CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . (Bài 9 ).
NHẬP VIỆN ...
.. Vết thương tuy không nặng lắm , nhưng vì sợ bị nhiễm trùng , hơn nữa chiến thắng là khá '' to '' đến 3 xe tăng T54 bị bắn cháy và bắt sống , nên tôi được cho di tản về bệnh viện ...
(( Ở mặt trận Hạ Lào Lam Sơn 719 . Vì lần đầu tiên đụng độ với xe tăng T54 , do chưa có kinh nghiệm nên đã bị loại xe này gây thiệt hại nặng cho Sư Đoàn Nhảy Dù , và đã có những tin đồn là xe tăng T54 của Liên Xô , súng chống tăng hỏa tiễn M72 của Mỹ không thể bắn cháy được . Nhưng nay thì đã khác , không đúng như vậy , và thậm chí không cần đến M72 , chỉ Đại Liên M60 cũng có thể bắn cháy được xe này , nếu biết cách bắn .))
Đời lính không gì hạnh phúc cho bằng khi bị thương trong một trận đánh lớn và được cho về nằm bệnh viện điều trị . Ngoài việc tạm xa chiến trường gian khổ và nguy hiểm , quyền lợi trong lúc nằm bệnh viện rất nhiều . (( Nhưng chỉ bị thương nhẹ thôi nhé , để còn đi chơi được với em ở Sài Gòn trong những ngày điều trị , còn bị thương nặng đến mức độ tàn phế thì không ham )) .
Bệnh viện lớn nhất của QLVNCH ở Sài Gòn , nay là 175 , đường Nguyễn Kiệm , Gò Vấp...
Ở Thủ Đô Sài Gòn lúc bấy giờ , thương binh đi lại đầy trên đường phố , tất cả những người lính Nhảy Dù băng bó đủ kiểu , cụt tay , cụt chân và nhiều kiểu bị thương khác ...
Không nói ra , nhưng người dân Sài Gòn đều biết rằng những người thương binh ấy đều mới từ Huế - Quảng Trị về . Họ khâm phục cho lòng dũng cảm hy sinh của những người lính và cũng không khỏi khiếp sợ cho sự tàn bạo của chiến tranh ... Bởi những người thương binh ấy tuổi đời còn quá trẻ .
Riêng những người lính thương binh như tôi , có lẽ ai cũng mang trong lòng một sự kiêu hãnh khi ra đường , với thương tích trên người : Ta mới từ mặt trận về đây...
Vì vết thương không nặng lắm , nên khi Bác Sĩ khám xem vết thương và y tá thay băng cho uống thuốc xong , tôi thay đồ bệnh viện ra mặc lại quân phục để vế nhà với gia đình , với vợ ở Hóc Môn ...
Bây giờ là tháng 9/ 1972 ...
Tôi nằm bệnh viện được ít ngày thì anh em trong đơn vị ùn ùn kéo về nhà thương , tôi hỏi thăm sao mà dữ vậy , thì anh em cho biết , tôi mới về được vài ngày thì ngoài đó đánh lớn ...
Trong trận đánh quyết định của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng : Chiếm lại Cổ Thành Đinh Công Tráng ở Quảng Trị ngày 15 tháng 9 năm 1972 . Sự kết hợp giữa Thủy Quân Lục Chiến ở bờ biển đánh vào và Nhảy Dù từ núi đánh ra với sự yểm trợ của Không Quân Mỹ (USAF) B52 thả bom ngày đêm , bầu trời phía bắc Quảng Trị lúc nào cũng dầy đặc một màn khói đen do B52 thả bom ...
Trận đánh này quá khốc liệt , một bên cố giữ cổ thành , và một bên cố chiếm lại . Khi toán Nhảy Dù xâm nhập vào được cổ thành , cắm cờ Việt Nam Cộng Hòa trên cổ thành , vui mừng reo hò làm lộ mục tiêu nên đã bị địch bắn chết ngay sau khi cắm cờ xong .
Một cái chết oai hùng của người chiến sĩ , nhưng cũng không khỏi xót xa cho một chiến thắng , mà đáng lẽ không phải hy sinh như vậy . Nếu những anh em ấy cắm cờ xong âm thầm rút lui ...
Nhưng nếu như vậy , thì không oai hùng tí nào cả , một cái giá phải trả cho Danh Dự Người Lính ...
Thời gian điều trị vết thương của tôi đã qua , vết thương đã lành , tôi chờ phương tiện để ra vùng hành quân lại ...
(Còn tiếp)
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow"
MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 .
MẶT TRẬN HUẾ - QUẢNG TRỊ .
KẾ HOẠCH ĐIỀU QUÂN TÁI CHIẾM QUẢNG TRỊ CỦA : TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG , TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN 1 , VÙNG 1 CHIẾN THUẬT . (Bài 9 ).
NHẬP VIỆN ...
.. Vết thương tuy không nặng lắm , nhưng vì sợ bị nhiễm trùng , hơn nữa chiến thắng là khá '' to '' đến 3 xe tăng T54 bị bắn cháy và bắt sống , nên tôi được cho di tản về bệnh viện ...
(( Ở mặt trận Hạ Lào Lam Sơn 719 . Vì lần đầu tiên đụng độ với xe tăng T54 , do chưa có kinh nghiệm nên đã bị loại xe này gây thiệt hại nặng cho Sư Đoàn Nhảy Dù , và đã có những tin đồn là xe tăng T54 của Liên Xô , súng chống tăng hỏa tiễn M72 của Mỹ không thể bắn cháy được . Nhưng nay thì đã khác , không đúng như vậy , và thậm chí không cần đến M72 , chỉ Đại Liên M60 cũng có thể bắn cháy được xe này , nếu biết cách bắn .))
Đời lính không gì hạnh phúc cho bằng khi bị thương trong một trận đánh lớn và được cho về nằm bệnh viện điều trị . Ngoài việc tạm xa chiến trường gian khổ và nguy hiểm , quyền lợi trong lúc nằm bệnh viện rất nhiều . (( Nhưng chỉ bị thương nhẹ thôi nhé , để còn đi chơi được với em ở Sài Gòn trong những ngày điều trị , còn bị thương nặng đến mức độ tàn phế thì không ham )) .
Bệnh viện lớn nhất của QLVNCH ở Sài Gòn , nay là 175 , đường Nguyễn Kiệm , Gò Vấp...
Ở Thủ Đô Sài Gòn lúc bấy giờ , thương binh đi lại đầy trên đường phố , tất cả những người lính Nhảy Dù băng bó đủ kiểu , cụt tay , cụt chân và nhiều kiểu bị thương khác ...
Không nói ra , nhưng người dân Sài Gòn đều biết rằng những người thương binh ấy đều mới từ Huế - Quảng Trị về . Họ khâm phục cho lòng dũng cảm hy sinh của những người lính và cũng không khỏi khiếp sợ cho sự tàn bạo của chiến tranh ... Bởi những người thương binh ấy tuổi đời còn quá trẻ .
Riêng những người lính thương binh như tôi , có lẽ ai cũng mang trong lòng một sự kiêu hãnh khi ra đường , với thương tích trên người : Ta mới từ mặt trận về đây...
Vì vết thương không nặng lắm , nên khi Bác Sĩ khám xem vết thương và y tá thay băng cho uống thuốc xong , tôi thay đồ bệnh viện ra mặc lại quân phục để vế nhà với gia đình , với vợ ở Hóc Môn ...
Bây giờ là tháng 9/ 1972 ...
Tôi nằm bệnh viện được ít ngày thì anh em trong đơn vị ùn ùn kéo về nhà thương , tôi hỏi thăm sao mà dữ vậy , thì anh em cho biết , tôi mới về được vài ngày thì ngoài đó đánh lớn ...
Trong trận đánh quyết định của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng : Chiếm lại Cổ Thành Đinh Công Tráng ở Quảng Trị ngày 15 tháng 9 năm 1972 . Sự kết hợp giữa Thủy Quân Lục Chiến ở bờ biển đánh vào và Nhảy Dù từ núi đánh ra với sự yểm trợ của Không Quân Mỹ (USAF) B52 thả bom ngày đêm , bầu trời phía bắc Quảng Trị lúc nào cũng dầy đặc một màn khói đen do B52 thả bom ...
Trận đánh này quá khốc liệt , một bên cố giữ cổ thành , và một bên cố chiếm lại . Khi toán Nhảy Dù xâm nhập vào được cổ thành , cắm cờ Việt Nam Cộng Hòa trên cổ thành , vui mừng reo hò làm lộ mục tiêu nên đã bị địch bắn chết ngay sau khi cắm cờ xong .
Một cái chết oai hùng của người chiến sĩ , nhưng cũng không khỏi xót xa cho một chiến thắng , mà đáng lẽ không phải hy sinh như vậy . Nếu những anh em ấy cắm cờ xong âm thầm rút lui ...
Nhưng nếu như vậy , thì không oai hùng tí nào cả , một cái giá phải trả cho Danh Dự Người Lính ...
Thời gian điều trị vết thương của tôi đã qua , vết thương đã lành , tôi chờ phương tiện để ra vùng hành quân lại ...
(Còn tiếp)
GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow"
Rất hay ạ. luôn chờ đón đọc các bài viết tiếp của anh . Chúc anh và gia đình luôn vạn an ạ.
Trả lờiXóaLâu ngày quá mới lại thấy Nguyệt Anh , rất vui khi NA ghé thăm .Xin lỗi NA vì mình bận quá không ghé thăm NA thường được , thông cảm cho GHKG nhé .
Trả lờiXóaChúc NA luôn vui khỏe trẻ đẹp mãi ...
Lâu rồi không hiểu sao em không vào blog của anh được, cứ tưởng anh xóa blog, có đt mà không liên lạc được. nay gặp anh nơi NA mới vào xem . chúc anh luôn an lành.
Trả lờiXóaAnh chẳng hiểu tại mạng hay tại máy của anh nữa , thôi gặp là vui rồi . Chúc em luôn vui vẻ yêu đời nhé .
Trả lờiXóa