CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT ''49 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
(( 45 ngày và đêm trên đất HẠ LÀO / LAM SƠN 719)).
        Căn cứ hoả lực 30 .

        RÚT QUÂN  ..........



           Chiều thật lạnh , núi cao dốc đứng ,bình thường đã trang bị nặng nề , giờ đây trong cuộc rút quân này lại càng nặng nề hơn , bởi lẽ khả năng tiếp tế lương thực cũng như đạn dược trong lúc này nếu xẩy ra đụng  trận là cả một vấn đề khó khăn . Biết được như vậy cho nên cấp trên đã bắt tất cả binh sĩ dưới quyền , mang theo lương thực , đạn dược hết khả năng của mình , và anh em cũng ý thức được điều đó , nên mặc dù có nặng quá sức cũng ráng mà mang theo , không một lời than vãn kêu ca............ 

      Xa xa vẫn ầm vang những tiếng nổ của bom B52 đang rải thảm theo trục Bắc - Nam , nghĩa là đang dọn đường cho hướng rút quân của đơn vị tôi .........
     Rời giao thông hào bỏ căn cứ , tôi đi ngang  qua bãi đáp trực thăng mà lòng không cầm được nước mắt , một cảnh tượng thương tâm và hãi hùng : xác của đồng đội , bạn bè hy sinh cách nay cả nửa tháng có , tất cả đã được bó sẵn trong những tấm Poncho để chờ trực thăng mang về Việt Nam , nhưng vì trực thăng không đáp xuống để mang đi được , nên vẫn còn nằm tại đây .
            Tất cả đã xình trương lên trông thật khủng khiếp , một số không còn lành lặn do trúng thêm phải đạn pháo kích của địch , tan nát văng vãi tung toé đâu đó trong những rừng cây chung quanh . Một mùi hôi thối không sao ngửi nổi khi đi qua ..............

           Trong nỗ lực cuối cùng , xác các anh em đành phải bỏ lại chiến trường , còn những anh em bị thương nặng không đi được , đơn vị cố gắng gồng gánh chia nhau mang vác đi , không bỏ lại , vì thế khả năng tác chiến khi đụng trận bị giảm đi rất nhiều .
        Màn đêm buông xuống thật nhanh , tất cả mò mẫm trong đêm tối mà đi , gió rít từng cơn qua chiếc mũ sắt lạnh cóng .Thỉnh thoảng lại một vài anh em vấp ngã phang vào gốc cây rừng trên đường đi .
          Cứ như vậy , người nọ nối đuôi người kia mà đi , xuống thung lũng , lại trèo lên đỉnh cao , nhắm hướng Nam mà bước tới , có những lúc phải lội qua suối mà đi , cái lạnh thấu xương của  nước  suối làm run lên bần bật khi leo lên bờ . Mang nặng , mệt mỏi là thế nhưng không sao tìm được một giọt mồ hôi , di chuyển thì thôi , bớt lạnh , dừng lại một chút là muốn run lên ngay .

         Em yêu , trong sự lo lắng và sợ hãi , vì anh đoán được cuộc rút quân này lành ít dữ nhiều , và vì thế anh càng nhớ em hơn , anh càng lo cho sự an nguy của anh hơn . Anh thầm tự nhủ và an ủi mình , bằng mọi cách phải an toàn tính mạng để về bên em , đừng để như những đồng đội anh
nằm lại vĩnh viễn nơi rừng thiêng nước độc Hạ Lào này , nhưng bằng cách nào thì anh chưa biết được .
      Thôi đành chờ số phận may rủi vậy...........
    Tôi không biết là đã đi xa khỏi căn cứ 30 được bao nhiêu km , nhưng đoàn quân rút đi trong bình yên được khoảng gần 10 tiếng đồng hồ , và dừng lại đóng quân nghỉ qua đêm trên một đỉnh núi lúc 2-3 giờ sáng. 

     Chia nhau canh gác xong , tôi mệt mỏi và ngủ  thiếp đi lúc nào không biết..........

        Trong cơn mê , tôi nghe có tiếng nổ từ xa văng vẳng bên tai : Ầm....và những tiếng rù rì : mìn chiếu sáng trong căn cứ nổ kìa .
      Tôi giật mình tỉnh giấc ,  trời mờ sáng , sương đêm ướt và mát lạnh cả bộ quần áo hoa rừng mà tôi đang mặc trên người , nhìn theo hướng của các anh em đang bàn tán , tôi thấy từ xa , nơi căn cứ 30 , đâu đó vài mảng khói trắng , khói của những trái mìn chiếu sáng mà chúng tôi gài đặt xung quanh căn cứ , để báo động khi có địch xâm nhập . Tôi đoán , có lẽ mình đã cách xa căn cứ được khoảng 5-6 km , khoảng cách chưa thật sự an toàn lắm cho đơn vị lúc này ...........

         Như vậy , sau khi chúng tôi rời khỏi căn cứ , địch đã lần mò vào chiếm căn cứ ngay mà không gặp phải bất kỳ sự đối đầu nào , ngoài vài trái mìn bẫy đã nổ mà tôi nghe văng vẳng từ xa .

     Chắc chắn địch sẽ truy đuổi theo dấu vết mà chúng tôi di chuyển để lại trên đường rút quân  .

       Cơm nước xong , chúng tôi vội vã lên đường , nhắm hướng Nam thẳng tiến ,chúng tôi đi theo luồng bom do B52 thả những ngày trước , vì vậy tro bụi đầy người , tôi nghĩ có lẽ đi như vậy khá an toàn cho đơn vị , vì dầu sao B52 cũng đã (dọn đường) tạo an toàn cho chúng tôi rút quân .


       Bây giờ làm sao càng đi xa căn cứ càng tốt , vì địch thì trang bị quá nhẹ nhàng , còn chúng tôi thì quá nặng nề lại còn phải lo bảo vệ những thương binh đồng đội nữa , do đó nếu địch truy đuổi theo bắt kịp chúng tôi , thì đụng độ giữa hai bên xẩy ra là điều dễ dàng , và chúng tôi đang ở thế yếu ...........


      Chiếc OV10 vẫn kiên nhẫn bay trên bầu trời cao , bay  đi xa rồi bay lại gần trên đầu đoàn quân , tiếng u..u...phát ra từ động cơ của máy bay , lẻ loi nghe buồn não nuột , như ai oán , như khóc than , cho một điều gì đó ghê gớm sắp xẩy đến..................




                          GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''



8 nhận xét:

  1. Nhìn mấy con sứa lơ lửng trwn bầu trời đẹp quá chú nhỉ ? trong số đó chắc có chú ?
    Cháu sang thăm , chúc chú thật nhiềm niềm vui và mãi hạnh phúc chú nhé hehehehe Cho cháu kẹo...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn cháu đã ghé thăm .Khi nào có dịp về Cần Thơ chú sẽ mang kẹo theo cho cháu nhé .
      Bình an luôn ở cùng cháu .

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Sao lại cười ? Chúc em ngày mới vui nhiều , cuối tuần hạnh phúc .

      Xóa
  3. Em thăm anh nè...em vui em mới cười chứ bộ .Chúc anh tối nhận đc nhiều yêu thương anh nhé !

    Trả lờiXóa