CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 133 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ :
   GỒM CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 .

MẶT TRẬN KHÁNH DƯƠNG :
BUÔN MA THUỘC , QUỐC LỘ 21 .
                                                      ( Bai 1)


     Đêm thứ 2 của chuyến hải hành ...


    Tiếng các anh em trên tàu xôn xao bàn tán làm tôi giật mình tỉnh dậy . Tôi không khỏi ngỡ ngàng  , vì thấp thoáng ánh đèn điện của một thành phố khi ẩn khi hiện trước mắt tôi . 

         Vì từ Đà Nẵng về tới Sài Gòn phải mất 3 ngày 4 đêm hải hành mới về tới .  Mới có hai đêm một ngày thì làm sao mà về đến Sài Gòn cho được .
    
        (( Lúc lên tàu tôi cứ nghĩ là Sư Đoàn Nhảy Dù của tôi sẽ được về Sài Gòn để nghỉ dưỡng quân , vì chúng tôi đã quá mệt mỏi , kiệt sức , cả  tinh thần lẫn thể xác ,  tiêu hao quân số khá nhiều ở mặt trận Thường Đức )) ...

          Một số anh em dân biển  Nha Trang thì họ khẳng định là tàu sẽ ghé Nha Trang . Vì với thời gian hải hành là hai đêm một ngày mà đã thấy ánh đèn điện của thành phố ngày một sáng hơn , rõ hơn , thì chỉ có Nha Trang mà thôi .


    Tôi hỏi : Mình ghé Nha Trang làm gì .

    Vài anh em trả lời : Anh không biết à , vì Nha Trang có Quốc Lộ 21 , đường lên Buôn Ma Thuộc đấy . Chắc Tiểu Đoàn mình đánh lên Buôn Ma Thuộc quá anh Giang ơi ...

    Tôi lặng người không biết nói gì nữa , chỉ biết im lặng , vì sự lo lắng của tôi đã đến ...


      Khoảng 2-3 giờ sáng thì tàu vào vịnh Nha Trang neo đậu lại giữa vịnh .

     
     Ánh đèn điện của thành phố rực rỡ lấp lánh  , hắt xuống vùng nước biển của khu quân cảng làm chúng tôi bồn chồn trong lòng , muốn nhảy ngay lên bờ , thèm được dạo một vòng quanh thành phố biển , để uống một ly coffee đen nóng và thưởng thức không khí an bình trong lành , không mùi thuốc súng , không mùi thuốc nổ TNT của bom đạn ...

     Một sự thèm khát quá tầm thường , nhưng đối với những người lính tác chiến như chúng tôi , trong lúc này làm sao mà có được ???

     Tất cả nhao nhao dòm lên bờ , nhưng đành bất lực , mặc dù con tàu của chúng tôi chỉ cách bờ chưa đến 100m ...

      Vài chiếc ca nô được thả từ trên boong của Dương Vận Hạm HQ504 xuống vịnh , chúng chạy lòng vòng xung quanh tàu mẹ , thỉnh thoảng lại ném xuống vịnh một vài trái MK3 , tiếng nổ ùng ục dưới lòng biển khiến tôi ngạc nhiên .

      
     Tôi hỏi một anh lính Hải Quân : Tại sao laị phải ném lựu đạn MK3 xuống biển vậy ?
    Anh ta trả lời : Những chiếc ca nô chạy quanh tàu giống như đi tuần và ném MK3 xuống là để đề phòng người nhái của địch lặn vào đặt chất nổ phá hoại tàu ... 
           Thì ra là như vậy .
       (( Lựu đạn MK3 là loại lựu đạn tấn công , gây sát thương bằng sức ép của thốc nổ TNT , không có miểng như M26 hay M67 )).

        Trời sáng rõ , những ngọn núi nhỏ bao quanh vịnh trông thật là đẹp , trên bờ đoàn quân xa hàng trăm chiếc đã đậu sẵn chờ đợi từ bao giờ .

   
     Những chiếc ca nô làm nhiệm vụ tuần tiểu ban đêm để bảo vệ chiếc HQ504 , bây giờ như  những con bọ hung , chiếc ủi vào đầu , chiếc ủi vào đuôi của chiếc HQ504 , đẩy con tàu di chuyển vào cầu cảng mỗi lúc mỗi gần hơn ...
       
       Vì quá nhỏ so với chiếc HQ504 , nên chúng phải cố hết sức , máy gầm lên hết công suất mới di chuyển được con tàu mẹ , vì thế khói đen thải ra đầy vịnh ...

       Cuối cùng thì chiếc HQ504  cũng cặp được bờ , miệng nó mở ra như một cái hang động và chúng tôi lũ lượt lên bờ .


      Trên cầu cảng , xung quanh được bảo vệ bằng một lớp hàng rào lưới B40 khá cao , nội bất xuất ngoại bất nhập ,  tại đây , chúng tôi được trang bị thêm một số đạn dược và lương khô gạo sấy thịt hộp ...


     Bên ngoài lớp hàng rào lưới B40 , dân chúng tụ tập hai bên đường dòm ngó bàn tán , có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối  cùng trong đời , những người dân Thành Phố Nha Trang được chứng kiến cận cảnh những anh Lính Nhảy  Dù chuẩn bị lâm trận .


    Một số em bé tò mò đu bám bên hàng rào lưới B40 thích thú chỉ trỏ những loại súng đạn mà chúng tôi đang mang trên người ...


      Việc tái trang bị đã hoàn tất . Tất cả chúng tôi lên xe như đã chỉ định . Đoàn xe lăn bánh rời quân cảng . 


      
      Xe chạy chầm chậm qua những con đường của thành phố , người dân hai bên đường dơ tay lên cao reo hò cổ vũ NHẢY DÙ - NHẢY DÙ , thỉnh thoảng những ổ bánh mì , những đòn bánh tét cuả ai đó ở hai bên đường được quăng vào xe cho chúng tôi ...

     Không khí tràn đầy tình cảm của Quân và Dân như một phần thưởng khích lệ cho chúng tôi , để  chúng tôi hăng hái  lên đường làm nhiệm vụ .

        
      Họ cũng đâu có ngờ rằng : NHỮNG Ổ BÁNH MÌ , NHỮNG ĐÒN BÁNH TÉT TÌNH NGHĨA ẤY LÀ NHỮNG MÓN QUÀ CUỐI CÙNG CỦA NGƯỜI DÂN THÀNH PHỐ BIỂN NHA TRANG DÀNH CHO LÍNH DÙ .

      Đoàn quân xa đưa chúng tôi ra ngã 3 Ninh  Hòa rẽ vào  Quốc Lộ 21 , qua đèo Rù Rì tiến vào khu vực của Trung Tâm Huấn Luyện Dục Mỹ .

     Quân Trường chuyên đào tạo những anh lính Biệt Động Quân , với chiến thuật đánh '' xình lầy ''...

     Đến suối nước nóng thì chúng tôi xuống xe .


          Hôm nay ngày 23 tháng 3 năm 1975 ...

     Kế toán trưởng của đơn vị , cùng theo ra đến đây để phát lương cho chúng tôi , lãnh lương trễ 2 ngày so với những tháng trước .
       Như thường lệ , anh em chỉ giữ lại một ít để tiêu dùng khi có dịp , còn lại ai có vợ con thì gởi kế toán trưởng mang về cho vợ con . 
        Còn độc thân thì gởi kế toán trưởng giữ dùm , khi nào đi phép hay có dịp ở hậu cứ  thì có tiền mà tiêu dùng ...

      Bạn tôi , Trung Sĩ Nhất Thắng quê Nha Trang lên thay tôi làm Thường Vụ Đại Đội ở Thường Đức  khi tôi vi phạm kỷ luật trễ phép một tháng .


     Nay đơn vị dừng quân ở Nha Trang , quê hương mình , Thắng không cầm lòng được , lãnh lương xong bỏ đơn vị về thăm gia đình .

           
            Khi đơn vị di chuyển vào vùng hành quân , Thắng không về kịp , cấp trên lại  lệnh cho tôi lên làm Thường Vụ Đại Đội 23 thay cho Thắng ...

      Tôi nghĩ , Thắng cũng buồn và tiếc như tôi khi bị mất chức Thường Vụ Đại Đội , bởi cả hai chúng tôi đều là những người đem mồ hôi xương máu của mình mấy năm trời mới có được ...


        NHƯNG , KHÔNG CÓ GÌ BẰNG NHỮNG HẠNH PHÚC BÊN NGƯỜI THÂN , BÊN GIA ĐÌNH . BẤT CHẤP MẤT MÁT , CHÚNG TÔI ĐÁNH ĐỔI TẤT CẢ CHỈ ĐỂ CÓ NHỮNG GIÂY PHÚT HẠNH PHÚC NGẮN NGỦI ẤY .






                               GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''


     




4 nhận xét:

  1. Anh có quan niệm thật đúng, "không có gì đánh đổi được hạnh phúc bên người thân. và đây là trận đánh cuối cùng của anh phải không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng vậy , mặt trận Khánh Dương là trận đánh cuối cùng của anh , còn những ngày 30-4-75 chẳng có đánh đấm là bao ...

      Xóa
  2. Tháng ba gãy súng người ơi
    Hòa bình lập lại sao người thờ ơ
    Phải chăng người ngỡ là mơ
    Tự do quá lạ nên người không quen

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hòa bình ai chẳng ước mơ .
      Nhưng vì bất ngờ nên nghĩ là mơ ...
      Cám ơn bạn đã sang chơi , ngày mới an bình hạnh phúc .

      Xóa