CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .
MẶT TRẬN THƯỜNG ĐỨC 1062 :
TIỂU ĐOÀN 2 NHẢY DÙ VÀO CUỘC .
ĐÁNH CHIẾM CAO ĐIỂM 1062m :
(( CHIẾN THUẬT XA LUÂN CHIẾN ))
CỦA CHUẨN TƯỚNG LÊ QUANG LƯỠNG .
TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ .
'' MẤT CHỨC THƯỜNG VỤ ĐẠI ĐỘI ''
(Bài 6 ).
... Giữa lúc này mà được đi phép thì quả thật không còn gì hạnh phúc bằng , nhưng không phải ai cũng được đi phép như vậy đâu . Cùng đi với tôi còn có Trung Sĩ Trần Ngô quê ở Nha Trang ...
Tôi nói " không phải ai cũng được đi phép như tôi " không có nghĩa tôi đề cao tôi , hay tôi có một ưu điểm gì đấy ...
Thật ra là do hoàn cảnh của tôi có nhiều thuận lợi mà thôi .
Đại Đội có 4 Sĩ Quan Trung Đội Trưởng , rất khó đi phép , vì khi Trung Đội Trưởng đi phép không thể đưa một Trung Đội Phó là Hạ Sĩ Quan cầm quân thay thế được , còn những anh em Binh Sĩ , nhất là những anh em độc thân lại càng không thể vì một lý do rất đơ giản : Sợ đào ngũ ...
Tôi từ giã chiến trường ra tiền trạm ở Đà Nẵng chờ phương tiện để bay về Sài Gòn . Lúc này thời tiết xấu , chờ máy bay hai ba ngày không có chuyến bay nào .
Tôi sốt ruột rủ Trung Sĩ Ngô mua vé xe để về Sài Gòn cho nhanh . Mỗi thằng lận trong người hai ba trái lựu đạn để đề phòng bất trắc , vì tôi nghe nói đi bằng đường bộ là khá nguy hiểm ...
Khi xe đến một trạm kiểm soát của giáp vùng 1 và vùng 2 , chúng tôi bị Quân Cảnh vùng 1 xét giấy tờ , sau khi xem giấy tờ của chúng tôi tuy đầy đủ , nhưng anh Quân Cảnh nói rằng : Giấy phép của các anh do Tiểu Đoàn Trưởng ký , vì thế các anh không ra khỏi vùng được .
Tôi trả lời : Anh nên biết , chúng tôi chờ máy bay để về Sài Gòn , nhưng thời tiết xấu chờ lâu , sốt ruột nên chúng tôi đi bằng xe đò . Nếu tôi đi bằng máy bay , anh có xét giấy tờ chúng tôi được không .
Không thèm để ý lời nói của tôi , anh Quân Cảnh kêu lơ xe bỏ balo của chúng tôi xuống . Tôi không phản đối , vì đối với tôi việc Quân Cảnh giam giữ là chuyện bình thường không có gì mà phải lo .
Trong khi chúng tôi dơ tay chờ đón lấy balo của mình từ trên mui xe do lơ xe đưa xuống , thì anh Quân Cảnh đổi ý , nói thôi và bảo chúng tôi lên xe đi .
Tôi và Trung Sĩ Ngô ngạc nhiên không biết tại sao , nhưng bảo đi thì chúng tôi đi . Tôi nghĩ có lẽ khi chờ lấy balo từ lơ xe , vô tình mấy trái lựu đạn dắt trong người bị lộ ra , và mấy anh Quân Cảnh không muốn phiền phức với chúng tôi nên để chúng tôi đi ...
Chiều cùng ngày , khi xe đến địa phận Sa Huỳnh anh lơ xe la lên : Bà con kéo sáo cửa lên (tấm chắn nắng ở mỗi khoang cửa sổ của xe ) và đến bên tôi nói nhỏ : Hai anh xuống lòng xe ngồi , qua đây rồi lên ghế ngồi lại . Tôi hỏi : Tại sao vậy .
Anh lơ xe trả lời : Mấy ''Ổng'' (VC)trong kia nhìn ra , thấy lính trên xe mấy ''Ổng'' bắn ...
Tôi nghe vậy quê quá nhưng cũng đành phải xuống sàn xe ngồi cho an toàn , trong lòng cũng hơi lo lắng .
Chúng tôi ngủ đêm ở Tuy Hòa , Trung Sĩ Ngô xuống Nha Trang , khoảng 5 giờ chiều hôm sau tôi về đến Sài Gòn an toàn ...
4 ngày phép qua thật nhanh , tôi lừng chừng không muốn ra hành quân lại , những ngày ở bên vợ con hạnh phúc quá , sung sướng quá ra hành quân sao đành , mỗi lần đi phép đâu phải dễ dàng ...
Ở lại bên vợ con , thì chức Thường Vụ của tôi khó mà giữ được . Bởi đây là sự vô kỷ luật , nhất là đối với tôi , người thực thi kỷ luật ở cấp Đại Đội . Bỏ vợ con để ra hành quân thì tôi không đành .
Cuối cùng thì tôi trễ phép đến ... một tháng .
Khi tôi trình diện lần cuối ở hậu cứ để ra hành quân , Đại Úy Tâm chỉ huy hậu cứ đã phải nhốt tôi vào cô nét cho đến khi có chuyến bay tôi đi luôn chứ không để tôi nhởn nhơ như mấy lần trình diện trước .
Bởi hễ nghe có chuyến bay tăng cường hành quân thì tôi luôn bị ... trễ chuyến bay .
Những ngày bên vợ con , hạnh phúc làm tôi quên đi sự lo lắng về những sai phạm vô kỷ luật của mình . Nhưng giờ đây trên boong tàu , biển xanh bao la , trời cao lồng lộng , cô đơn , tĩnh lặng , tôi thật sự lo lắng .
Lát nữa đây , khi vào vùng hành quân , trình diện Tiểu Đoàn Trưởng , chắc chắn tôi sẽ bị ăn đòn , và điều quan trọng nữa là : liệu tôi có còn giữ được chức Thường Vụ Đại Đội hay không ...
May quá , tôi trình diện đúng vào lúc Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Đình Ngọc đi họp . Thiếu Tá Hạnh Tiểu Đoàn Phó , Ông không đánh tôi mà cho tôi về Đại Đội luôn .
Thấy tôi ra , anh em ai cũng vui mừng , Chuẩn Úy Sơn nhìn tôi lắc đầu nói : Sợ anh luôn , 4 ngày phép chơi hơn một tháng . Mấy người đi phép sau anh họ ra hết trơn rồi mà không thấy bóng anh đâu ...
Tôi bị mất chức Thường Vụ Đại Đội 23 , bạn tôi là Trung Sĩ Nhất Thắng , quê Nha Trang lên thay tôi . Tôi về làm Trung Đội Phó Trung Đội Đa Năng lại ...
Chiều nay , không biết lý do gì Trung Đội Đa Năng của tôi rời vị trí đóng quân gần Đại Đội , vượt sông Vu Gia tiến qua bên kia sông đến hơn cây số ...
Lên bờ sông , dấu xích của chiến xa còn in hằn trên những cánh đồng bắp , vượt qua một đầm nước khá lớn , nước đen không ra đen , đỏ không ra đỏ , bập bềnh những thân cây chuối đang thúi rữa . Có chỗ sâu đến đầu gối , cũng có chỗ nước sâu quá ngực , hai tay dơ súng lên cao khỏi đầu cho súng không bị ướt , còn tất cả chìm sâu trong dòng nước đỏ đen kia ...
Tôi chợt nghĩ , nếu lúc này bị tấn công thì chết chắc , hơn nữa trong đầm nước này không biết có gì bên dưới , sao màu nước lạ ghê thế này , biết đâu chẳng có ít xác người ...
Nghĩ vậy tôi nói Chuẩn Úy Sơn hối anh em vượt qua đầm này lẹ lên cho bớt nguy hiểm .
Lên bờ khoảng 500m , là một dẫy ba bốn ngọn đồi nhỏ không cao lắm . Tôi không nhớ là hoán đổi cho đơn vị nào , họ nói ở đây dã từng bị tấn công , ở ngọn đồi cao nhất , hãy cẩn thận ...
Sau khi bàn giao vị trí xong , đơn vị bạn rút đi , tôi nói Chuẩn Úy Sơn : Bây giờ mình đóng quân '' sai chiến thuật '' đi Chuẩn Úy , mình để Tiểu Đội của Hạ Sĩ Nhất Hòa đóng trên điểm cao , còn mình đóng dưới thấp , lỡ nó bị tấn công có mình yểm trợ cho nó . Mình đóng trên cao lỡ bị tấn công ai yểm trợ mình ... và Chuẩn Úy Sơn đã làm như vậy ...
5 giờ chiều , Chuẩn Úy Sơn gọi pháo binh bắn trái khói để chấm tọa độ dự phòng . Không biết Ông chấm thế nào mà trái khói nổ sát rạt qua đầu . Lực hút của trái đạn khói như muốn kéo tôi nằm xuống , nháy mắt khói đã tràn vào tuyến phòng thủ ... Xanh mặt , nguy hiểm quá nhưng Chuẩn Úy Sơn tự bào chữa : Khỏi điều chỉnh , nguy hiểm nhưng an toàn khi bị tấn công .
((ĐẤY , CHIẾN TRANH LÀ THẾ , NGHỊCH LÝ Ở CHỖ NGUY HIỂM NHƯNG AN TOÀN )).
Tôi quan sát địa thế : hướng Đông là quận Đại Lộc , hướng Nam là quận Đức Dục , hướng Bắc là Đại Đội 23 và Tiểu Đoàn của tôi , hướng Tây là Thường Đức với dẫy Trường Sơn . Tất cả xung quanh điểm đóng quân là đồng ruộng xanh tươi , khá an toàn .
Nếu đối phương muốn tấn công tôi chỉ có một hướng duy nhất nguy hiểm , là từ Thường Đức chuyển quân ra mà thôi , với khoảng cách 5-7 cây số trang bị nhẹ , di chuyển đêm chỉ 2 giờ sau là có thể tấn công chúng tôi được rồi ...
Ngay trong đêm đầu tiên , khoảng 1 giờ sáng , cao điểm của Hạ Sĩ Nhất Hòa bị tấn công , lựu đạn , đạn M79 từ cao điểm của Hòa được ném ra , bắn ra xung quanh vị trí của mình .
Nằm dưới ngọn đồi thấp kế bên , tôi nghe được tiếng nói thì thào , tiếng lao xao cành lá di chuyển của đối phương ...
Trái sáng được pháo 105 ly bắn lên soi sáng mục tiêu , những tấm poncho dựng lên làm lều , ướt đẫm sương đêm phản chiếu ánh sáng như những tấm gương , bởi xung quanh là rừng chồi , cây thấp không đủ ngụy trang ...
Tôi sợ bị lộ vị trí của mình , nói khẽ chuyền tai nhau : Tháo ngay lều xuống , trái sáng soi rõ mình nguy hiểm quá ...
Sáng ra , Hòa cho anh em lục soát quanh vị trí của mình , cả chỗ của tôi cũng vậy . Tất cả bình yên 4-5 xác địch bỏ lại tại chỗ cùng với vũ khí đạn dược , dưới chân của 2 ngọn đồi giữa Hòa và tôi đầy những vết máu , cành cây bị giẫm đạp gẫy tan tác , 1 khẩu B41 mới tinh đã nạp đạn nhưng chưa bắn .
Tôi cầm lên nhắm 1 bụi tre trước mặt gần đó bắn đi : Ụp...oành...
Mấy thằng em nhìn những xác người , đeo lủng lẳng đôi dép râu ở dây thắt lưng hỏi tôi : Anh Giang , sao họ không đi dép vào mà đeo hết vào thắt lưng là sao .
Tôi trả lời tỉnh queo y như thật : Dép râu đi đêm trong sương bị ướt , trơn trượt lại phát ra tiếng kêu ọp ẹp , khi leo lên đồi , nhất là đồi tranh , dễ bị trượt chân , bị lộ . Vì thế khi gần đến mục tiêu họ không đi dép mà tháo ra đeo bên người ...
Những ngày sau qua đi bình yên , có lẽ đây chỉ là đánh thăm dò , quấy rối ...
Bây giờ tôi mới cảm thấy hối hận cho sự vô kỷ luật của tôi , đáng lẽ tôi đâu phải sống trong lo âu như thế này nữa .
(( 8 NĂM , MỒ HÔI VÀ MÁU CỦA TÔI ĐỔ RA Ở KHẮP CHIẾN TRƯỜNG MỚI CÓ ĐƯỢC CHỨC THƯỜNG VỤ NÀY . THẾ MÀ CHỈ 1 THÁNG HẠNH PHÚC BÊN VỢ CON , TÔI ĐÃ BỊ MẤT ĐI . MỘT SỰ TRẢ GIÁ QUÁ ĐẮT .
NHƯNG KỶ LUẬT LÀ SỨC MẠNH CỦA QUÂN ĐỘI MÀ . TÔI BIẾT NHƯNG ĐÃ CỐ TÌNH VI PHẠM . TRÁCH AI ??? ))
GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow"
MẶT TRẬN THƯỜNG ĐỨC 1062 :
TIỂU ĐOÀN 2 NHẢY DÙ VÀO CUỘC .
ĐÁNH CHIẾM CAO ĐIỂM 1062m :
(( CHIẾN THUẬT XA LUÂN CHIẾN ))
CỦA CHUẨN TƯỚNG LÊ QUANG LƯỠNG .
TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ .
'' MẤT CHỨC THƯỜNG VỤ ĐẠI ĐỘI ''
(Bài 6 ).
... Giữa lúc này mà được đi phép thì quả thật không còn gì hạnh phúc bằng , nhưng không phải ai cũng được đi phép như vậy đâu . Cùng đi với tôi còn có Trung Sĩ Trần Ngô quê ở Nha Trang ...
Tôi nói " không phải ai cũng được đi phép như tôi " không có nghĩa tôi đề cao tôi , hay tôi có một ưu điểm gì đấy ...
Thật ra là do hoàn cảnh của tôi có nhiều thuận lợi mà thôi .
Đại Đội có 4 Sĩ Quan Trung Đội Trưởng , rất khó đi phép , vì khi Trung Đội Trưởng đi phép không thể đưa một Trung Đội Phó là Hạ Sĩ Quan cầm quân thay thế được , còn những anh em Binh Sĩ , nhất là những anh em độc thân lại càng không thể vì một lý do rất đơ giản : Sợ đào ngũ ...
Tôi từ giã chiến trường ra tiền trạm ở Đà Nẵng chờ phương tiện để bay về Sài Gòn . Lúc này thời tiết xấu , chờ máy bay hai ba ngày không có chuyến bay nào .
Tôi sốt ruột rủ Trung Sĩ Ngô mua vé xe để về Sài Gòn cho nhanh . Mỗi thằng lận trong người hai ba trái lựu đạn để đề phòng bất trắc , vì tôi nghe nói đi bằng đường bộ là khá nguy hiểm ...
Khi xe đến một trạm kiểm soát của giáp vùng 1 và vùng 2 , chúng tôi bị Quân Cảnh vùng 1 xét giấy tờ , sau khi xem giấy tờ của chúng tôi tuy đầy đủ , nhưng anh Quân Cảnh nói rằng : Giấy phép của các anh do Tiểu Đoàn Trưởng ký , vì thế các anh không ra khỏi vùng được .
Tôi trả lời : Anh nên biết , chúng tôi chờ máy bay để về Sài Gòn , nhưng thời tiết xấu chờ lâu , sốt ruột nên chúng tôi đi bằng xe đò . Nếu tôi đi bằng máy bay , anh có xét giấy tờ chúng tôi được không .
Không thèm để ý lời nói của tôi , anh Quân Cảnh kêu lơ xe bỏ balo của chúng tôi xuống . Tôi không phản đối , vì đối với tôi việc Quân Cảnh giam giữ là chuyện bình thường không có gì mà phải lo .
Trong khi chúng tôi dơ tay chờ đón lấy balo của mình từ trên mui xe do lơ xe đưa xuống , thì anh Quân Cảnh đổi ý , nói thôi và bảo chúng tôi lên xe đi .
Tôi và Trung Sĩ Ngô ngạc nhiên không biết tại sao , nhưng bảo đi thì chúng tôi đi . Tôi nghĩ có lẽ khi chờ lấy balo từ lơ xe , vô tình mấy trái lựu đạn dắt trong người bị lộ ra , và mấy anh Quân Cảnh không muốn phiền phức với chúng tôi nên để chúng tôi đi ...
Chiều cùng ngày , khi xe đến địa phận Sa Huỳnh anh lơ xe la lên : Bà con kéo sáo cửa lên (tấm chắn nắng ở mỗi khoang cửa sổ của xe ) và đến bên tôi nói nhỏ : Hai anh xuống lòng xe ngồi , qua đây rồi lên ghế ngồi lại . Tôi hỏi : Tại sao vậy .
Anh lơ xe trả lời : Mấy ''Ổng'' (VC)trong kia nhìn ra , thấy lính trên xe mấy ''Ổng'' bắn ...
Tôi nghe vậy quê quá nhưng cũng đành phải xuống sàn xe ngồi cho an toàn , trong lòng cũng hơi lo lắng .
Chúng tôi ngủ đêm ở Tuy Hòa , Trung Sĩ Ngô xuống Nha Trang , khoảng 5 giờ chiều hôm sau tôi về đến Sài Gòn an toàn ...
4 ngày phép qua thật nhanh , tôi lừng chừng không muốn ra hành quân lại , những ngày ở bên vợ con hạnh phúc quá , sung sướng quá ra hành quân sao đành , mỗi lần đi phép đâu phải dễ dàng ...
Ở lại bên vợ con , thì chức Thường Vụ của tôi khó mà giữ được . Bởi đây là sự vô kỷ luật , nhất là đối với tôi , người thực thi kỷ luật ở cấp Đại Đội . Bỏ vợ con để ra hành quân thì tôi không đành .
Cuối cùng thì tôi trễ phép đến ... một tháng .
Khi tôi trình diện lần cuối ở hậu cứ để ra hành quân , Đại Úy Tâm chỉ huy hậu cứ đã phải nhốt tôi vào cô nét cho đến khi có chuyến bay tôi đi luôn chứ không để tôi nhởn nhơ như mấy lần trình diện trước .
Bởi hễ nghe có chuyến bay tăng cường hành quân thì tôi luôn bị ... trễ chuyến bay .
Những ngày bên vợ con , hạnh phúc làm tôi quên đi sự lo lắng về những sai phạm vô kỷ luật của mình . Nhưng giờ đây trên boong tàu , biển xanh bao la , trời cao lồng lộng , cô đơn , tĩnh lặng , tôi thật sự lo lắng .
Lát nữa đây , khi vào vùng hành quân , trình diện Tiểu Đoàn Trưởng , chắc chắn tôi sẽ bị ăn đòn , và điều quan trọng nữa là : liệu tôi có còn giữ được chức Thường Vụ Đại Đội hay không ...
May quá , tôi trình diện đúng vào lúc Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Đình Ngọc đi họp . Thiếu Tá Hạnh Tiểu Đoàn Phó , Ông không đánh tôi mà cho tôi về Đại Đội luôn .
Thấy tôi ra , anh em ai cũng vui mừng , Chuẩn Úy Sơn nhìn tôi lắc đầu nói : Sợ anh luôn , 4 ngày phép chơi hơn một tháng . Mấy người đi phép sau anh họ ra hết trơn rồi mà không thấy bóng anh đâu ...
Tôi bị mất chức Thường Vụ Đại Đội 23 , bạn tôi là Trung Sĩ Nhất Thắng , quê Nha Trang lên thay tôi . Tôi về làm Trung Đội Phó Trung Đội Đa Năng lại ...
Chiều nay , không biết lý do gì Trung Đội Đa Năng của tôi rời vị trí đóng quân gần Đại Đội , vượt sông Vu Gia tiến qua bên kia sông đến hơn cây số ...
Lên bờ sông , dấu xích của chiến xa còn in hằn trên những cánh đồng bắp , vượt qua một đầm nước khá lớn , nước đen không ra đen , đỏ không ra đỏ , bập bềnh những thân cây chuối đang thúi rữa . Có chỗ sâu đến đầu gối , cũng có chỗ nước sâu quá ngực , hai tay dơ súng lên cao khỏi đầu cho súng không bị ướt , còn tất cả chìm sâu trong dòng nước đỏ đen kia ...
Tôi chợt nghĩ , nếu lúc này bị tấn công thì chết chắc , hơn nữa trong đầm nước này không biết có gì bên dưới , sao màu nước lạ ghê thế này , biết đâu chẳng có ít xác người ...
Nghĩ vậy tôi nói Chuẩn Úy Sơn hối anh em vượt qua đầm này lẹ lên cho bớt nguy hiểm .
Lên bờ khoảng 500m , là một dẫy ba bốn ngọn đồi nhỏ không cao lắm . Tôi không nhớ là hoán đổi cho đơn vị nào , họ nói ở đây dã từng bị tấn công , ở ngọn đồi cao nhất , hãy cẩn thận ...
Sau khi bàn giao vị trí xong , đơn vị bạn rút đi , tôi nói Chuẩn Úy Sơn : Bây giờ mình đóng quân '' sai chiến thuật '' đi Chuẩn Úy , mình để Tiểu Đội của Hạ Sĩ Nhất Hòa đóng trên điểm cao , còn mình đóng dưới thấp , lỡ nó bị tấn công có mình yểm trợ cho nó . Mình đóng trên cao lỡ bị tấn công ai yểm trợ mình ... và Chuẩn Úy Sơn đã làm như vậy ...
5 giờ chiều , Chuẩn Úy Sơn gọi pháo binh bắn trái khói để chấm tọa độ dự phòng . Không biết Ông chấm thế nào mà trái khói nổ sát rạt qua đầu . Lực hút của trái đạn khói như muốn kéo tôi nằm xuống , nháy mắt khói đã tràn vào tuyến phòng thủ ... Xanh mặt , nguy hiểm quá nhưng Chuẩn Úy Sơn tự bào chữa : Khỏi điều chỉnh , nguy hiểm nhưng an toàn khi bị tấn công .
((ĐẤY , CHIẾN TRANH LÀ THẾ , NGHỊCH LÝ Ở CHỖ NGUY HIỂM NHƯNG AN TOÀN )).
Tôi quan sát địa thế : hướng Đông là quận Đại Lộc , hướng Nam là quận Đức Dục , hướng Bắc là Đại Đội 23 và Tiểu Đoàn của tôi , hướng Tây là Thường Đức với dẫy Trường Sơn . Tất cả xung quanh điểm đóng quân là đồng ruộng xanh tươi , khá an toàn .
Nếu đối phương muốn tấn công tôi chỉ có một hướng duy nhất nguy hiểm , là từ Thường Đức chuyển quân ra mà thôi , với khoảng cách 5-7 cây số trang bị nhẹ , di chuyển đêm chỉ 2 giờ sau là có thể tấn công chúng tôi được rồi ...
Ngay trong đêm đầu tiên , khoảng 1 giờ sáng , cao điểm của Hạ Sĩ Nhất Hòa bị tấn công , lựu đạn , đạn M79 từ cao điểm của Hòa được ném ra , bắn ra xung quanh vị trí của mình .
Nằm dưới ngọn đồi thấp kế bên , tôi nghe được tiếng nói thì thào , tiếng lao xao cành lá di chuyển của đối phương ...
Trái sáng được pháo 105 ly bắn lên soi sáng mục tiêu , những tấm poncho dựng lên làm lều , ướt đẫm sương đêm phản chiếu ánh sáng như những tấm gương , bởi xung quanh là rừng chồi , cây thấp không đủ ngụy trang ...
Tôi sợ bị lộ vị trí của mình , nói khẽ chuyền tai nhau : Tháo ngay lều xuống , trái sáng soi rõ mình nguy hiểm quá ...
Sáng ra , Hòa cho anh em lục soát quanh vị trí của mình , cả chỗ của tôi cũng vậy . Tất cả bình yên 4-5 xác địch bỏ lại tại chỗ cùng với vũ khí đạn dược , dưới chân của 2 ngọn đồi giữa Hòa và tôi đầy những vết máu , cành cây bị giẫm đạp gẫy tan tác , 1 khẩu B41 mới tinh đã nạp đạn nhưng chưa bắn .
Tôi cầm lên nhắm 1 bụi tre trước mặt gần đó bắn đi : Ụp...oành...
Mấy thằng em nhìn những xác người , đeo lủng lẳng đôi dép râu ở dây thắt lưng hỏi tôi : Anh Giang , sao họ không đi dép vào mà đeo hết vào thắt lưng là sao .
Tôi trả lời tỉnh queo y như thật : Dép râu đi đêm trong sương bị ướt , trơn trượt lại phát ra tiếng kêu ọp ẹp , khi leo lên đồi , nhất là đồi tranh , dễ bị trượt chân , bị lộ . Vì thế khi gần đến mục tiêu họ không đi dép mà tháo ra đeo bên người ...
Những ngày sau qua đi bình yên , có lẽ đây chỉ là đánh thăm dò , quấy rối ...
Bây giờ tôi mới cảm thấy hối hận cho sự vô kỷ luật của tôi , đáng lẽ tôi đâu phải sống trong lo âu như thế này nữa .
(( 8 NĂM , MỒ HÔI VÀ MÁU CỦA TÔI ĐỔ RA Ở KHẮP CHIẾN TRƯỜNG MỚI CÓ ĐƯỢC CHỨC THƯỜNG VỤ NÀY . THẾ MÀ CHỈ 1 THÁNG HẠNH PHÚC BÊN VỢ CON , TÔI ĐÃ BỊ MẤT ĐI . MỘT SỰ TRẢ GIÁ QUÁ ĐẮT .
NHƯNG KỶ LUẬT LÀ SỨC MẠNH CỦA QUÂN ĐỘI MÀ . TÔI BIẾT NHƯNG ĐÃ CỐ TÌNH VI PHẠM . TRÁCH AI ??? ))
GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow"
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã đồng cảm chia sẻ với GHKG . Chì có những người trong cuộc mới thấu hiểu những ray rức ,vui buồn đắng cay của nhau ,
XóaChúc ạn luôn an bình hạnh phúc ...
Anh còn nhớ không ,ngày xưa ở quân trường thường có một nơi để thân nhân đến thăm và gặp gỡ nên có từ vườn tao ngộ,ai là vợ lính,người yêu là lính ,không nhiều thì ít cũng có những kỷ niệm khó quên
XóaNếu là LÍNH mà không biết VƯỜN TAO NGỘ , HOA 10 GIỜ .Thì không phải là LÍNH . Cảm thông với bạn những kỷ niệm khó quên bên người thương xưa .
XóaChúc bạn luôn có được sự bình an trong tâm hồn ...
thăm anh để đọc cho đủ, cho hết những gian nan của người lính chiến , chúc anh nhiều sức khoẻ và bình an anh nhé.
Trả lờiXóaCám ơn em đã quan tâm cuộc chiến này , nhưng đau xót cho những anh em mất mát một phần thân thể cũng như đã nằm xuống vào những này cuối khi chiến tranh kết thúc . Bình an luôn bên em .
Xóa