CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 52 ''

         CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
((45 ngày và đêm  trên đất Hạ Lào / Lam Sơn 719 )).
          Căn cứ hoả lực 30 .
  RÚT QUÂN : Trận đánh cuối ( 2 )

     
     Vừa đứng dậy đi được vài bước , tôi nghe có tiếng động xào xạc đang đi về hướng của tôi , tôi vội ngồi xuống ,nín thở chờ đợi , tay cầm quả lựu đạn đã sẵn sàng rút chốt an toàn chờ ném về hướng đối phương , tiếng động ngày một gần hơn......Một chiếc mủ sắt sơn màu hoa rừng lộ ra ngày một rỏ hơn , rõ hơn ,và tôi nhận ra người đội chiếc mũ sắt ấy là bạn tôi : Hạ sĩ nhất Thắng .Tôi thở phào nhẹ nhõm , bẻ lại khoá an toàn của trái lựu đạn .Tôi khẽ gọi : Thắng , Thắng ...
      Thắng giật mình dáo giác nhìn quanh tay vẫn lăm lăm khẩu M16, khi nhìn thấy tôi Thắng mới hạ nòng súng xuống và đi lại gần tôi ,Thắng hỏi : có ai nữa không hay có mình mày thôi . Tôi trả lời : có mình tao thôi .Thắng nói : chết mẹ rồi , mình lạc đơn vị rồi , bây giờ làm sao đây .Tôi hỏi : mày có địa bàn không ? Xui xẻo , mọi lần tao đi đầu mở đường có địa bàn , nay tao đi sau nên giao địa bàn cho thằng khác rồi mới chết chứ .       Thắng thò tay vô cổ áo lôi ra chiếc địa bàn , tôi mừng  quá nói : Ok , vậy là tạm ổn rồi , mình tao , tao lo quá không biết làm sao mà đi đây , mày còn những thứ gì .Tao còn vài băng đạn M16 , mấy trái lựu đạn, ít gạo sấy thịt hộp . Tốt rồi , bây giờ mình cứ hướng Nam mà đi sẽ về đến Việt Nam thôi ,  có điều tao không biết là bao xa............

      Quyết định như vậy , hai thằng xem địa bàn và nhắm hướng Nam lò mò đi , khoảng 1 giờ sau ,hai đứa tôi đang  leo lên một đỉnh núi , trước mặt là một đám cỏ tranh , tôi thoáng thấy có màu đất đỏ, tôi lôi Thắng lại và chỉ cho Thắng thấy  đám đất đỏ đó..........Cóc..cóc...cóc....Một loạt đạn Ak bắn bừa về phía tôi và Thắng .
       May mắn quá , hai thằng không sao cả  chúng tôi quay đầu chạy trở lại  xuống chân núi ,mệt quá , tôi bảo Thắng : hướng mình đi có ''nó '' đi không được , bây giờ mình lần theo chân núi mà đi , càng nhanh càng tốt , lừng chừng ở đây lâu không tốt , lỡ B52 nó ném bom chỗ này thì chết mẹ ....... 
Lo lắng tôi quên mất , cái băng mà tôi băng vết thương đã tuột rơi lúc nào không hay, đến khi thấy ươn ướt ở đùi , tôi mới sực nhớ mình bị thương .Trời ơi ,bị thương ở đâu không bị , lựa ngay mông mà bị mới chết chứ , vết thương dài đến gần 15 cm , chỗ khó băng nhất ......Tôi hỏi Thắng : mày còn băng cá nhân không ? Thắng nói còn hai cái .Tôi bảo cho tôi một cái . Thắng hỏi tôi mày bị thương hả . Tôi nói ừ. Thắng móc túi lấy cho tôi cái băng cá nhân, băng xong vết thương hai thằng lần theo chân núi mà đi.......
       
       Tôi lủi thủi bám theo sau Thắng.....Bỗng Thắng dừng lại và dơ tay ấn tôi ngồi xuống, ra dấu im lặng , tay chỉ trỏ về phía trước mặt, tôi nhìn theo hướng tay của Thắng , không xa lắm là con suối , ở đó người ta đang giặt quấn áo , nam có nữ có .Hai thằng sợ bị phát hiện , mọp người xuống và đi lùi lại phía sau. Tôi nói với Thắng : không được rồi, thôi kiếm chỗ an toàn nghỉ chờ tối tính sau .....

     Như vậy , Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi sau loạt pháo kích bằng đại bác 130 ly  trúng ngay đội hình đoàn quân và tấn công của địch, đã bị tan rã vào khoảng 12 giờ trưa ngày 19 tháng 3 năm 1971.

       Khoảng hai giờ chiều cùng ngày , hai thằng đang im lặng suy nghĩ tính toán , tìm cách để đi cho an toàn thì  nghe có tiếng chân di chuyển , tiếng lào xào của cành cây rừng ,hai thằng nhìn nhau ánh mắt lo lắng . Đi hay ở lại ? Đi lỡ mà đơn vị mình thì sao,mất cơ hội để gặp lại đơn vị .Còn ở lại , nếu là đơn vị mình thì khoẻ ,khỏi lo tìm đường về , dầu sao đi cùng đơn vị cũng an toàn hơn còn đủ phương tiện hơn hai thằng nhiều. Ở lại ,nếu gặp địch thì thế nào đây? Chết chắc ........
     Ở lại ,  tôi nói Thắng như vậy , Thắng hỏi tại sao ? Tôi nói  chắc nịch : vì hướng tiếng động đang đi về hướng Nam ,chắc chắn là ''ta''chứ không phải địch . Mà nếu lỡ mà sai , gặp địch thì chia đôi lựu đạn đàng nào cũng chết ....
    Hai thằng căng mắt theo dõi tiếng động ngày một gần hơn, gần hơn......
     Súng của Thắng , sẵn sàng khai hoả , lựu đạn của tôi đã sẵn sàng ném về phía địch . 
   
       Một chiếc mũ sắt hoa rừng hiện ra ,rồi một chiếc nữa ...Tôi mừng quá khi nhận ra người lính đi đầu mở đường chính là lính Tiểu Đội của tôi ,tôi không dám la lên sợ làm cho nó mất tinh thần bắn bậy , phải chờ đến khi khoảng cách an toàn và thuận lợi tôi mới lên tiếng , tôi la vừa đủ nghe : Giang đây đừng bắn bậy nghe . Chỉ có vậy , nó nhìn thấy tôi và tôi nhìn thấy nó, an toàn.....
 Trung Uý Lê Thơm( Thanh Hà ) hỏi tôi :
__ Cái gì mà hồi nãy ''nó''nổ súng vậy ?
__ Hồi nãy tôi và Thắng đi về hướng đó và bị ''no'' bắn đó Trung Uý , bây giờ mình tránh qua một tí đi cho chắc ăn ( không biết sau đó hướng đi có thay đổi không ).
  Trung Uý Thơm lại hỏi tôi :
__Súng đâu rồi , khẩu đại liên M60 ?
__  Tôi bị thương , súng không đạn nên tôi đã phá huỷ rồi .....
       Như vậy là sau khi thất lạc, khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sau , tôi và Thắng gặp lại cánh quân của Tiểu Đoàn mình.

       Vì tôi bị thương , nên tôi đi theo tốp thương binh ,  nghĩa là đi hàng giữa .Bình thường thì cánh quân đi ở giữa luôn được bảo vệ bởi cánh quân 2 bên trái và phải , như vậy sẽ an toàn .     Nhưng hôm nay , tình hình sau khi  bị tấn công tan rã , lực lượng không còn là bao nhiêu ,có lẽ một số anh em đồng đội của tôi , không may mắn trúng đạn pháo 130 ly của địch, chết hoặc bị thương , nằm rải rác đâu đó nơi trận địa ,giờ  gom lại được quá ít , cánh bên trái chưa đến 20 người, thường thì khoảng trên 40 lính mới đến Thanh Hà , hôm nay mới 5-7 lính đã đến Thanh Hà rồi , bên phải cũng vậy . Mọi lần tiền quân , cánh đi giữa của Thiếu Tá Mạnh ,cách Thiếu Tá Mạnh cả trăm người , bây giờ chỉ có mươi người . 
         Cánh quân thương binh quá nhiều đi dài ngoằng , hai bên trái phải trống trơn không có ai bảo vệ , lại đi chậm chạp do có những anh em bị thương nặng không đi nhanh được, thấy tình hình như vậy nguy hiểm quá , nếu bị tấn công, cánh này rất dễ bị cắt ngang hoặc tiêu diệt . Tôi quyết định bỏ không đi chung cánh này nữa ,mà qua cánh trái đi cùng anh em trong Đại Đội 23 của tôi , tuy còn it người , nhưng an toàn hơn so với cánh anh em thương binh.........

     Một số anh em thương binh bị thương nặng , đi chậm chạp , họ nói : ai đi được cứ đi đi , đừng quan tâm tới họ làm gì , và họ mỗi lúc mỗi tụt dần  tụt dần về phía sau , ai cũng thủ sẵn trong tay vài trái lựu đạn M67..... 
                                                 ( còn tiếp )




                                  GIANG.HOA KHÔNG GIAN  "yellow ''


4 nhận xét:

  1. Ai cung có Một thời để yêu & một thời để chết .
    Những phận người đi qua chiến tranh càng thấm thía hơn ai hết tình yêu trong thời chiến . Graber hay Tú ,Hùng ,Dũng. Elisabeth Kruse hay Thùy ,Loan ,Phượng cũng chung một nỗi đau mang màu sắc u ám của Yêu & Chết !!!
    Cám ơn bài viết thật cảm động ! Mến chúc an lành .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đã lâu không thấy Trang ghé thăm , hôm nay ngọn gió nào dưa em tới vùng chiến sự này vậy ? Ngày xửa ngày xưa yêu nhau là thế đó ,bây giờ thì rồi .Đan Thuỳ ngày ấy đã định cư tại Mỹ hơn tháng nay bỏ lại Giang Hoa Không Gian một mình lơ lửng trên trời cao , không biết bay về đâu , đáp xuống đâu.....
      Nhân mùa chay Thánh , anh chúc em tràn đấy hồng ân của Chúa nhé .
      Bình an luôn ở cùng em .

      Xóa
  2. E thấy thích cách ví von của a, ví trang blog của mình là "vùng chiến sự". Những ký ức khó phai mờ, phải không a? Chúc a luôn mạnh khỏe, thật vui bên những ng thương yêu, a nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất vui vì em ghé thăm . Không gì hơn bằng bài viết của mình có người''thích'' phải không em?
      Cám ơn em đã dành cho anh những lời chúc tốt đẹp .Bình an luôn ở cùng em .

      Xóa