CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 51 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm trên đất Hạ Lào / LAM SƠN 719 )).
    Căn cứ hoả lực 30 .
  
 RÚT QUÂN : TRẬN ĐÁNH CUỐI .


    Sau khi rải quân bố trí phòng thủ xong , tôi tìm  đến thằng bạn truyền tin Đại Đội và hỏi :
__ Ê Nhàn , mày có biết tại sao mấy hôm nay mình đi đứng kỳ cục vậy không mày , gì mà loay hoay một chỗ không vậy là sao , ghê quá .
__ À , Tiểu Đoàn mình có nhiệm vụ là cố ý  tạo sự có mặt của mình ở đây để địch chú ý bu vào , từ đó giảm áp lực cho cánh quân của Đại Tá Lưỡng đang  rút trên đường 9.
  
      Thì ra là thế , như vậy con đường đất đỏ mà tôi đoán là đường 9 , hay đường mòn Hồ Chí Minh là đúng , và việc di chuyển của đơn vị một cách kỳ cục , nguy hiểm , mà tôi là tép riu còn biết , huống chi là cấp trên của tôi , nhưng đây là kế hoạch như vậy mà , sự kỳ cục có chủ đích.
      Ôi ! một kế hoạch đáng sợ ......
Khoảng 4 giờ chiều , từ triền núi trước mặt trong những bụi cây rừng rậm rạp ,cách tuyến phòng thủ của Đại Đội tôi 5-7 chục mét , bỗng có những tiếng xào xạc của cây rừng như có ai đó đang di chuyển  về hướng đóng quân của mình ngày một gần hơn . Tất cả im lặng xuống hố cá nhân, chờ đợi ,  tay lăm lăm súng sẵn sàng nhả đạn . Tiếng xào xạc ngày một gần hơn , lớn hơn....
    
      Chờ đợi ,hồi hộp đến nghẹt thở ,bỗng có tiếng la lớn lên :Mấy anh lính Cộng Hoà ơi ,chúng  tôi không phải Việt Cộng  đâu , đừng có bắn , chúng tôi là người Thượng .Họ vừa đi về hướng chúng tôi vừa la lớn như thế .    Khi  nhìn thấy họ là những người không có trang bị  súng đạn lính 
 gác vòng ngoài la lên : 
 __ Đứng lại , cho một người vào thôi.....
   Một ông già hom hem tiến lại gần .
 Từ trong tuyến phòng thủ , tôi la lên nhắc nhỏ anh lính  gác:
 __ Cẩn thận đó , coi chừng sau lưng nó có gì không .
   
      Một đám đàn bà con nít ốm o , đen đủi đứng sau lưng ông già .....Qua tìm hiểu ,ông già làng cho biết họ là những người Thượng ở Khe Sanh , Việt Nam , bom đạn thả xuống buôn làng của họ , họ tìm đường tránh và trôi dạt qua tận bên Lào , bây giờ họ muốn theo chúng tôi để về lại Việt Nam , chúng tôi nói chúng tôi còn phải đi nữa chứ chưa có về , hãy tránh xa chúng tôi ra kẻo lỡ Việt Cộng đánh chúng tôi , hai bên bắn qua bắn lại nguy hiểm lắm .Ông già làng nói , vậy xin máy bay chở họ về Việt Nam được không ? Chúng tôi mỉm cười và đuổi họ đi ......
      Mấy phút sau , không biết 2 chiếc F4 từ đâu xà xuống qua đầu tôi , trút bom xuống theo hướng ngược chiều với  tuyến phòng thủ của Đại Đội tôi tiếng hú của động cơ phản lực nghe đinh tai nhức óc ,kèm theo là những tiếng nổ ầm vang của bom đạn...........
Đang đêm ngủ ngon , chúng tôi được lệnh thu dọn đồ đạc ngay và di chuyển khi có lệnh .Gió , sương rơi ươn ướt bộ quần áo trận , lạnh run người .......
    
     Nối đuôi nhau mò mẫm đường đi trong đêm tối , mặc dù đã cố gắng giảm tiếng ồn ào tối đa nhưng tôi vẫn thấy như cái chợ , tiếng thì thào gọi nhau , tiếng cành cây gẫy , tiếng súng đạn cọ quẹt vào nhau , một âm thanh hỗn độn giữa sự yên tĩnh của núi rừng trong đêm khuya .
     Có lẽ sự hiện diện của những người Thượng kia , gây nguy hiểm cho chúng tôi , biết đâu là địch giả dạng để thâm nhập , dò xét xem chúng tôi bố trí quân như thế nào , để đêm đến bất thần  tấn công đơn vị , nên cấp trên mới dựng đầu chúng tôi dậy và di chuyển ngay trong đêm.......

      Trời mờ sáng , chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi , vẫn ba lô trên vai ,  ngồi bệt xuống đất , ngả người dựa lưng vào ba lô hít thở một tí  không khí trong lành của buổi sáng ,chiếc mũ sắt được lấy ra cho nhẹ cái đầu .

    
       Em yêu,  sương mù là đà trước mặt ,gió se lạnh thổi rì rào bên tai , núi non hùng vĩ một màu xanh thẫm , yên tĩnh .Lạnh quá , đẹp quá , cái lạnh khiến anh thèm và nhớ đến những lần anh ôm em trong những  lần nghỉ phép ngắn ngủi , để rồi anh lại vội vàng chia tay em lên đường hành quân . Đẹp quá , anh ước gì có em để cùng ngồi bên anh , mình chiêm ngưỡng cảnh đẹp thiên nhiên của Trời ban cho con người , nhưng tiếc rằng đây là vùng chiến tranh , là chết chóc làm sao anh em có thể ngồi mà chiêm ngưỡng được ? Con người không biết gìn giữ và đang huỷ diệt nó...........

            Trời sáng rõ, vẫn cơm sấy thịt hộp điểm tâm , một  làn khói thuốc lá của những thằng bạn bay ngang qua mặt anh ,mùi thơm mùi hăng hắc làm anh khó chịu , ca coffe nấu vội vã bằng thuốc nổ gỡ ra từ mìn Claymor, chia nhau mỗi người một tí uống cho ấm lòng bớt lạnh ........


   Đang di chuyển , tiền quân báo cho biết , bắt gặp những nồi cơm và thịt kho khá to còn nóng , tro bếp vẫn còn than , nhưng không có.....người .

       Những khuôn mặt căng thẳng , tay hờm  sẵn cò súng , chỉ cần một hành động khả nghi là ăn đạn ngay , từng bước ..từng bước cẩn thận mà đi .
   Những loạt đạn M16 nổ vang , những trái M79 nổ ầm ỳ phá tan bầu không khí yên lặng rợn người , đạn Ak , trung liên nồi , B40 đáp trả . Hai bên bắn qua lại như chưa bao giờ được bắn , lửa khói mịt mù, cây rừng đổ ngả nghiêng , tiếng pháo tầm xa 130 ly của địch bắn tới trúng ngay đội hình của đơn vị , xương thịt con người đối chọi với gang thép của súng đạn ,sau vài trái pháo 130 ly quá chính xác , đội hình tan rã , không biết mấy thằng em tải đạn cho tôi có sao không . Trên trời chiếc OV10 đảo vòng quanh trên đầu , 4 chiếc trực thăng Cobra bay đến , đạn pháo , đạn Rocket nhập nhoè lửa khói , địch từ dưới chân núi cánh trái tràn lên phía của tôi luôn miệng hò hét : Lính Thanh Hà phải không ?  Lính Thanh Hà phải không ? Khẩu đại liên M60 của tôi bắn đã hết đạn, ngoái đầu nhìn lại , không thấy những anh em mang đạn cho tôi đâu cả .Tôi ôm khẩu súng lủi vào một bụi cây rậm rạp , tôi thấy nóng và ướt ở phần mông bên trái , lấy tay sờ vào , một mầu đỏ tươi dính đầy tay tôi : Máu.......
Tôi sợ quá vừa tự băng cho mình bằng băng cá nhân mà mỗi người lính nào khi đi hành quân cũng đều mang theo và nghĩ : Trời ơi hết lúc bị thương rồi hay sao mà lại bị thương vào lúc này .
      Tiếng la hét :Phải lính Thanh Hà không vẫn thỉnh thoảng tôi lại nghe quanh đâu đây .

    Biết không còn đồng đội gần đây nữa , súng thì hết đạn ,người thì bị thương , tôi rút chốt phá huỷ khẩu đại liên M60 của mình , lấy mấy trái lựu đạn phòng thân và ít gạo sấy thịt hộp mang theo người , tôi lủi vào khu rừng cây trước mặt .........


      Tôi nằm nghỉ một mình giữa núi rừng bao la , máu vẫn rỉ ra thấm ướt băng cá nhân ,chiến trường đã im lặng , trên trời chiếc OV10 vẫn đang bay lượn như tìm kiếm một điều gì đó .
Hay cứu vãn một điều gì .........

      Bất chợt tôi nghĩ  : Bằng mọi giá phải rời  xa nơi này ngay , càng xa , càng nhanh càng tốt và ít nguy hiểm, vì rất có thể chỉ một vài tiếng đồng hồ nữa thôi  :  B52 SẼ SAN BẰNG KHU VỰC NÀY. Nghĩ thế , tôi vội vàng đứng dậy .......
                                                     (còn tiếp )

               GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''



    

  

2 nhận xét:

  1. A viết hồi ký đi, để con cháu mình đọc, sẽ có cái nhìn thật hơn về chiến tranh, khói lửa. Cuối tuần e sang thăm a, chúc a và gia đình luôn mạnh khỏe

    Trả lờiXóa
  2. Anh đã viết nháp rồi , khoảng 170 trang A 4 ,trước khi anh chơi blog ,Anh đang định viết lại cho hoàn chỉnh và đóng thành tập để lại cho đời sau xem chơi ,nhưng lười quá .
    Chúc em có những ngày nghỉ hạnh phúc sau một tuần làm việc mệt nhọc .

    Trả lờiXóa