HÀNH QUÂN TRỰC THĂNG VẬN ...

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 86 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRÂN BÌNH LONG - AN LỘC .
SUỐI TÀU Ô - TÂN KHAI .

BỎ BÌNH LONG - AN LỘC .
                                   (Bài cuối).

... Mấy ngày nay Tiểu Đoàn hành quân quanh khu vực Tàu Ô , tình hình có vẻ bớt căng thẳng hơn khi ở trong căn cứ . Dễ hiểu thôi , bởi tất cả đã được trang bị đầy đủ trở  lại , nếu không muốn nói dư thừa . 
           Tinh thần anh em không hoang mang lo lắng vì thấy rằng , bản thân họ tự chiến đấu mà không cần đến sự yểm trợ khi hữu sự ...

        Các đơn vị bạn , Sư Đoàn 9 Bộ Binh , Sư Đoàn 21 Bộ Binh  , thuộc Quân Đoàn 4 tăng cường cho Bình Long - An Lộc , đang từng bước tiến quân theo Quốc Lộ 13 , tiêu diệt những ổ phòng ngự bên ngoài ,  để bắt tay với những đơn vị bạn đang đánh từ trong An Lộc đánh ra ...

        Hàng đêm ,  B52 thả bom rải thảm quanh Bình Long - An Lộc , có lúc gần quá khiến tôi hoảng sợ muốn bỏ phòng tuyến chạy . Vì sợ bom lạc rơi  bậy trúng mình .
       Tôi nghe được tiếng hú xé gió của bom từ trên cao rơi ,  trước khi chạm đất  phát nổ , màn đêm hừng hực lửa , nhập nhòe một màu vàng  ma quái , mặt đất rung chuyển như ngày tận thế  hay động đất vậy . Để chứng kiến và  nghe được những cảnh tượng kinh hoàng này , tôi nghĩ chắc chẳng có mấy ai ngoài Lính Nhảy Dù của tôi ...Thật đáng sợ cho chiến tranh .
                    

         Tình hình  Huế - Quảng Trị đang căng thẳng , tôi nghe râm ran bàn tán : Tướng Trưởng đang xin Bộ Tổng Tham Mưu , cho tăng cường Sư Đoàn Nhảy Dù ra mặt trận này , vì không có Dù thì khó mà chiếm lại Quảng Trị , Tướng Trưởng nói vậy .
     Ôi , nghe thì oai hùng quá , hãnh diện quá ... nhưng cũng lo sợ quá ... Bởi  dầu sao chúng tôi cũng chỉ bằng xương , bằng thịt như bao con người khác , chứ chẳng da sắt mình đồng ...

... Tôi không nhớ đến ngày thứ 18-20 gì đó , thì chúng tôi được trực thăng bốc  ra khỏi vùng hành quân , và đoàn quân xa chờ sẵn chở Tiểu Đoàn chúng tôi về hậu cứ . 
      Tôi mừng thầm vì trước mắt , chúng tôi không phải lo lắng gì nữa , xa vùng An Lộc nguy hiểm , dù biết rằng mặt trận Huế - Quảng Trị đang chờ đón  chúng tôi , có lẽ cón khốc liệt hơn nữa ...

       Việc Trung Tá Mạnh , Tiểu Đoàn Trưởng  Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi , rút quân khỏi căn cứ ở Suối  Tàu Ô - Tân Khai ,  để bảo toàn sinh  mạng cho anh em binh sĩ dưới quyền , hình như không được cấp trên đồng ý , nhưng Ông vẫn rút .
         Việc này khiến Trung Tá Mạnh mất chức Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù , đồng thời sa thải Ông khỏi binh chủng Nhảy Dù , thuyên chuyển Ông  về Sư Đoàn 7 Bộ Binh đóng ở Mỹ Tho ...
    '' Nghe nói , về Sư Đoàn 7 Bộ Binh , Ông nắm Trung Đoàn Trưởng và đánh thắng một trận lớn ở Sầm Giang , Cai Lậy , Cái Bè . Ông được thăng cấp Đại Tá ".

            Việc Ông mất chức và về Bộ Binh , anh em trong Tiểu Đoàn ai cũng thương tiếc Ông , vì biết rằng Ông vì thương  anh em dưới quyền , không muốn thấy họ bị hy sinh một cách oan uổng  mà bị mất chức , chứ không phải vì Ông yếu kém . Đầu tháng 4/ 1972 , ông là anh hùng ở mặt trận Kontum . Cuối tháng 4/1972 , Ông bị mất chức vì Bình Long - An Lộc .
     Ôi , đời '' BINH NGHIỆP '' vinh nhục , sinh tử , chỉ trong gang tấc ...
     

      Tiểu Đoàn được nghỉ tại hậu cứ , nội bất xuất ngoại bất nhập , tất cả không một ai được ra khỏi doanh trại . An ninh Sư Đoàn , Tiểu Đoàn tuần tiểu quanh khu vực ngày đêm để ngăn chận những anh em có ý định trốn ra ngoài quậy phá ...

        Vợ tôi được Ba tôi chở lên thăm tôi ở doanh trại của đơn vị .'' Cáo già '' như tôi sao chịu ở trong hậu cứ được . Tôi nói vợ về  lấy cho tôi bộ quần   áo civil để tôi thay mặc đi ra cổng , vì mặc thường phục An Ninh Sư Đoàn không xét bắt , còn An Ninh Tiểu Đoàn bạn bè làm lơ cho tôi ra ... (( Thế mới là huynh đệ chi binh chứ ))

          Chúng tôi được nghỉ dưỡng quân khoảng nửa tháng , thì chuẩn bị lên đường hành quân ra Huế -Quảng Trị .
       Đến ngày phát lương , nhưng do lo ngại , lãnh lương xong , anh em sẽ trốn ở lại Sài Gòn chơi , như vậy sẽ thiếu quân số để đi hành quân , nên lương tháng này ra Huế  mới phát ...

     Hình như Tiểu  Đoàn tôi đặt  chân đến  Huế là vào khoảng 24, 25/5/1972 .



                               GIANG.HOA.KHÔNG GIAN ''yellow ''





                                      

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 85 ''.


 CHIỀN TRANH và TÌNH YÊU .

MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
SUỐI TÀU Ô - TÂN KHAI .
BỎ CĂN CỨ ... 
                                    ( Bài 6 )


... Tình hình ngày càng nguy hiểm , T.O.C thì bị pháo kích hư hỏng , cố vấn Mỹ thì bị thương  lương thực đạn dược cạn kiệt . Từ ngảy đổ quân xuống đến nay , hơn nửa tháng , không nhận được tiếp tế lương thực cũng như tải thương .

        Mặc dù vậy tinh thần chiến đấu  của anh
 em trong đơn vị rất  kiên cường , bằng chứng là sau mấy đợt tấn công thăm dò của địch  đều bị đẩy lui ...
         Tuy nhiên , nếu địch tiếp tục tổ chức tấn 
công quấy rối , sau đó bất ngờ tấn công tổng lực  , thì khả năng phòng thủ của anh em là khó có thể bảo vệ được căn cứ ...

         Trước tình hình như vậy , Trung Tá Mạnh , Tiểu Đoàn Trưởng quyết định rút quân khỏi căn cứ , để tránh thiệt hại cho anh em binh sĩ trước khi quá muộn ...

         Khoảng 14 giờ ngày thứ 17-18 gì đó tôi không nhớ rõ , chúng tôi được lệnh rút khỏi suối Tàu Ô , mang theo tất cả những gì có thể  .Xác của những anh em mới tử trận trong những ngày gần đây , còn khá tươi tốt , chúng tôi cố gắng mang theo , nhưng không được đành bỏ lại ...

          Từ trong căn cứ , phải băng qua một khoảng đất trống cả trăm mét , mới vào bìa rừng của suối Tàu Ô được , một khoảng trống rất nguy hiểm khi rút quân . Vì không biết sâu trong bìa rừng kia là gì ? Nếu địch đang nằm sẵn trong đó chờ ta , mà ta đâm đầu chạy vào thì chẳng khác nào tự sát ...

        Nhưng vẫn phải theo kế hoạch vì không còn lựa chọn nào khác ...
       Mấy chục trái đạn pháo 155ly được bắn vào mục tiêu dọn đường cho tốp tiền quân làm nhiệm vụ : chiếm bìa rừng suối Tàu Ô , lục soát , giữ an toàn cho những cánh quân còn lại tiếp tục rút ra ...
                             
        Tiếng đạn pháo vừa dứt , một Trung Đội , dàn hàng ngang rời căn cứ lao vào chiếm  bìa rừng , trong căn cứ những anh em tư thế sẵn sàng tiếp cứu nếu xẩy ra đụng độ với địch...
       Mục tiêu đã nằm dưới sự kiểm soát của Trung Đội trên , tất cả nhanh chóng tiến sâu vào trong rừng  củng cố an toàn cho những cánh quân còn lại , tiếp tục lao theo ...

         Vì bất ngờ nên địch không phản ứng kịp . Rút đến đợt thứ 3 thì bị địch phản công , thay vì tấn công , đối phương không dám , vì khoảng trống khá rộng , nếu dàn quân , 2 bên cùng lộ diện , đối đầu , giao chiến trên một diện tích rộng như vậy thì chắc chắn sẽ xẩy ra một trận đánh mà buộc phải một mất một còn ...

     Bởi địch biết , tuy hỏa lực cá nhân không mạnh , nhưng hiện vẫn còn hỏa lực yểm trợ từ xa là Pháo 155ly rất mạnh và hiệu quả , nếu dàn quân đánh chỉ làm mồi cho pháo 155ly mà thôi , cho nên  địch chỉ ở từ xa bắn bừa vào mỗi khi thấy có toán quân di chuyển vào bìa rừng của suối Tàu Ô ...
  

      Tuy sự bắn bừa của địch không gây thiệt hại nhiều , nhưng cũng có vài anh em bị thương nhẹ , trong đó có tôi  (đạn hết tầm xẹt qua trúng  cánh ta trái ) nên chỉ bị thương nhẹ . Điều quan trọng là làm chậm mất thời gian rút quân , trong khi đơn vị cần phải nhanh chóng rút ra , để không bị chia cắt nửa trong nửa ngoài như vậy ...

       Và đạn khói của pháo 155ly được sử dụng .
Từ căn cứ chạy dài vào bìa rừng , một màn khói trắng dày đặc che chắn tầm nhìn của địch để anh em trong căn cứ nhanh chóng rút ra , cứ trong khói mà đi ...

           Cuộc rút quân ra khỏi căn cứ  an toàn , Tiểu Đoàn tôi hành quân dọc theo suối Tàu Ô , lương thực , đạn được , được tiếp tế đầy đủ , thương binh được chuyển về bịnh viện Đỗ Vinh của Sư Đoàn ...


       Tôi thở phào nhẹ nhõm , hít thở không khí trong lành của rừng già , uống ngụm nước mát lạnh của con suối Tàu Ô - Tân Khai , của Bình Long - An Lộc ... mà máu của tôi đã đổ  xuống nơi này , tuy là ít ỏi ...


        NGÀY MAI :  LÀ NHỮNG GÌ SẼ XẨY RA NỮA ĐÂY , TẤT CẢ ĐANG CHỜ TÔI .

 VÌ TÔI LÀ THIÊN THẦN MŨ ĐỎ MÀ ...
                                                 (Còn tiếp)



                                  GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''


Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 84 ''.


CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
SUỐI TÀU Ô - TÂN KHAI .
TÌNH HÌNH NGUY HIỂM .
                                           (Bài 5 ).


 ... Từ ngày Tiểu Đoàn được đổ  xuống Tàu Ô đến nay , là ngày thứ 8 thứ 9 gì đó . Chưa nhận được một chuyến tiếp tế lương thực hay đạn dược nào , lại còn đụng độ lai rai . Cho  nên lương thực  cũng như đạn dược ,  gồng gánh mang theo  mấy cấp số   trước khi vào cuộc , đã
 vơi dần , nếu không muốn nói là cạn kiệt ...

    ... Tình hình này khiến tôi lo ngại , tiếp tế vẫn bay vào nơi đơn vị hành quân  theo định kỳ , nhưng không thể bay đến nơi được , vì hỏa lực  phòng không của địch khá mạnh . Đã không ít những trực thăng tiếp tế cố bay vào để tiếp tế cho đơn vị đã bị bắn hạ .
    Đại Đội của tôi , sau khi tiêu diệt toán bắn tỉa bám quanh căn cứ , nay vào nằm trong tuyến bảo vệ căn cứ luôn , không làm nhiệm vụ lục soát vòng ngoài nữa ...

        Mọi cuộc hành quân khác , khi được vào nằm trong căn cứ Tiểu Đoàn , đồng nghĩa với việc nghỉ giải lao , dưỡng sức , vì trong căn cứ hệ thống phòng thủ bảo vệ  khá an toàn . Thế 
nhưng hôm nay , khi đặt  chân vào căn cứ và nhận vị trí được bố trí , tôi chẳng an tâm chút nào . Căn cứ trống trải , không một lớp hàng rào kẽm gai , hầm hố cá nhân , giao thông hào  quá yếu .
       Duy nhất một lớp rào cản được tận dụng dựng lên bằng những thân cây dầu kết nối với nhau tạo thành hàng rào phòng thủ , thế thôi .
      
         Địa thế xung quanh căn cứ trống trải , nếu địch tổ chức tấn công , có thể chạy vào dễ dàng qua lớp rào cản đơn giản đó , đồng thời đạn dược đã cạn  kiệt vì không nhận được tiếp tế trong những  ngày qua , những người kỳ cựu như tôi , đêm đến phòng thủ ngoài súng cá nhân M16 được trang bị , còn sử dụng thêm súng AK , B40 hay trung liên nồi , mà chúng tôi tịch thu được trong những lần đụng độ trước...

      Vì đạn được cạn kiệt , không còn đủ mạnh để tự bảo vệ căn cứ , cho nên cứ đêm xuống là pháo binh 155 ly từ xa bắn đến , bao vây căn cứ đạn pháo nổ tạo thành một hàng rào phòng thủ bảo vệ như vậy từ tối cho đến nửa đêm ...
        Hết nhiệm vụ của pháo 155 ly . 
     Nửa đêm , trên bầu trời của căn cứ , 1 chiếc máy bay vận tải  C130  bay rù rì vòng quanh trên đầu ,  bắn xuống xung quanh căn cứ những loạt đạn 40 ly , đạn lân tinh nổ sáng nhập nhằng ...
            Tung , tung , tung ...Ầm ..ầm ..ầm... 
Cứ như vậy , hết chiếc nọ đến chiếc kia , thay nhau bay và bắn bảo vệ cho đến sáng . Tôi chì sợ lạc vào căn cứ vài trái 40 ly lân tinh thì khối anh chết , nhưng không . Thiếu Tá cố vấn Mỹ , Ông có một máy phát tín hiệu bằng tia la de , máy chỉ lớn hơn gói thuốc lá một chút , rất gọn nhẹ , tại trung tâm căn cứ , một tia điện xanh lè rất nhỏ , phát liên tục lên trời cao , máy bay cứ thế làm chuẩn để bắn , cho nên sự lo sợ của tôi là vô ích ...

       Do không đủ phương tiện để làm căn cứ , cho nên địch đã pháo kích sập hầm chỉ huy của Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn làm cố vấn Mỹ bị thương nhẹ . Xác của những anh em tử trận trong những ngày qua , chờ trực thăng đến mang đi , nhưng máy bay không vào được , giờ đã xình trương lên , trông rất thê thảm ...

      Gạo sấy , thịt hộp vẫn còn '' dư '' để sử dụng , sở dĩ như vậy là vì sự âu lo , căng thẳng quá độ , đã làm anh em ăn uống không được . Bịch gạo sấy tiêu chuẩn bữa ăn trưa , bình thường 1 người ăn gần hết , nhưng nay ba bốn anh em ăn mới hết một bịch ...

      Tình hình trên kéo dài đến ngày thứ 13 - 14 gì đó thì địch tấn công vào ban đêm . Tôi 
  không biết là tấn công tổng lực , hay tấn công thăm dò , xem khả năng phòng thủ của chúng tôi còn đến đâu , nhưng cuộc tấn công đó đã bị đẩy lui . Địch đã vào đến hàng rào cản làm bằng những thân cây dầu , xác vật ngã trên những cành cây ấy , và ngay trước lỗ châu mai của tôi và Dẫn ,  bạn tôi ...

           Cố vấn Mỹ bị thương cũng không có máy bay vào  tải thương được , tôi nghĩ có lẽ sẽ bỏ căn cứ rút đi mà thôi ...
                                               ( Còn tiếp )





                                       GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI DỂ CHẾT '' 83 ''

  CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
       
        MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
     SAUT NHẢY DÙ TỬ THẦN .
                                            ( Bài 4 ).



      ... Tỉnh Bình Long nằm gần ngã 3 biên giới Việt Miên Lào , cách Sài Gòn khoảng 100km . Nằm trên Quốc Lộ 13 ...

        Vùng lãnh thổ này do Sư Đoàn 5 Bộ Binh của Việt Nam Cộng Hòa chịu trách nhiệm . Dưới sự chỉ huy của Đại Tá Lê Văn Hưng , Tư Lệnh  Sư Đoàn . Đã bất ngờ bị đối phương bao vây tấn công vào Mùa Hè 1972 ...
     Tỉnh đã lọt vào tay đối phương và do đối phương kiểm soát . Đại Tá Hưng đang cùng binh sĩ của mình tử thủ để chờ cứu viện ...

     Sư Đoàn Nhảy Dù , lúc này đang hành quân ở Kontum , đụng độ với địch và thiệt hại cũng khá nặng . Mất 1 Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù là cố Đại Tá Nguyễn Đình Bảo , hy sinh ở Charlie .
    Chiến trường chưa được giải quyết xong , nhưng để cứu nguy và giải vây cho Đại Tá Hưng cùng những chiến sĩ đang  bị bao vây ở An Lộc . Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa , đã quyết định điều động Sư Đoàn Nhảy Dù về giải vây cho Đại Tá Hưng mà bỏ mặt trận Kontum .

        Kế hoạch giải vây cho Đại Tá Hưng và chiếm lại tỉnh Bình Long - An lộc  thật đáng sợ : Cho một Tiểu Đoàn Nhảy Dù , nhảy dù xuống ngay trận địa . Mục tiêu là Núi Gió , chỉ cách An Lộc khoảng 4-5km . Tiểu Đoàn này tiến đánh từ Núi Gió vào An Lộc ...
       
       Cùng lúc , Liên Đoàn Biệt Kích 81 Nhảy Dù , một đơn vị với lối đánh cảm tử , được trực thăng thả ngay xuống An Lộc , đánh chiếm tứ An Lộc đánh ra ngoài , bắt tay với Tiểu Đoàn Dù trên...

                       
        Khỏi nói ra đây chúng ta cũng có thể hình dung ra được , khi mà một đơn vị nhảy vào lòng địch để mà đánh từ trong đánh ra , nó nguy hiểm và khốc liệt như thế nào ... Hai bên giành nhau từng căn nhà , góc phố , xác ta và địch lẫn lộn ngổn ngang trên những con đường của thị xã An Lộc ...

      Khi chiến trường lắng dịu , một cô giáo ở An Lộc  đã xót xa , thương cảm cho sự hy sinh to lớn của những người anh hùng , đã hy sinh mạng sống của mình để cứu An Lộc khỏi tay địch , trong đó  có cô , và cô đã viết câu thơ xót thương ấy thay cho lời cảm tạ tri ân những người anh hùng này :
      AN LỘC ĐỊA DANH GHI SỬ TÍCH .
LÍNH BIỆT KÍCH DÙ VÌ QUỐC VONG THÂN . 

     Câu thơ đã đi sâu vào lòng người thời bấy giờ ...

        Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù do Đại Tá Lê Quang Lưỡng là Lữ Đoàn Trưởng , trong tay Ông có 3 Tiểu Đoàn gồm  2,3 và 6 . Để thực hiện kế hoạch trên Ông phải quyết định cho thả Tiểu Đoàn nào xuống Núi Gió . Một quyết định hết sức đau khổ và khó giải quyết đối với Ông . Bởi hơn ai hết , Ông biết  quyết định này của ông  là sự  sinh tử của mấy trăm tay súng dưới quyền Ông . Ông phải làm sao cho công bằng , không thiên vị Tiểu Đoàn nào cả , vì ai cũng là Lính của Ông ...

   
          Báo chí Sài Gòn có đưa tin và đăng  ảnh của Ông đang vò đầu bứt  tai  khi đưa  ra quyết định chết người này ... Trực thăng bay 180km/h , máy bay ném bom Phantom F4 của USAF bay 2 mach ( khoảng 2500km/h ) còn bị bắn hạ , huống chi lính của ông tòng teng trên trời thì làm sao sống nổi ... Nhưng Lệnh mà !!!
  
     Cuối cùng , để cho công bằng , không nói rằng Ông thương Tiểu Đoàn này , ghét Tiểu Đoàn kia (( Mặc dù ông có quyền chỉ định )) . Ông cho 3 vị Tiểu Đoàn Trưởng '' bốc thăm'' xem ai nhảy xuống An Lộc . Và Tiểu Đoàn 6 Nhảy Dù đã lãnh nhận nhiệm vụ này ...
       

       Ngày thực hiện nhiệm vụ này , Ông đã ra tận máy bay để tiễn những anh em Tiểu Đoàn 6 Nhảy Dù  đi làm nhiệm vụ mà không cầm được nước mắt ...


        Vì thế mà Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi đánh vòng ngoài là suối Tàu Ô ở Tân Khai ...

  
         Sở dĩ có chiến thuật kinh hoàng đó là vì Nhảy Dù xuống  Núi Gió , cố tình cho địch biết có sự hiện diện của lính Nhảy Dù , để buộc địch phải nhả An Lộc ra , đưa quân đánh với lực lượng bên ngoài ,  giảm áp lực cho Biệt Cách 81 đánh từ trong ra ... Kế hoạch thành công , nhưng thiệt hại quá nặng .
   

     Tình hình lúc này , một đơn vị của Sư Đoàn 9 Bộ Binh , đóng tại Sa Đéc , một đơn vị của Sư Đoàn 21 Bộ Binh đóng tại U Minh Chương Thiện , trực thuộc Quân Đoàn 4 ở Cần Thơ , được điều động lên theo Quốc Lộ 13 để cùng tham chiến ở Bình Long - An Lộc ...


    Hình như đã có vài Tiểu Đoàn Nhảy Dù được không vận ra Huế  để chuẩn bị cho chiến dịch tái chiếm Quảng Trị ...

    Chiến trường này chưa xong , thì mặt trận kia đã chờ đón : LÍNH NHẢY DÙ LÀ NHƯ VẬY ĐÓ ! ! !
                                         (Còn tiếp)



                                 GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''







   

    

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT ''82''.

     CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

         MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
 MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
       SUỐI TÀU Ô - TÂN KHAI .
                                         ( Bài 3 ).


    Hai ngày nay , trực thăng Chinook liên tục vận chuyển 6 khẩu pháo 105 ly , xe ủi đất , đạn dược cùng những dụng cụ để thiết lập căn cứ hỏa lực . Không khí của chiến tranh hình như nặng nề hơn những chiến trường mà tôi đã 
từng đi qua ...
          
      Đại Đội 23 của tôi là một trong 3 Đại Đội, có nhiệm vụ lùng sục bên ngoài để bảo vệ an ninh cho  căn cứ , mỗi lần trực thăng  trên đường bay vào căn cứ, đều bị phòng không 12ly8 gần đâu đó bắn, khi máy bay hạ dần độ cao để đáp xuống hay bắt đầu cất cánh bay lên . Vì cự ly này rất thích hợp cho 12ly8 bắn hạ dễ dàng ...
        
       Hầu như chuyến nào cũng bị bắn , có chiếc rớt ngay , có chiếc bốc cháy trên trời cao như bó đuốc, lửa khói mịt mù , nhưng vẫn cố gắng bay ra khu vực an toàn  hay cố bay về căn 
cứ ...
      Nhìn những cảnh tượng đó , tôi không khỏi xót xa ,thương thầm cho những anh em Pilot và xạ thủ phi hành , cái chết của họ thật là khủng khiếp .
    Nhìn những  chiếc máy bay bị bốc cháy trên trời cao , nhưng cũng cố bay thoát ra vùng nguy hiểm trước khi rơi xuống đất , chúng tôi hay nói đùa : Đầu tàu bay , đít tàu lửa ...
         
      Điều tôi băn khoăn là : Tại sao B52 thả bom như vậy mà địch vẫn không ảnh hưởng gì , số lượng bom thả đâu có ít ỏi , mỗi lần như vậy  3 chiếc B52 nối đuôi nhau mang theo trên dưới 300 trái , loại 500kg hay 600 trái loại 250kg ,tương đương 150 tấn . Một con số đáng khiếp sợ ...Một sự hủy diệt kinh hồn ...
    Nhưng đối phương vẫn còn lực lượng và hỏa lực để  tấn công chúng tôi được . Tại sao lại như vậy ???

        (( Một câu hỏi mà  cho đến nay vẫn không có câu trả lời , mặc dù chúng tôi có mơ hồ  biết về điều đó , nhưng không có bằng chứng để nói ra )) .
          
       Những phương tiện để thiết lập căn cứ hỏa lực đã được vận chuyển xong . Giờ đây những anh em trong căn cứ có nhiệm vụ làm những hầm hố , công sự để bảo đảm an toàn cho người và những phương tiện yểm trợ khác .

       Ngày đầu , những anh em làm công sự được an toàn , nhưng những ngày sau đó thì bắt đầu nguy hiểm : Địch pháo kích vào căn cứ 
thậm chí bắn tỉa nữa . Điều mà chúng tôi không bao giờ cho là có thật , bởi bắn tỉa : có nghĩa là địch bám khá gần chúng tôi , chỉ trong khoảng cách 100 đến tối đa là 200m , nếu xa hơn nữa  thì bắn không chính xác .

       Địa thế suối Tàu Ô khá trống trải , với những cây dầu còn non , cao khoảng trên dưới 10m , thân cây đường kính chỉ khoảng 15cm , đốn hạ để làm hầm hố cá nhân rất thích hợp .Nhưng khổ nỗi , không ra đốn hạ nhiều  được vì bị pháo kích và bắn tỉa , rất nguy hiểm ...
         Cuối cùng , công việc thiết lập căn cứ hỏa lực không thực hiện được , căn cứ không có được một lớp hàng rào kẽm gai  phòng thủ  , một vài khẩu pháo 105 ly đã bị hư hỏng không sử dụng được  do trúng đạn pháo kích của địch ...
      Tình hình bên trong căn cứ thì như vậy .

    Riêng Đại Đội của tôi , lục soát vòng ngoài  , tôi không biết cách căn cứ bao xa , nhưng tôi nghĩ không xa căn cứ lắm , chỉ vài cây số thôi chứ chưa đi hết tầm bắn của pháo 105 ly ...((hơn 10km)).
    
        Đến ngày thứ 5 thứ 7 gì đó , trên đường lục soát tiến vào căn cứ ,  thì chúng tôi phát hiện có một trực thăng tiếp tế cho đơn vị nào bị bắn rớt , tiếng ồ.ồ phát ra từ máy truyền tin PRC 25 vẫn hoạt động . Chúng tôi tiếp cận mục tiêu  , lục soát máy bay , hàng tiếp tế vẫn còn nguyên , chúng tôi chia nhau cố gắng cùng nhau mang càng nhiều càng tốt , nhưng vẫn không hết , phải hủy bỏ  những thứ không cần thiết ...

          Tình hình lúc này bắt đầu nguy hiểm , địch liên tục pháo kích và bắn tỉa vào căn cứ , dùng súng không giật bắn trực xạ vào căn cứ gây thiệt hại nặng cho những khẩu pháo 105 ly nằm chơ vơ trên mặt đất không có gì che chắn bảo vệ , pháo binh gần như tê liệt , chỉ còn một vài khẩu bắn trực xạ chứ không bắn vòng cầu được ...

       Điểm lấy nước sinh hoạt của căn cứ là suối Tàu Ô chỉ cách căn cứ dăm bảy chục mét , nhưng giờ đây , không ra lấy nước được , phải đào giếng trong căn cứ để lấy nước sinh hoạt nấu ăn uống , cũng may vì gần suối đất mềm , nên chỉ đào hơn mét rưỡi hai mét  là đã có nước dùng ...

      Chúng tôi được lệnh tiến vào gần căn cứ hơn để lục soát tiêu diệt những tay súng bắn tỉa ...
     Khi khoảng cách chỉ còn khoảng 200m thì Trung Đội 1 của tôi đụng độ với địch , 1 tay súng bắn tỉa phát hiện ra chúng tôi đang từ phía ngoài  tiến vào căn cứ  ( Nghĩa là tay súng này nằm ở giữa khoảng cách của  căn cứ và 
chúng tôi ) sợ bị bắn hạ từ trên cao , vội tuột xuống khỏi thân cây mà đương sự đang dùng làm điểm trú ẩn để bắn tỉa vào căn cứ . Việc này bị chúng tôi phát hiện , ngay lập tức , Tiểu Đội của tôi , vừa bắn vừa cẩn thận tiến chiếm đến vị trí mà đối phương vừa xuống bị chúng tôi phát hiện ...
    
       Tôi và thằng em của mình , cùng tiến lên...
khi bò , khi cúi thấp người xuống ... chạy , để băng qua khoảng trống nguy hiểm nào đó . Trước mặt tôi là một hố cá nhân ẩn náu của địch , được ngụy trang khá kín đáo , nên tôi không thấy được cửa của cái hố cá nhân đó , tôi ra dấu cho thằng em của mình cẩn  thận và cả 2 cùng bò lên chiếm cái hố đó , 2 anh em chỉ cách nhau chưa được 2m ...
         Cóc , bộp ... tiếng AK chát chúa nổ vang bên tai ,  tôi nghe tiếng kêu ọc ...ọc...ọc.. như của  ai đó đang rót nước từ bi đông ra ca . Quay sang nhìn thằng em bên trái tôi , 1 viên đạn bắn ngay trán nó , vỡ toác đầu , tiếng kêu ọc...ọc...là do máu đang từ trong đầu chảy ra như suối . Tôi rùng mình ...
     Tiếng súng  Ak nổ cướp đi sinh mạng của 
thằng em , đã  cho tôi biết vị trí  cửa , của cái hố đó , 3 trái lựu đạn M67 được ném xuống , ầm..ầm..ầm , xương thịt , đất cát , cỏ cây , khói của thuốc nổ TNT cùng lúc bay lên cao ...
    Mục tiêu đã giải quyết xong , tôi lôi thằng em xuống : nó bò lên ngay chính hướng  miệng hố cá nhân của địch ...

        Cùng lúc , tay bắn tỉa tuột xuống khỏi thân cây để xuống đất , chúng tôi phát hiện ra điểm mà đương  sự nhảy  xuống là một hố bom to do B52 thả những ngày trước , lố nhố bóng người , đạn súng phóng lựu M79 được rót xuống hố bom ... vì quá gần căn cứ , chỉ khoảng dăm chục mét , khoảng trống khá rộng , Tiểu Đoàn ra lệnh cho chúng tôi tránh xa hố bom đó cho an toàn ,  để pháo 105 ly bắn trực xạ vào hố bom đó ...
    
      Vài chục trái 105 rớt xuống hố bom nổ vang trời ... Khi chiếm mục tiêu , tôi không dám dòm cảnh tượng đó , những xác người nằm ngổn 
ngang quanh miệng hố bom mà họ đã đào 
những hố cá nhân để trú ẩn , bắn tỉa vào căn cứ và chờ  thời cơ để tấn công chúng tôi ...
     

      MỘT ĐIỂM BẮN TỈA BỊ XÓA SỔ . ÔI !!! KINH HOÀNG QUÁ CHIẾN TRANH ƠI ...
                                                   
                                                    ( Còn tiếp )



                              GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''.
                                            




Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 81 ''.

   CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
   

          MÙA HÈ ĐỎ LỬA :1972 .
  MẶT TRẬN BÌNH LONG- AN LỘC .
        SUỐI TÀU Ô - TÂN KHAI .
                                                 (Bài 2 ).

          Trời mờ sáng , tất cả đơn vị đã cơm nước xong chờ lệnh mới . Cái gió hanh hanh lạnh của  phi trường làm khó chịu , thỉnh thoảng một vài  chiếc phản lực  cất cánh đi làm nhiệm vụ yểm trợ cho một đơn vị nào đó , tiếng động cơ phản lực gầm rú để  cất cánh bay lên trời cao , đinh tai nhức óc ...
          
      Khoảng hơn 8 giờ , đoàn xe GMC lù lù tiến về hướng đơn vị . Vì đã chuẩn bị sẵn nên chúng tôi chẳng có gì để mà làm nữa . Các Sĩ Quan Trung Đội Trưởng , Đại Đội Trưởng  đến Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn họp vội vã về chi tiết của cuộc hành quân  và nhận lệnh trực tiếp từ Trung Tá Mạnh , Tiểu Đoàn Trưởng ...

       Tất cả lên xe như đã  được sắp xếp theo thứ tự  của buổi họp . Đoàn xe lăn bánh rời sân bay Biên Hòa , đi về Bình Dương và dừng lại ở sân bay dã chiến Lai Khê ... 
      Trực thăng chuyển quân đã nằm chờ sẵn tự bao giờ ...
     Năm ba anh Quân Cảnh đứng ở vòng ngoài sân bay để chận xét , bắt những anh nào muốn bỏ đơn vị ...

            Lệnh cho chúng tôi : tất cả bỏ lại  tiền trạm  những gì không cần thiết , để mang cho được nhiều lương thực và đạn dược , từ Đại Đội Trưởng trở xuống , mỗi người đều phải mang một khẩu M72 ( loại hỏa tiễn bắn xe tăng ) . Như vậy , ngoài bộ đồ chúng tôi đang mặc trên người và tấm Poncho để che mưa che nắng . Trong balo của tôi toàn là đạn dược và thực phẩm ...

          Thời gian trôi qua , 11 giờ , 13 giờ ... vẫn chưa thấy trực thăng nổ máy và Pilot đâu cả ,
 sốt ruột , lo lắng . Tôi hỏi thằng bạn truyền tin : Ê mày , sao chưa đi còn nằm đây chờ gì nữa . Nó trả lời : Chờ '' B52 thả bom  xong mình mới vào ''. Tôi cười chửi thề : Mẹ mày đừng có xạo ...
     
         Ầm...ầm...ầm... B52 thả bom thật ... hàng trăm tiếng ầm như vậy , rền vang cả một góc trời .
     Tiếng gầm rú của động cơ trực thăng đề pa bị tiếng nổ của bom do B52 thả làm át đi chẳng nghe thấy gì nữa . Chúng tôi toán nào vào trực thăng của toán nấy như đã sắp xếp ...
       Máy bay bốc lên trời cao , dưới chân tôi là rừng cao su xanh biếc , xa xa vài ba ngôi nhà tan hoang bởi bom đạn những ngày trước , khói , tro bụi  do B52 thả bom  cuồn cuộn bốc lên trời xanh ... 
  
       Trực thăng từ từ hạ cánh đáp xuống cánh
 rừng thưa với những cây dầu non , khói lửa còn nghi ngút , tro bụi bay rợp trời ,  chúng tôi nhanh chóng lao ra ngoài máy bay chiếm những vị trí phòng thủ tốt nhất  để đề  phòng bị tấn công .
        Đợt 1 đổ quân của Đại Đội  tôi xuống an toàn chúng tôi tổ chức phòng thủ để  bảo vệ an toàn cho đợt đổ quân tiếp theo . Trực thăng 
bay đi để bốc tiếp Đại Đội khác ...

        Trực thăng đến và đang đáp xuống ...
    Cạch...cạch... cạch... Tiếng đề pa quen thuộc của súng cối 82 ly của địch rót vào bãi đáp trực thăng , nhưng rất may không trúng bãi đáp .
      Đồng đội của tôi lao ra ngoài máy bay , trực thăng cất cánh vội vã để tránh pháo kích ...

         Tôi lầm bầm chửi thề : Tổ cha nó , bom thả thế nào , khói còn nghi ngút thế kia mà vẫn bị pháo kích ...

         Cuối cùng thì cuộc đổ bộ của Tiểu Đoàn 2  Nhảy Dù của tôi xuống suối Tàu Ô  cũng hoàn tất , với những phương tiện yểm trợ quen thuộc : 6 khẩu pháo 105 ly cùng với nhiều phương tiện khác ...
    
         Vẫn với chiến thuật cũ : 1 Đại Đội chỉ huy và 1 Đại Đội tác chiến nằm trong căn cứ bảo vệ 6 khẩu pháo , còn lại 3 Đại Đội tác chiến , nhanh chóng tỏa ra   lục soát chiếm các mục tiêu nghi ngờ  đã được chấm tọa độ trên bản đồ hành quân ...

       Ngày thứ 1 của cuộc hành quân xuống Tàu Ô an toàn không có gì để nói . Đất khu vực này mềm và dễ đào hầm hố cá nhân , nên tổ chức phòng thủ qua đêm nhanh gọn ...

         Cơm sấy , thịt hộp nguội lạnh , tất cả ai nấy im lặng  ăn cho qua bữa cơm chiều , sau một ngày vất vả .

        Màn đêm bao phủ khu rừng ...thỉnh thoảng nghe tiếng thì thầm của '' đốc canh '' gọi tên anh lính đổi gác . Tất cả chìm vào bóng đêm ...
                                                 ( Còn tiếp )



                             GIANG.HOA KHÔNG GIAN
''yellow''                                                           
                                        






     




Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 80 ''.

     CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

     MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .

     MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
           SUỐI TÀU Ô ,TÂN KHAI .
                                           (Bài 1)


      Chiều nay , đoàn quân xa rầm rộ chạy qua Tân Cảnh , Kontum để di chuyển về Playku  , gió cao nguyên lành lạnh làm tôi thỉnh thoảng như muốn rùng mình nổi da gà ...mặc dù đã có áo ấm .

     Trên Quốc lộ 14 , đoàn xe rồng rắn nối đuôi nhau  chạy  , tôi không biết chạy được bao xa thì dừng lại tai một khúc cua rất gắt , thỉnh thoảng một xe Doge hay xe GMC chạy chiều ngược lại  từ hướng Playku về Kontum , xe bị bắn bể bánh nhưng tài xế cố gắng  chạy bằng mâm xe để thoát qua vùng nguy hiểm , trên xe có vài ba anh lính bị bắn trọng thương máu chảy lênh láng trong sàn xe ...
       Theo  lời của những tài xế vượt qua được khúc cua nguy hiểm này nói lại , thì khúc cua này là khúc cua nguy hiểm vì nó nằm giữa hai ngọn núi đá của ngọn  Chư Pao , Chư Prong gì đó , hai ngọn núi này dốc đứng và núi đá với những tảng đá khá to , đã  nhiều ngày nay lính Biệt Động Quân và lính Sư Đoàn 22 Bộ Binh đánh chiếm để khai thông con đường này , nhưng không giải quyết được mục tiêu ...

      Tôi nghe nói như vậy mà không khỏi lo lắng , vì rất có thể , chúng tôi sẽ phải giải quyết mục tiêu này thay cho các đơn vị bạn . 

     Trời càng về chiều gió càng lạnh ...

       Trong lúc đoàn xe dừng lại chờ lệnh , tình cờ tôi nhìn ra chiếc xe đậu phía trước xe tôi là xe của toán Cán Bộ Chính Huấn của Phi Thị Hồng Vân ,vừa mới sinh hoạt ở Kontum và cũng trên đường về Sài Gòn , người con gái mà tôi yêu thích trong lần sinh hoạt Chiến Tranh Chính Trị  sau cuộc hành quân Lam Sơn 719 ở Hạ Lào về . Cuộc hội ngộ hy hữu , hiếm hoi '' của trai anh hùng và  gái thuyền quyên '' trong thời buổi chiến tranh này...
      Tôi mừng rỡ nhảy xuống xe chạy qua hỏi thăm xem như thế nào , làm sao lại kẹt ở đây như vậy . 
  Nhưng tiếc quá không gặp Hồng Vân , vì chuyến công tác này Hồng Vân không đi ... Buồn 5 phút .

    Hành động nhảy xuống xe của tôi để ( tán gái ) tí nữa thì bị Đại Úy Minh , Đại Đội Trưởng của tôi đánh vì tội vô kỷ luật , nếu không có bạn bè tôi trên xe la làng lên :Không phải đâu Đại Úy ơi , bạn gái của nó đó , bạn gái của nó đó...

      Vì Ông cho rằng tôi vô kỷ luật , thấy gái dám nhảy xuống khỏi xe để chọc ghẹo ...Xin cám ơn bạn bè đồng đội nhé ...Huynh đệ chi binh mà .

      Trời nhá nhem tối rồi mà xe vẫn không nhúc nhích . Bỗng những chiếc xe phía trước quay đầu lại , và tất cả cùng quay về sân bay Kontum . Một khung cảnh náo nhiệt  đối với một sân bay nhỏ của sân bay dã chiến khi thiết lập(( cầu không vận )) Máy bay C130 lên xuống tấp nập đèn pha sáng rực cả một góc trời ... Tôi đi theo đoàn xe của đơn vị tiếp tục cuộc hành quân , còn  toán của bạn Hồng Vân đi đâu thì tôi không biết . Cuộc gặp gỡ đột  ngột và chia tay vội vã : Ôi thời loạn lạc là thế đó ... 
    ... Thì ra vì khúc cua nguy hiểm đó không đi về Playku được , nên chúng tôi được vận chuyển bằng máy bay C130 để về Playku cho nhanh và an toàn . Một đoạn đường hơn 60km , không kiểm soát được để mất an ninh , chuyển quân bằng đường bộ không được , mà phải đi bằng máy bay , thật không còn gì để nói ...
    
         Khoảng mươi phút sau máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Playku . Bây giờ có lẽ cũng đã khuya , gió núi lạnh run cả người ...Chờ đợi và chờ đợi ...
         Khoảng 2 giờ sáng , một máy bay vận tải khổng lồ C141 của USAF ( không quân Mỹ ) bò ra chỗ đơn vị tôi đang chờ . Loại máy bay này chuyên vận chuyển lính Mỹ từ Mỹ sang tham chiến tại VN và ngược lại , cũng như dùng vào việc chở xác những lính Mỹ tử trận ở VN về Mỹ . Chưa bao giờ dùng để vận chuyển quân Việt Nam . Thế nhưng 
hôm nay phải đưa vào vận chuyển quân VN , chứng tỏ rằng nơi chúng tôi sắp đến đang  nguy kịch ...
         
         Đúng là máy bay khổng lồ (thời bấy giờ ) . Hình như nó nuốt chửng cả nửa Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi (hơn 300 người  với các phương tiện , dụng cụ chiến ranh ) cùng với 1,2 chiếc xe jeep thì phải ...
    Tôi đi vào bụng máy bay mà cứ y như là đang đi vào một cái hang sâu nào đó thì đúng hơn .
     Khoảng nửa giờ sau thì máy bay hạ cánh , nó cất cánh , hạ cánh tôi cũng chẳng hay , nếu không mở cửa để chúng tôi xuống ...
       Máy bay mở cửa đuôi , để xuống và buồng lái lật ngược lên trên tạo thành 2 cửa xuống cho nhanh , trông cứ như là cái ống tre vậy ...
      
      Sân bay Biên Hòa , Một sân bay quân sự lớn của Vùng 3 Chiến Thuật , cách Sài Gòn 40km đường bộ ...

          Sau khi bố trí khu vực nghỉ qua đêm cho từng Đại Đội xong  , mệt mỏi tôi ngủ ngay lúc nào không hay ...


         Đến đây thì chúng tôi biết rằng mặt trận 

Bình Long -An Lộc , cách Sài Gòn 100km , địch đang chờ đón chúng tôi , bởi chúng tôi là LÍNH NHẢY DÙ , ĐƠN VỊ CHUYÊN ĐI LẤY LẠI NHỮNG VÙNG ĐẤT BỊ RƠI VÀO TAY ĐỊCH ...
   
      Cho dù cái giá phải trả là khá đắt , đôi khi quá đắt ...MỤC TIÊU NÀO CŨNG PHẢI LẤY LẠI CHO BẰNG ĐƯỢC...
                                     
                                             (còn tiếp )


                                  GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''