CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
SUỐI TÀU Ô ,TÂN KHAI .
(Bài 1)
Chiều nay , đoàn quân xa rầm rộ chạy qua Tân Cảnh , Kontum để di chuyển về Playku , gió cao nguyên lành lạnh làm tôi thỉnh thoảng như muốn rùng mình nổi da gà ...mặc dù đã có áo ấm .
Trên Quốc lộ 14 , đoàn xe rồng rắn nối đuôi nhau chạy , tôi không biết chạy được bao xa thì dừng lại tai một khúc cua rất gắt , thỉnh thoảng một xe Doge hay xe GMC chạy chiều ngược lại từ hướng Playku về Kontum , xe bị bắn bể bánh nhưng tài xế cố gắng chạy bằng mâm xe để thoát qua vùng nguy hiểm , trên xe có vài ba anh lính bị bắn trọng thương máu chảy lênh láng trong sàn xe ...
Theo lời của những tài xế vượt qua được khúc cua nguy hiểm này nói lại , thì khúc cua này là khúc cua nguy hiểm vì nó nằm giữa hai ngọn núi đá của ngọn Chư Pao , Chư Prong gì đó , hai ngọn núi này dốc đứng và núi đá với những tảng đá khá to , đã nhiều ngày nay lính Biệt Động Quân và lính Sư Đoàn 22 Bộ Binh đánh chiếm để khai thông con đường này , nhưng không giải quyết được mục tiêu ...
Tôi nghe nói như vậy mà không khỏi lo lắng , vì rất có thể , chúng tôi sẽ phải giải quyết mục tiêu này thay cho các đơn vị bạn .
Trời càng về chiều gió càng lạnh ...
Trong lúc đoàn xe dừng lại chờ lệnh , tình cờ tôi nhìn ra chiếc xe đậu phía trước xe tôi là xe của toán Cán Bộ Chính Huấn của Phi Thị Hồng Vân ,vừa mới sinh hoạt ở Kontum và cũng trên đường về Sài Gòn , người con gái mà tôi yêu thích trong lần sinh hoạt Chiến Tranh Chính Trị sau cuộc hành quân Lam Sơn 719 ở Hạ Lào về . Cuộc hội ngộ hy hữu , hiếm hoi '' của trai anh hùng và gái thuyền quyên '' trong thời buổi chiến tranh này...
Tôi mừng rỡ nhảy xuống xe chạy qua hỏi thăm xem như thế nào , làm sao lại kẹt ở đây như vậy .
Nhưng tiếc quá không gặp Hồng Vân , vì chuyến công tác này Hồng Vân không đi ... Buồn 5 phút .
Hành động nhảy xuống xe của tôi để ( tán gái ) tí nữa thì bị Đại Úy Minh , Đại Đội Trưởng của tôi đánh vì tội vô kỷ luật , nếu không có bạn bè tôi trên xe la làng lên :Không phải đâu Đại Úy ơi , bạn gái của nó đó , bạn gái của nó đó...
Vì Ông cho rằng tôi vô kỷ luật , thấy gái dám nhảy xuống khỏi xe để chọc ghẹo ...Xin cám ơn bạn bè đồng đội nhé ...Huynh đệ chi binh mà .
Trời nhá nhem tối rồi mà xe vẫn không nhúc nhích . Bỗng những chiếc xe phía trước quay đầu lại , và tất cả cùng quay về sân bay Kontum . Một khung cảnh náo nhiệt đối với một sân bay nhỏ của sân bay dã chiến khi thiết lập(( cầu không vận )) Máy bay C130 lên xuống tấp nập đèn pha sáng rực cả một góc trời ... Tôi đi theo đoàn xe của đơn vị tiếp tục cuộc hành quân , còn toán của bạn Hồng Vân đi đâu thì tôi không biết . Cuộc gặp gỡ đột ngột và chia tay vội vã : Ôi thời loạn lạc là thế đó ...
... Thì ra vì khúc cua nguy hiểm đó không đi về Playku được , nên chúng tôi được vận chuyển bằng máy bay C130 để về Playku cho nhanh và an toàn . Một đoạn đường hơn 60km , không kiểm soát được để mất an ninh , chuyển quân bằng đường bộ không được , mà phải đi bằng máy bay , thật không còn gì để nói ...
Khoảng mươi phút sau máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Playku . Bây giờ có lẽ cũng đã khuya , gió núi lạnh run cả người ...Chờ đợi và chờ đợi ...
Khoảng 2 giờ sáng , một máy bay vận tải khổng lồ C141 của USAF ( không quân Mỹ ) bò ra chỗ đơn vị tôi đang chờ . Loại máy bay này chuyên vận chuyển lính Mỹ từ Mỹ sang tham chiến tại VN và ngược lại , cũng như dùng vào việc chở xác những lính Mỹ tử trận ở VN về Mỹ . Chưa bao giờ dùng để vận chuyển quân Việt Nam . Thế nhưng
hôm nay phải đưa vào vận chuyển quân VN , chứng tỏ rằng nơi chúng tôi sắp đến đang nguy kịch ...
Đúng là máy bay khổng lồ (thời bấy giờ ) . Hình như nó nuốt chửng cả nửa Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi (hơn 300 người với các phương tiện , dụng cụ chiến ranh ) cùng với 1,2 chiếc xe jeep thì phải ...
Tôi đi vào bụng máy bay mà cứ y như là đang đi vào một cái hang sâu nào đó thì đúng hơn .
Khoảng nửa giờ sau thì máy bay hạ cánh , nó cất cánh , hạ cánh tôi cũng chẳng hay , nếu không mở cửa để chúng tôi xuống ...
Máy bay mở cửa đuôi , để xuống và buồng lái lật ngược lên trên tạo thành 2 cửa xuống cho nhanh , trông cứ như là cái ống tre vậy ...
Sân bay Biên Hòa , Một sân bay quân sự lớn của Vùng 3 Chiến Thuật , cách Sài Gòn 40km đường bộ ...
Sau khi bố trí khu vực nghỉ qua đêm cho từng Đại Đội xong , mệt mỏi tôi ngủ ngay lúc nào không hay ...
Đến đây thì chúng tôi biết rằng mặt trận
Bình Long -An Lộc , cách Sài Gòn 100km , địch đang chờ đón chúng tôi , bởi chúng tôi là LÍNH NHẢY DÙ , ĐƠN VỊ CHUYÊN ĐI LẤY LẠI NHỮNG VÙNG ĐẤT BỊ RƠI VÀO TAY ĐỊCH ...
Cho dù cái giá phải trả là khá đắt , đôi khi quá đắt ...MỤC TIÊU NÀO CŨNG PHẢI LẤY LẠI CHO BẰNG ĐƯỢC...
(còn tiếp )
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN BÌNH LONG - AN LỘC .
SUỐI TÀU Ô ,TÂN KHAI .
(Bài 1)
Chiều nay , đoàn quân xa rầm rộ chạy qua Tân Cảnh , Kontum để di chuyển về Playku , gió cao nguyên lành lạnh làm tôi thỉnh thoảng như muốn rùng mình nổi da gà ...mặc dù đã có áo ấm .
Trên Quốc lộ 14 , đoàn xe rồng rắn nối đuôi nhau chạy , tôi không biết chạy được bao xa thì dừng lại tai một khúc cua rất gắt , thỉnh thoảng một xe Doge hay xe GMC chạy chiều ngược lại từ hướng Playku về Kontum , xe bị bắn bể bánh nhưng tài xế cố gắng chạy bằng mâm xe để thoát qua vùng nguy hiểm , trên xe có vài ba anh lính bị bắn trọng thương máu chảy lênh láng trong sàn xe ...
Theo lời của những tài xế vượt qua được khúc cua nguy hiểm này nói lại , thì khúc cua này là khúc cua nguy hiểm vì nó nằm giữa hai ngọn núi đá của ngọn Chư Pao , Chư Prong gì đó , hai ngọn núi này dốc đứng và núi đá với những tảng đá khá to , đã nhiều ngày nay lính Biệt Động Quân và lính Sư Đoàn 22 Bộ Binh đánh chiếm để khai thông con đường này , nhưng không giải quyết được mục tiêu ...
Tôi nghe nói như vậy mà không khỏi lo lắng , vì rất có thể , chúng tôi sẽ phải giải quyết mục tiêu này thay cho các đơn vị bạn .
Trời càng về chiều gió càng lạnh ...
Trong lúc đoàn xe dừng lại chờ lệnh , tình cờ tôi nhìn ra chiếc xe đậu phía trước xe tôi là xe của toán Cán Bộ Chính Huấn của Phi Thị Hồng Vân ,vừa mới sinh hoạt ở Kontum và cũng trên đường về Sài Gòn , người con gái mà tôi yêu thích trong lần sinh hoạt Chiến Tranh Chính Trị sau cuộc hành quân Lam Sơn 719 ở Hạ Lào về . Cuộc hội ngộ hy hữu , hiếm hoi '' của trai anh hùng và gái thuyền quyên '' trong thời buổi chiến tranh này...
Tôi mừng rỡ nhảy xuống xe chạy qua hỏi thăm xem như thế nào , làm sao lại kẹt ở đây như vậy .
Nhưng tiếc quá không gặp Hồng Vân , vì chuyến công tác này Hồng Vân không đi ... Buồn 5 phút .
Hành động nhảy xuống xe của tôi để ( tán gái ) tí nữa thì bị Đại Úy Minh , Đại Đội Trưởng của tôi đánh vì tội vô kỷ luật , nếu không có bạn bè tôi trên xe la làng lên :Không phải đâu Đại Úy ơi , bạn gái của nó đó , bạn gái của nó đó...
Vì Ông cho rằng tôi vô kỷ luật , thấy gái dám nhảy xuống khỏi xe để chọc ghẹo ...Xin cám ơn bạn bè đồng đội nhé ...Huynh đệ chi binh mà .
Trời nhá nhem tối rồi mà xe vẫn không nhúc nhích . Bỗng những chiếc xe phía trước quay đầu lại , và tất cả cùng quay về sân bay Kontum . Một khung cảnh náo nhiệt đối với một sân bay nhỏ của sân bay dã chiến khi thiết lập(( cầu không vận )) Máy bay C130 lên xuống tấp nập đèn pha sáng rực cả một góc trời ... Tôi đi theo đoàn xe của đơn vị tiếp tục cuộc hành quân , còn toán của bạn Hồng Vân đi đâu thì tôi không biết . Cuộc gặp gỡ đột ngột và chia tay vội vã : Ôi thời loạn lạc là thế đó ...
... Thì ra vì khúc cua nguy hiểm đó không đi về Playku được , nên chúng tôi được vận chuyển bằng máy bay C130 để về Playku cho nhanh và an toàn . Một đoạn đường hơn 60km , không kiểm soát được để mất an ninh , chuyển quân bằng đường bộ không được , mà phải đi bằng máy bay , thật không còn gì để nói ...
Khoảng mươi phút sau máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Playku . Bây giờ có lẽ cũng đã khuya , gió núi lạnh run cả người ...Chờ đợi và chờ đợi ...
Khoảng 2 giờ sáng , một máy bay vận tải khổng lồ C141 của USAF ( không quân Mỹ ) bò ra chỗ đơn vị tôi đang chờ . Loại máy bay này chuyên vận chuyển lính Mỹ từ Mỹ sang tham chiến tại VN và ngược lại , cũng như dùng vào việc chở xác những lính Mỹ tử trận ở VN về Mỹ . Chưa bao giờ dùng để vận chuyển quân Việt Nam . Thế nhưng
hôm nay phải đưa vào vận chuyển quân VN , chứng tỏ rằng nơi chúng tôi sắp đến đang nguy kịch ...
Đúng là máy bay khổng lồ (thời bấy giờ ) . Hình như nó nuốt chửng cả nửa Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù của tôi (hơn 300 người với các phương tiện , dụng cụ chiến ranh ) cùng với 1,2 chiếc xe jeep thì phải ...
Tôi đi vào bụng máy bay mà cứ y như là đang đi vào một cái hang sâu nào đó thì đúng hơn .
Khoảng nửa giờ sau thì máy bay hạ cánh , nó cất cánh , hạ cánh tôi cũng chẳng hay , nếu không mở cửa để chúng tôi xuống ...
Máy bay mở cửa đuôi , để xuống và buồng lái lật ngược lên trên tạo thành 2 cửa xuống cho nhanh , trông cứ như là cái ống tre vậy ...
Sân bay Biên Hòa , Một sân bay quân sự lớn của Vùng 3 Chiến Thuật , cách Sài Gòn 40km đường bộ ...
Sau khi bố trí khu vực nghỉ qua đêm cho từng Đại Đội xong , mệt mỏi tôi ngủ ngay lúc nào không hay ...
Đến đây thì chúng tôi biết rằng mặt trận
Bình Long -An Lộc , cách Sài Gòn 100km , địch đang chờ đón chúng tôi , bởi chúng tôi là LÍNH NHẢY DÙ , ĐƠN VỊ CHUYÊN ĐI LẤY LẠI NHỮNG VÙNG ĐẤT BỊ RƠI VÀO TAY ĐỊCH ...
Cho dù cái giá phải trả là khá đắt , đôi khi quá đắt ...MỤC TIÊU NÀO CŨNG PHẢI LẤY LẠI CHO BẰNG ĐƯỢC...
(còn tiếp )
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow ''
Thăm Anh ,chúc sức khỏe anh nha
Trả lờiXóaÔi trời ạ ! lâu quá không gặp em .Có qua nhà em mấy lần thì phải , nhưng chẳng thấy chủ nhà đâu hết . Em lúc này ra sao ? Em đang sinh sống ở nước ngoài mà phải không ? Dầu như thế nào và em ở đâu anh cũng chỉ mong cho em luôn bình an và hạnh phúc . Rất vui khi gặp lại em ...
Trả lờiXóaChiều nay sang thăm bạn, chúc bạn luôn vui khỏe, công việc thuận lợi và hạnh phúc đong đầy
Trả lờiXóaRất vui khi bạn ghé thăm , chúc bạn những ngày cuối tuần tràn đầy hạnh phúc . Bình an luôn ở cùng bạn .
Xóa