CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ :
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC .
CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 NHẢY DÙ LÊN ĐÈO PHỤNG HOÀNG - QUỐC LỘ 21 - TIẾN VÀO KHÁNH DƯƠNG .
( Bài 2 )
... Lãnh lương xong , chiều cùng ngày Đại Đội 23 của tôi di chuyển qua cầu 24 để lên đèo Phụng Hoàng ...
Sở dĩ người ta gọi '' cầu 24 '' là vì từ ngả 3 Ninh Hòa - Quốc lộ 1 đến cây cầu này là 24km .
Khi chúng tôi đến chân đèo , thì gặp một đoàn người quân và dân ô hợp , đang ùn ùn kéo xuống để về Nha Trang .
Đủ mọi thành phần , lớn bé già trẻ , các đơn vị bạn như Sư Đoàn 23 Bộ Binh , Địa Phương Quân , Biệt Động Quân , Sinh Viên Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt , tất cả như người mất hồn thất thểu lê bước trên quốc lộ ...
Tôi thầm nghĩ : Rừng người kia đang lũ lượt kéo đi tìm cho mình một chỗ an toàn , còn chúng tôi , sao lại dấn thân vào chỗ chết này ???
Tôi không biết việc chuyển quân và bố trí đội hình tấn công như thế nào với địa thế núi non hiểm trở như thế này .
Đây là lần đầu tiên trong đời lính của tôi , hành quân trên một '' quốc lộ độc đạo ''.
Theo trục tiến quân lên Khánh Dương , bên trái quốc lộ 21 là vực sâu , vách núi có chỗ gần như dốc đứng , bên phải là núi cao rậm rạp , di chuyển trên quốc lộ là khá nguy hiểm ...
Tôi cứ nghĩ hai đơn vị bạn , một đi cánh trái , một đi cánh phải để bảo vệ cho Tiểu Đoàn của tôi đi trên quốc lộ 21 , mũi tấn công chính diện đánh vào Khánh Dương ...
Nếu đi với đội hình như vậy , thì Tiểu Đoàn của tôi đi rất nhanh vì không vướng chướng ngại vật nào , còn hai đơn vị bạn di chuyển rất chậm do núi cao rừng rậm làm chậm đường đi của họ .
Và vì đi nhanh nên chúng tôi sẽ lên khá cao , trong khi đơn vị bạn tụt lại phía sau , như vậy khi chúng tôi bị tấn công thì làm sao họ tiếp ứng cho kịp ?
Lúc này , tôi làm Thường Vụ Đại Đội , luôn đi giữa đoàn quân cùng với Đại Đội Trưởng , nên mọi cánh quân bố trí như thế nào , di chuyển ra sao , tôi hoàn toàn không hay biết gì cả , vì đây không phải nhiệm vụ của tôi .
Đại Đội Trưởng đi đâu thì tôi đi đó , dừng lại thì tôi dừng theo , thế thôi ...
Chỉ khi nào đụng trận , có thương binh hay tiếp tế bổ sung quân và lương thực đạn dược thì tôi mới vất vả ...
Trung Úy Dũng , biệt danh Dũng Sì Ke , vì Ông Ốm yếu gầy còm nên người gọi Ông như vậy ,chứ không phải Ông chơi sì ke ...
Có lẽ vì Ông '' yếu '' nên những ngày đầu khi tiến quân vào Khánh Dương , Đại Đội 23 của tôi được giao nhiệm vụ nằm lại , giữ chân đèo Phụng Hoàng ( Điểm A ) , còn các Đại Đội khác tiến lên cao hơn , xa hơn ...
Ít ngày sau , Đại Đội của tôi bỏ điểm đóng quân theo chân các bạn cùng tiến lên phía trước ...
Chúng tôi đã lên khá xa . Lúc này tiền quân báo cho biết đã nhìn thấy Khánh Dương .
Một vài đụng độ giữa quân của hai bên đã xẩy ra trước cửa ngõ tiến vào Khánh Dương , một máy bay ném bom A 37 đã bị bắn rơi ở đây , pháo 105 ly yểm trợ không được hiệu quả lắm với địa thế như thế này , trực thăng võ trang , một phương tiện yểm trợ hùng hậu khi giao tranh từ trước tới nay thì hoàn toàn vắng bóng ...
Tôi không nhớ hôm nay là ngày mấy , chỉ biết là ngày đầu của tháng 4 /1975 và là ngày tiếp tế lương thực theo chu kỳ ...
Chiều nay , chờ hoài không thấy xe tiền trạm lên phát lương thực , liên lạc bằng vô tuyến thì lúc nghe được lúc không .
Tiền quân cho hay đối phương đã điều xe tăng và bộ binh đang từ Khánh Dương tràn xuống nghinh chiến ...
Đại Đội của tôi được lệnh quay lại ngay để giữ điểm A nơi chân đèo , vì điểm A này mà lọt vào tay đối phương thì toàn bộ cánh quân trên đèo bị khóa đuôi không còn đường rút ...
Mãi đến khoảng 5 giờ chiều mới liên lạc được với xe tiếp tế , lúc này xe đã đến chân đèo Phụng Hoàng .
Tôi hỏi tại sao lại trễ như vậy , họ nói bị ... phục kích . Tôi kêu trời và nói vô lý , bởi đàng sau chúng tôi là hai quân trường lớn :
-Dục Mỹ huấn luyện Biệt Động Quân .
- Lam Sơn huấn luyện Pháo Binh .
Hai quân trường này quân số khá đông , họ làm gì đi đâu mà để một vùng đất an ninh như vậy bị phục kích ???
Khi Đại Đội của tôi quay lại điểm A còn cách vài trăm mét , thì phát hiện đối phương đang từ trên sườn núi kéo xuống điểm A , mục đích chắc chắn là muốn chiếm điểm này để khóa chân chúng tôi trên đèo , bao vây chúng tôi , từ dưới đánh lên và từ trên Khánh Dương đánh xuống , kẹp Tiểu Đoàn tôi ở giữa với một bên là vực sâu , một bên là núi cao . Tình hình hết sức nguy hiểm và bất lợi...
Ngay lập tức , hỏa lực từ M72 , M79 và đại liên M60 được khai hỏa để khống chế đối phương tràn xuống , đồng thời tiền quân di chuyển nhanh để vượt qua và chiếm điểm A này làm đầu cầu cho đơn vị bạn rút xuống ...
Biết kế hoạch đã bị lộ , đối phương bắn trả chiếu lệ và rút êm .
Đến chân đèo , gặp xe tiếp tế thì trời cũng muốn nhá nhem tối , việc phân phát lương thực , bổ sung thêm đạn dược được tiến hành nhanh chóng .
Bữa cơm chiều ăn vội vã , ăn để mà ăn còn ngon hay dở có lẽ chẳng ai còn cảm giác nữa .
Đơn vị tổ chức lại đội hình , di chuyển ngay trong đêm rời đèo Phụng Hoàng ...
Khoảng hơn 7 giờ tối , Đại Đội 22 do Đại Úy Hà , biệt danh Hà Đầu Bạc , Ông mới 24-25 nhưng tóc đã bạc trắng nên mọi người gọi Ông là Hà đầu bạc dẫn quân đi đầu mở đường rút lui trên quốc lộ 21 ...
Đại Đội của tôi theo sau , lệnh trên cho chúng tôi là trên đường rút quân phải bảo vệ pháo binh và xe thiết giáp , do đó chúng tôi phải đi trên đường , thay vì ép qua trái hay phải quốc lộ để di chuyển trong rừng cho an toàn ...
Khi Đại Đội tôi vượt qua cây cầu 24 , lúc này khoảng 8 giờ tối , cánh quân đi tiên phong của Đại Đội 22 lọt vào ổ phục kích của đối phương .
Từ hai bên đường lựu đạn ném vào đoàn quân đang di chuyển trong đêm , mục tiêu thì không thấy , chỉ nghe những tiếng lựu đạn nổ quanh mình , đồng đội ngã xuống ...
Quân của Đại Úy Hà Đầu Bạc ném lựu đạn vào những điểm nghi ngờ ven đường cố gắng mở đường tiến lên phía trước .
Hai bên sử dụng toàn lựu đạn để tiêu diệt nhau , không dùng súng vì sợ lộ mục tiêu dễ bị tấn công .
Đối phương có lợi thế hơn , vì nằm trong hố cá nhân , an toàn và dễ quan sát , còn chúng tôi thì đi trên đường , dù là trong đêm tối cũng quá lộ liễu đầy nguy hiểm ...
Cuộc giao tranh mà cả hai bên đều không thấy mặt nhau , kéo dài đến gần 2 giờ sáng , chúng tôi di chuyển không được là bao nhiêu , hao hụt quân số ...
Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng cho rút quân ép về cánh phải của Quốc Lộ 21 nằm phòng thủ chờ trời sáng ...
Vì trong đêm tối , không kiểm soát được địa thế , không biết địa hình như thế nào , nên không tổ chức phòng thủ được , tất cả bắt tay nhau tạo thành một vòng tròn và ngủ qua đêm ...
CHƯA BAO GIỜ TÔI THẤY KIỂU ĐÓNG QUÂN PHÒNG THỦ NHƯ VẬY . QUÁ NGUY HIỂM NẾU BỊ TẤN CÔNG . NHƯNG ĐÂY KHÔNG CÒN PHƯƠNG ÁN NÀO KHÁC ...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ :
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC .
CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 NHẢY DÙ LÊN ĐÈO PHỤNG HOÀNG - QUỐC LỘ 21 - TIẾN VÀO KHÁNH DƯƠNG .
( Bài 2 )
... Lãnh lương xong , chiều cùng ngày Đại Đội 23 của tôi di chuyển qua cầu 24 để lên đèo Phụng Hoàng ...
Sở dĩ người ta gọi '' cầu 24 '' là vì từ ngả 3 Ninh Hòa - Quốc lộ 1 đến cây cầu này là 24km .
Khi chúng tôi đến chân đèo , thì gặp một đoàn người quân và dân ô hợp , đang ùn ùn kéo xuống để về Nha Trang .
Đủ mọi thành phần , lớn bé già trẻ , các đơn vị bạn như Sư Đoàn 23 Bộ Binh , Địa Phương Quân , Biệt Động Quân , Sinh Viên Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt , tất cả như người mất hồn thất thểu lê bước trên quốc lộ ...
Tôi thầm nghĩ : Rừng người kia đang lũ lượt kéo đi tìm cho mình một chỗ an toàn , còn chúng tôi , sao lại dấn thân vào chỗ chết này ???
Tôi không biết việc chuyển quân và bố trí đội hình tấn công như thế nào với địa thế núi non hiểm trở như thế này .
Đây là lần đầu tiên trong đời lính của tôi , hành quân trên một '' quốc lộ độc đạo ''.
Theo trục tiến quân lên Khánh Dương , bên trái quốc lộ 21 là vực sâu , vách núi có chỗ gần như dốc đứng , bên phải là núi cao rậm rạp , di chuyển trên quốc lộ là khá nguy hiểm ...
Tôi cứ nghĩ hai đơn vị bạn , một đi cánh trái , một đi cánh phải để bảo vệ cho Tiểu Đoàn của tôi đi trên quốc lộ 21 , mũi tấn công chính diện đánh vào Khánh Dương ...
Nếu đi với đội hình như vậy , thì Tiểu Đoàn của tôi đi rất nhanh vì không vướng chướng ngại vật nào , còn hai đơn vị bạn di chuyển rất chậm do núi cao rừng rậm làm chậm đường đi của họ .
Và vì đi nhanh nên chúng tôi sẽ lên khá cao , trong khi đơn vị bạn tụt lại phía sau , như vậy khi chúng tôi bị tấn công thì làm sao họ tiếp ứng cho kịp ?
Lúc này , tôi làm Thường Vụ Đại Đội , luôn đi giữa đoàn quân cùng với Đại Đội Trưởng , nên mọi cánh quân bố trí như thế nào , di chuyển ra sao , tôi hoàn toàn không hay biết gì cả , vì đây không phải nhiệm vụ của tôi .
Đại Đội Trưởng đi đâu thì tôi đi đó , dừng lại thì tôi dừng theo , thế thôi ...
Chỉ khi nào đụng trận , có thương binh hay tiếp tế bổ sung quân và lương thực đạn dược thì tôi mới vất vả ...
Trung Úy Dũng , biệt danh Dũng Sì Ke , vì Ông Ốm yếu gầy còm nên người gọi Ông như vậy ,chứ không phải Ông chơi sì ke ...
Có lẽ vì Ông '' yếu '' nên những ngày đầu khi tiến quân vào Khánh Dương , Đại Đội 23 của tôi được giao nhiệm vụ nằm lại , giữ chân đèo Phụng Hoàng ( Điểm A ) , còn các Đại Đội khác tiến lên cao hơn , xa hơn ...
Ít ngày sau , Đại Đội của tôi bỏ điểm đóng quân theo chân các bạn cùng tiến lên phía trước ...
Chúng tôi đã lên khá xa . Lúc này tiền quân báo cho biết đã nhìn thấy Khánh Dương .
Một vài đụng độ giữa quân của hai bên đã xẩy ra trước cửa ngõ tiến vào Khánh Dương , một máy bay ném bom A 37 đã bị bắn rơi ở đây , pháo 105 ly yểm trợ không được hiệu quả lắm với địa thế như thế này , trực thăng võ trang , một phương tiện yểm trợ hùng hậu khi giao tranh từ trước tới nay thì hoàn toàn vắng bóng ...
Tôi không nhớ hôm nay là ngày mấy , chỉ biết là ngày đầu của tháng 4 /1975 và là ngày tiếp tế lương thực theo chu kỳ ...
Chiều nay , chờ hoài không thấy xe tiền trạm lên phát lương thực , liên lạc bằng vô tuyến thì lúc nghe được lúc không .
Tiền quân cho hay đối phương đã điều xe tăng và bộ binh đang từ Khánh Dương tràn xuống nghinh chiến ...
Đại Đội của tôi được lệnh quay lại ngay để giữ điểm A nơi chân đèo , vì điểm A này mà lọt vào tay đối phương thì toàn bộ cánh quân trên đèo bị khóa đuôi không còn đường rút ...
Mãi đến khoảng 5 giờ chiều mới liên lạc được với xe tiếp tế , lúc này xe đã đến chân đèo Phụng Hoàng .
Tôi hỏi tại sao lại trễ như vậy , họ nói bị ... phục kích . Tôi kêu trời và nói vô lý , bởi đàng sau chúng tôi là hai quân trường lớn :
-Dục Mỹ huấn luyện Biệt Động Quân .
- Lam Sơn huấn luyện Pháo Binh .
Hai quân trường này quân số khá đông , họ làm gì đi đâu mà để một vùng đất an ninh như vậy bị phục kích ???
Khi Đại Đội của tôi quay lại điểm A còn cách vài trăm mét , thì phát hiện đối phương đang từ trên sườn núi kéo xuống điểm A , mục đích chắc chắn là muốn chiếm điểm này để khóa chân chúng tôi trên đèo , bao vây chúng tôi , từ dưới đánh lên và từ trên Khánh Dương đánh xuống , kẹp Tiểu Đoàn tôi ở giữa với một bên là vực sâu , một bên là núi cao . Tình hình hết sức nguy hiểm và bất lợi...
Ngay lập tức , hỏa lực từ M72 , M79 và đại liên M60 được khai hỏa để khống chế đối phương tràn xuống , đồng thời tiền quân di chuyển nhanh để vượt qua và chiếm điểm A này làm đầu cầu cho đơn vị bạn rút xuống ...
Biết kế hoạch đã bị lộ , đối phương bắn trả chiếu lệ và rút êm .
Đến chân đèo , gặp xe tiếp tế thì trời cũng muốn nhá nhem tối , việc phân phát lương thực , bổ sung thêm đạn dược được tiến hành nhanh chóng .
Bữa cơm chiều ăn vội vã , ăn để mà ăn còn ngon hay dở có lẽ chẳng ai còn cảm giác nữa .
Đơn vị tổ chức lại đội hình , di chuyển ngay trong đêm rời đèo Phụng Hoàng ...
Khoảng hơn 7 giờ tối , Đại Đội 22 do Đại Úy Hà , biệt danh Hà Đầu Bạc , Ông mới 24-25 nhưng tóc đã bạc trắng nên mọi người gọi Ông là Hà đầu bạc dẫn quân đi đầu mở đường rút lui trên quốc lộ 21 ...
Đại Đội của tôi theo sau , lệnh trên cho chúng tôi là trên đường rút quân phải bảo vệ pháo binh và xe thiết giáp , do đó chúng tôi phải đi trên đường , thay vì ép qua trái hay phải quốc lộ để di chuyển trong rừng cho an toàn ...
Khi Đại Đội tôi vượt qua cây cầu 24 , lúc này khoảng 8 giờ tối , cánh quân đi tiên phong của Đại Đội 22 lọt vào ổ phục kích của đối phương .
Từ hai bên đường lựu đạn ném vào đoàn quân đang di chuyển trong đêm , mục tiêu thì không thấy , chỉ nghe những tiếng lựu đạn nổ quanh mình , đồng đội ngã xuống ...
Quân của Đại Úy Hà Đầu Bạc ném lựu đạn vào những điểm nghi ngờ ven đường cố gắng mở đường tiến lên phía trước .
Hai bên sử dụng toàn lựu đạn để tiêu diệt nhau , không dùng súng vì sợ lộ mục tiêu dễ bị tấn công .
Đối phương có lợi thế hơn , vì nằm trong hố cá nhân , an toàn và dễ quan sát , còn chúng tôi thì đi trên đường , dù là trong đêm tối cũng quá lộ liễu đầy nguy hiểm ...
Cuộc giao tranh mà cả hai bên đều không thấy mặt nhau , kéo dài đến gần 2 giờ sáng , chúng tôi di chuyển không được là bao nhiêu , hao hụt quân số ...
Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng cho rút quân ép về cánh phải của Quốc Lộ 21 nằm phòng thủ chờ trời sáng ...
Vì trong đêm tối , không kiểm soát được địa thế , không biết địa hình như thế nào , nên không tổ chức phòng thủ được , tất cả bắt tay nhau tạo thành một vòng tròn và ngủ qua đêm ...
CHƯA BAO GIỜ TÔI THẤY KIỂU ĐÓNG QUÂN PHÒNG THỦ NHƯ VẬY . QUÁ NGUY HIỂM NẾU BỊ TẤN CÔNG . NHƯNG ĐÂY KHÔNG CÒN PHƯƠNG ÁN NÀO KHÁC ...
GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''
sang thăm anh, không biết nói gì hơn là cảm thông hoàn cảnh của những ngày cuối cùng làm nhiệm vụ "bảo quốc an dân"
Trả lờiXóaĐau xót cho thân phận những NGƯỜI LÍNH TỰ HÀO LÀ THIÊN THẦN MŨ ĐỎ NGÀY NÀO . Giờ đây quằn quại trong vòng vây trùng điệp của quân thù , tự cứu mình không một ai yểm trợ , Họ thí tất cả chỉ để làm chậm đường tiến quân của kẻ địch cho '' HỌ '' rút lui an toàn ...
Xóatím thăm anh củng những ngày cuối cùng làm nhiệm vụ của anh.
Trả lờiXóaThân mến chúc anh ngon giấc + giấc mơ thật êm đềm nha!
Biết sao bây giờ , bởi đây là nhiệm vụ . Biết là vô lý nhung không phản kháng được . Anh chỉ là tép riu thôi , cấp cao hơn anh nhiều cũng cùng chung số phận .
XóaCám ơn em đã chia sẻ bài viết . Bình an luôn bên em ...
Ghé thăm anh,đọc những dòng hồi ký hào hùng mà đau xót của người lính một thời còn sót lại.Chúc anh luôn an vui
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã chia sẻ những đau thương mất mát này .
XóaBình an hạnh phúc luôn bên bạn .
lâu k ghé thăm anh, anh có khỏe không? rất mừng thấy sức viết của anh vẫn còn làm rung động lắm, hi. MOng anh luôn vui và nhiều bình an anh nha
Trả lờiXóaCám ơn VI nhiều , anh vẫn bình thường . Còn vài bài nữa là chấm dứt chiến tranh rồi , không biết viết gì đây . Anh có thấy em bên FB ...
XóaBình an hạnh phúc luôn bên em , hãy vui và yêu đời em nhé .
Thấy em bên face mà làm lơ nhé, mãi mới chịu kết bạn, hic hic. Chúc anh chiều nay thật vui vẻ
Xóachiến tranh chấm dứt, anh hãy viết về đời thường của anh, sẽ gần gũi lắm đấy.
XóaHi... hi.. thì anh kết bạn rồi mờ , cám ơn em có những lời chúc tốt đẹp dành cho anh . Không biết viết đời thường có được như vậy không . Bình an , hạnh phúc luôn bên em nhé ...
Xóa