CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 38 ''

      CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .


     TÂN MỸ ngày 7 tháng 2 năm 2010 .
                Em thân yêu .

            Hôm qua đi chơi ở Long Hải , có mấy anh em đi xe 7 chỗ  cậu Hùng lái , Việt kiều về rủ anh đi mà không đi thì cũng ngại (mặc dù ai cũng biết anh không thích đi như vậy lắm ) Nhưng không biết sao hôm nay anh không đợi mời tới lần thứ 2 là anh đã ừ rồi .


        Dị ứng đầu tiên là khi lên xe anh biết Mợ cùng đi , trời ơi sao mà bà khoẻ vậy chứ , ai nói bà đang bịnh đâu .Anh ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ cón thấy mệt , huống chi bà đang bệnh . Không phải anh ghét Mợ , mà tính Mợ vẫn vậy , nói nhiều , thích nói gì thì nói không sợ đụng chạm mất lòng ai cả , nhưng anh thì không đồng ý như vậy , vì thế mà anh và mợ thường hay mất lòng nhau..Bởi anh là ''rể'' mà .


        Không qua thăm Mợ  thì bảo là nhà kề bên chẳng thấy qua , chỉ có mấy đứa ở xa là hay đến thăm thôi , mà sang thì nói chuyện gì bây giờ ;Mẹ vợ , con rể ? Anh em gặp nhau , mấy thằng ''cột chèo '' lấy bia ra uống , bà la làng , lấy hết bia của bà ra uống chẳng thằng nào trả tiền cho bà , trời ơi ai mà uống cho nổi , phải chi bà thiếu thốn , khó khăn . Bia bọt người ta biếu bà để làm gì , tiền bạc bà đâu có thiếu , vậy đòi trả tiền cho bà để làm chi ? 


      Anh và em ngồi ở ghế sau , chỉ cách nhau trong gang tấc , nhưng sao anh cảm thấy mình cách xa nhau đến lạ lùng , hai người im lặng , không ai nói với ai câu nào cả , thỉnh thoảng nói một vài câu bất đắc dĩ phải nói , hình như anh và em , mỗi người đều đang suy nghĩ về một diều gì đó .....Thỉnh thoảng anh em trêu chọc mình vài câu nghe vô duyên tệ .


    Đã lâu anh không đi Vũng Tàu , hôm nay có dịp đi lại , tuy đầu tư nhiều nhưng cũng không xa lạ là mấy , bởi trước đây anh cũng khá thân quen với nơi này qua công việc làm ăn. Ngồi trên bãi biển , nhìn bầu trời xanh bao la mênh mông ấy , anh nhó lại những ngày chiến tranh , có đôi khi anh phải đi bằng tầu Hải Quân từ bến Bạch Đằng ra Huế , Đà Nẵng , mấy ngày trời lênh đênh trên biển , con tầu mang theo lo âu , sợ hãi của chiến tranh, nhớ nhung của một người lình trẻ  xa gia đình nhớ vợ nhớ con ...Bây giờ ,40 năm sau , cũng anh , và cả em nữa  cũng trời đất ấy nhưng sao xa lạ quá , vô tình và hững hờ quá .

thậm chí còn tệ hại hơn nữa.Tại sao vậy em ? ? Văng vẳng quanh anh và em có lẽ là những oán hận , mà cả hai cùng cố gắng kềm chế cho gia đình khỏi đổ vỡ.Tại anh hay tại em ??
  
     Hỡi trời và biển , sóng xô vào bờ trùng điệp như không bao giờ biết mệt mỏi, nhưng bờ thì cứ vô tình , việc sóng xô vô bờ , đó là chuyện tự nhiên , bờ đâu biết nếu không có những con sóng vô tình và không biết mệt mỏi ấy , thì làm gì có được những bờ biển đep nên thơ cho đời chiêm ngưỡng .

     Phải chăng tôi là những ngọn sóng vô tình ấy, ngày ngày xô cát từ lòng đại dương vào để làm đẹp cho em ........rồi một ngày nào đó em quên tôi .    BỞI VÌ TÔI CHỈ LÀ BỌT BIỂN .



     


             GIANG.HOAKHONGGIAN .''yellow ''

     *Trích từ nhật ký (Những lá thư không người nhận )



2 nhận xét:

  1. Ghé thăm anh nghe nhạc hay quá .
    Đêm ngọt ngào anh nhé !

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn em đã ghé thăm , chúc em ngày mới vui vẻ , hạnh phúc .Bình an luôn ở cùng em .

    Trả lờiXóa