 anh em đi đến một điểm nào đó đã được chỉ định và chấm tọa độ trên bản đồ.
Chiều nay , lãnh lương xong thì trời cũng gần tối , trời lâm râm mưa nhẹ , Chuẩn Úy Tri Trung Đội Trưởng cùng tôi dẫn 12 anh em rời Đại Đội đi ngược ra hướng Quốc Lộ 1 , cách điểm đóng quân của Đại Đội vài trăm mét thì dừng lại ...
Điểm tiền đồn là một ngọn đồi nhỏ như một lòng chảo , được vây quanh bởi những ngọn đồi cao hơn , tôi thấy đóng quân ở đây kỳ cục ( sai chiến thuật ) và nguy hiểm quá , nên hỏi Chuẩn Úy Tri :
_ Sao mình không đóng quân trên những ngọn đồi cao kia , mà lại đóng quân ở ngọn đồi thấp như lòng chảo vậy Chuẩn Úy , nguy hiểm quá .
Chuẩn Úy Tri trả lời :
_ Biết là như thế , nhưng tọa độ ở trên đã chấm như vậy biết sao bây giờ , nằm sai tọa độ lỡ có chuyện gì thì chết ...
Tôi đành im lặng hối anh em đào hầm hố phòng thủ qua đêm vì màn đêm đang ập xuống nhanh ...
Những chiếc lều được căng vội vã từ những tấm poncho để che mưa nắng . Mưa vẫn rơi tí tách trên poncho , gió lành lạnh lùa qua võng , tôi co mình ngủ đi lúc nào không biết ...
Ầm...ầm... ầm... hàng chục tiếng nổ như vậy vang trong tuyến phòng thủ , lửa nhập nhòe , tro bụi bay tứ tung , tôi lăn mình khỏi võng định chạy ra hố cá nhân của mình cách đó vài mét , nhưng không lết đi được , tôi giật mình lo sợ khi thấy chân bị đau đi không được , cùng lúc cảm giác đầu , lưng , đùi và chân ươn ướt ...
Xuống được hố cá nhân , tôi thì thào hỏi anh em xung quanh có bị sao không , thì được biết bị thương tất cả là 8 người , không có ai bị thương nặng cả , tôi nhắc nhở anh em cẩn thận không bắn bậy và cũng không được bấm mìn Claymore khi không thấy địch chính xác ...
Lúc này tôi mới kiểm tra lại mình xem sao , thì trời ơi : đầu tôi , vai tôi , đùi và bàn chân mỗi chỗ bị một mảnh nhỏ và máu đang rỉ ra , mảnh ở chân làm tôi đi không được , tôi lo lắng nếu lúc này mà bị tấn công thì chết chắc , vì quân số có 12 người thì đã bị thương do trúng mảnh bê ta hết 8 , tôi thật sự lo lắng , tình hình vẫn im ắng không có gì là có dấu hiệu cho một cuộc tấn công ...
Từ máy PRC25 giọng của Đại Đội trưởng tôi nói như hét trong máy :
_ 203 đây 249 gọi trả lời ...
_ 203( toán tiền đồn của tôi ) đây 249 ( Đại Đội trưởng của tôi) gọi trả lời ...
Tôi nghe thấy máy gọi , nhưng lính mang máy của tôi không trả lời . Tôi thì thào nói :
_ Sao không nghe máy . Anh ta nói :
_ Trời mưa em sợ ướt ống liên hợp không liên lạc được nên em móc ống liên hợp vào poncho bây giờ máy kéo xuống đây rồi nhưng ống liên hợp còn trên lều .
Tôi nói :
_ Bò lên lấy xuống , không có làm sao liên lạc được , Chuẩn Úy Tri đâu . Ông nói :
_ Tôi đây ...
_ Sao Chuẩn Úy không nghe máy ...
_ ...
Lúc này , ống liên hợp đã được mang xuống hố cá nhân . Tiếng của Đại Đội Trưởng tôi vẫn réo gọi trong máy :
_ 203 đây 249 gọi trả lời ...
Chuẩn Úy Tri nghe máy :
_ 203 tôi nghe 249 ...Giọng Đại Đội Trưởng hét trong máy :
_ Anh làm gì mà tôi gọi nãy giờ không nghe máy , đưa máy cho Trung Sĩ Giang gặp tôi ...
_ Giang tôi nghe đây 249 ...
_ Làm gì mà nãy giờ gọi không trả lời , lãnh lương lo đánh bài , không lo canh gác để nó bò vào ném bê ta phải không .
_ Đâu có 249 , anh em canh gác cẩn thận đấy chứ ..
_ Sao không nghe máy ...
_ Tại mưa 249 , lính mang máy sợ ướt ống liên hợp , móc vào poncho , xuống hố cá nhân không mang theo kịp bây giờ mới lấy xuống được ...
_ Anh báo cáo tình hình tôi xem ...
_ Dạ ...dạ ... 8 Đỗ Vinh 249 ( 8 bị thương )...
_ Trời ... tại sao lại như vậy được . Thế mà bảo là không đánh bài , canh gác cẩn thận à . Mai Ông Tri và anh dẫn lính về đây gặp tôi ... nhắc con cái canh gác cẩn thận , coi chừng bị tấn công đấy...
Tôi thở phào nhẹ nhõm , cúp máy ...
Đêm qua mau , trời sáng . Chúng tôi cẩn thận quan sát kỹ lưỡng trên đường rút về Đại Đội...
Sau vụ này , Chuẩn Úy Tri bị thuyên chuyển đi đơn vị khác , vì Ông là người trực tiếp chịu trách nhiệm chứ không phải tôi ...
Và tôi cũng được biết , sở dĩ vị trí toán tiền đồn nằm sai chiến thuật như vậy và do 1 Chuẩn Úy dẫn đi chứ không phải là tôi , vì tin tức cung cấp cho biết đây là con đường giao liên thường đi lại để liên lạc từ trong Trường Sơn với đồng bằng , do đó khả năng đụng độ là có thật , vì vậy cần cấp chỉ huy cao hơn ...
Tiếc rằng tin tức chính xác , nhưng chúng tôi đã không thành công trong việc ngăn chận , còn bị thiệt hại nhẹ ...
Cũng may , đây có thể là toán nhỏ giao liên , biết mình bị phục kích nhưng không đủ khả năng để tấn công tiêu diệt , nên chỉ ném vài trái bê ta rồi bỏ đi .
Tôi bị thương tuy có đau , nhưng không đau bằng cái Radio bỏ túi mà hằng đêm vẫn nghe chương trình Dạ Lan cũng bị trúng mảnh tan nát ...
Tôi và những anh em bị thương được đưa về trạm cứu thương Tiểu Đoàn , sau đó làm thủ tục chuyển qua bệnh viện dã chiến ở Phú Bài , Huế ...
Lại ăn cơm bệnh viện ...
( Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . ( bài 12) .
LẠI ... NHẬP VIỆN .
Sau chiến thắng bắn cháy 3 chiếc T54 vào đêm vượt sông Mỹ Chánh và chiếm lại căn cứ Barbara thành công . Tuy đơn vị bị thiệt hại khá nặng , nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp như cấp trên mong muốn .
Chiến tranh mà , chiếm lại thành làm sao mà không tổn thất cho được .
Cả Tiểu Đoàn được di chuyển ra vùng đóng quân mới khá an toàn để nghỉ dưỡng quân và bổ sung quân số ...
Thiếu Tá Nguyễn Đình Ngọc , Tiểu Đoàn Trưởng của tôi được thăng cấp Trung Tá đăc cách tại mặt trận này . Đời người chiến binh chỉ mong có vậy thôi ...
Hôm nay cuối tháng , theo chu kỳ , chúng tôi lãnh lương như thường lệ , nhận thư và gửi thư , tiền về cho gia đình , lãnh lương xong Trung Đội của tôi phải đi tiền đồn .
Lần đi tiền đồn này không như những lần trước , thay vì chỉ có tôi dẫn 5-6 anh em đi đến một điểm nào đó đã được chỉ định và chấm tọa độ trên bản đồ.
Chiều nay , lãnh lương xong thì trời cũng gần tối , trời lâm râm mưa nhẹ , Chuẩn Úy Tri Trung Đội Trưởng cùng tôi dẫn 12 anh em rời Đại Đội đi ngược ra hướng Quốc Lộ 1 , cách điểm đóng quân của Đại Đội vài trăm mét thì dừng lại ...
Điểm tiền đồn là một ngọn đồi nhỏ như một lòng chảo , được vây quanh bởi những ngọn đồi cao hơn , tôi thấy đóng quân ở đây kỳ cục ( sai chiến thuật ) và nguy hiểm quá , nên hỏi Chuẩn Úy Tri :
_ Sao mình không đóng quân trên những ngọn đồi cao kia , mà lại đóng quân ở ngọn đồi thấp như lòng chảo vậy Chuẩn Úy , nguy hiểm quá .
Chuẩn Úy Tri trả lời :
_ Biết là như thế , nhưng tọa độ ở trên đã chấm như vậy biết sao bây giờ , nằm sai tọa độ lỡ có chuyện gì thì chết ...
Tôi đành im lặng hối anh em đào hầm hố phòng thủ qua đêm vì màn đêm đang ập xuống nhanh ...
Những chiếc lều được căng vội vã từ những tấm poncho để che mưa nắng . Mưa vẫn rơi tí tách trên poncho , gió lành lạnh lùa qua võng , tôi co mình ngủ đi lúc nào không biết ...
Ầm...ầm... ầm... hàng chục tiếng nổ như vậy vang trong tuyến phòng thủ , lửa nhập nhòe , tro bụi bay tứ tung , tôi lăn mình khỏi võng định chạy ra hố cá nhân của mình cách đó vài mét , nhưng không lết đi được , tôi giật mình lo sợ khi thấy chân bị đau đi không được , cùng lúc cảm giác đầu , lưng , đùi và chân ươn ướt ...
Xuống được hố cá nhân , tôi thì thào hỏi anh em xung quanh có bị sao không , thì được biết bị thương tất cả là 8 người , không có ai bị thương nặng cả , tôi nhắc nhở anh em cẩn thận không bắn bậy và cũng không được bấm mìn Claymore khi không thấy địch chính xác ...
Lúc này tôi mới kiểm tra lại mình xem sao , thì trời ơi : đầu tôi , vai tôi , đùi và bàn chân mỗi chỗ bị một mảnh nhỏ và máu đang rỉ ra , mảnh ở chân làm tôi đi không được , tôi lo lắng nếu lúc này mà bị tấn công thì chết chắc , vì quân số có 12 người thì đã bị thương do trúng mảnh bê ta hết 8 , tôi thật sự lo lắng , tình hình vẫn im ắng không có gì là có dấu hiệu cho một cuộc tấn công ...
Từ máy PRC25 giọng của Đại Đội trưởng tôi nói như hét trong máy :
_ 203 đây 249 gọi trả lời ...
_ 203( toán tiền đồn của tôi ) đây 249 ( Đại Đội trưởng của tôi) gọi trả lời ...
Tôi nghe thấy máy gọi , nhưng lính mang máy của tôi không trả lời . Tôi thì thào nói :
_ Sao không nghe máy . Anh ta nói :
_ Trời mưa em sợ ướt ống liên hợp không liên lạc được nên em móc ống liên hợp vào poncho bây giờ máy kéo xuống đây rồi nhưng ống liên hợp còn trên lều .
Tôi nói :
_ Bò lên lấy xuống , không có làm sao liên lạc được , Chuẩn Úy Tri đâu . Ông nói :
_ Tôi đây ...
_ Sao Chuẩn Úy không nghe máy ...
_ ...
Lúc này , ống liên hợp đã được mang xuống hố cá nhân . Tiếng của Đại Đội Trưởng tôi vẫn réo gọi trong máy :
_ 203 đây 249 gọi trả lời ...
Chuẩn Úy Tri nghe máy :
_ 203 tôi nghe 249 ...Giọng Đại Đội Trưởng hét trong máy :
_ Anh làm gì mà tôi gọi nãy giờ không nghe máy , đưa máy cho Trung Sĩ Giang gặp tôi ...
_ Giang tôi nghe đây 249 ...
_ Làm gì mà nãy giờ gọi không trả lời , lãnh lương lo đánh bài , không lo canh gác để nó bò vào ném bê ta phải không .
_ Đâu có 249 , anh em canh gác cẩn thận đấy chứ ..
_ Sao không nghe máy ...
_ Tại mưa 249 , lính mang máy sợ ướt ống liên hợp , móc vào poncho , xuống hố cá nhân không mang theo kịp bây giờ mới lấy xuống được ...
_ Anh báo cáo tình hình tôi xem ...
_ Dạ ...dạ ... 8 Đỗ Vinh 249 ( 8 bị thương )...
_ Trời ... tại sao lại như vậy được . Thế mà bảo là không đánh bài , canh gác cẩn thận à . Mai Ông Tri và anh dẫn lính về đây gặp tôi ... nhắc con cái canh gác cẩn thận , coi chừng bị tấn công đấy...
Tôi thở phào nhẹ nhõm , cúp máy ...
Đêm qua mau , trời sáng . Chúng tôi cẩn thận quan sát kỹ lưỡng trên đường rút về Đại Đội...
Sau vụ này , Chuẩn Úy Tri bị thuyên chuyển đi đơn vị khác , vì Ông là người trực tiếp chịu trách nhiệm chứ không phải tôi ...
Và tôi cũng được biết , sở dĩ vị trí toán tiền đồn nằm sai chiến thuật như vậy và do 1 Chuẩn Úy dẫn đi chứ không phải là tôi , vì tin tức cung cấp cho biết đây là con đường giao liên thường đi lại để liên lạc từ trong Trường Sơn với đồng bằng , do đó khả năng đụng độ là có thật , vì vậy cần cấp chỉ huy cao hơn ...
Tiếc rằng tin tức chính xác , nhưng chúng tôi đã không thành công trong việc ngăn chận , còn bị thiệt hại nhẹ ...
Cũng may , đây có thể là toán nhỏ giao liên , biết mình bị phục kích nhưng không đủ khả năng để tấn công tiêu diệt , nên chỉ ném vài trái bê ta rồi bỏ đi .
Tôi bị thương tuy có đau , nhưng không đau bằng cái Radio bỏ túi mà hằng đêm vẫn nghe chương trình Dạ Lan cũng bị trúng mảnh tan nát ...
Tôi và những anh em bị thương được đưa về trạm cứu thương Tiểu Đoàn , sau đó làm thủ tục chuyển qua bệnh viện dã chiến ở Phú Bài , Huế ...
Lại ăn cơm bệnh viện ...
( Còn tiếp ).
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
Trong cái rủi cũng cón cái may, bị thuơng nhẹkhi bị tấn công mà không hay biết là tốt quá rồi. chúc anh chúa nhật vui vẻ.
Trả lờiXóaHi..hi.. Anh luôn là người may mắn em ạ , cũng may là lựu đạn nội hóa , nên mức sát thương không cao , chứ nếu là m26, hay m67 thì anh và bạn bè chết chắc luôn . Vì anh nằm võng ngủ nên bị thương từ đầu tới chân . Ngày xưa lính đi hành quân hay có cái radio nhỏ mang theo để nghe các chương trình cho đỡ buồn , nó chì to hơn gói thuốc lá một chút , anh bỏ trong túi quần , vậy mà nát bét hết , có lẽ nhờ vậy mà vết thương ở đùi không nặng lám ...
XóaCám ơn em đã sang chơi . Bình an luôn ở cùng em ...
Ngày xưa anh của em đi hành quân không có ngủ anh ơi, chỉ đi suốt cho tới về thôi, tối đi sáng là thấy ảnh về nhà.
Trả lờiXóaNhiệm vụ anh của em khác anh xa ...Nếu có đụng độ thì cũng chỉ với du kích hay giao liên thôi , chứ không mấy khi đụng độ với chủ lực cấp Sư Đoàn (Công Trường ) như anh đâu . Anh thí khác , em thấy đấy miệt mài trong rừng ngày này qua tháng khác , đụng độ hết với Sư Đoàn này đến Sư Đoàn kia làm sao mà không chết cho được ...
XóaNhưng nhiệm vụ mà : '' Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm ''
khi đi hành quân như vậy, mổi lúc dừng quân đều phải đào hố cá nhân mà đào bằng gì vậy anh, thời gian đào còn thời gian nào nghỉ, mai lại bỏ đi và lại đào nơi khác.
Trả lờiXóaHi...hi... Bài anh viết đúng là chỉ để dành cho Mẫn xem thôi . Cám ơn em nhiều .
XóaKhông phải mỗi lúc dừng quân đều phải đào hầm hố cá nhân đâu .Chỉ khi nào dừng lại và đóng quân đêm mới đào , và sáng ra đi nơi khác thì lại phải lấp đi , cứ như vậy , mỗi ngày là 1 hố đấy em . Đào bằng xẻng cá nhân , mỗi người lính khi đi hành quân , ngoài súng đạn ra còn được trang bị thêm xẻng cá nhân để đào hố , cưa để cưa cây làm nắp hầm chống pháo kích đấy em , ...trăm bề gian khổ là vậy .
Cuối tuần vui nhiều nhé ...