CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 135 ''.

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ : 
      GỒM TIỂU ĐOÀN 2-5 và 6 NHẢY DÙ .
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC : ĐÈO PHỤNG HOÀNG - QUỐC LỘ 21 . 

TIẾN VÀO KHÁNH DƯƠNG : THOÁT THÂN TRONG VÒNG VÂY CỦA ĐỐI PHƯƠNG .

                                                          ( Bài 3 ).

       ... Thật ra có lẽ chúng tôi chỉ thiếp đi , chứ không ai ngủ được trong hoàn cảnh này , mặc dù là rất mệt mỏi ...


      Trời cao nguyên mờ sáng , không khí mát lạnh thật dễ chịu , đâu đó vài lớp sương mù quanh những thung lũng , con suối , gần đấy bay là đà hòa quyện vào màu xanh của núi rừng thật đẹp lãng mạn ...


      Mọi người không ai bảo ai , lặng lẽ kiểm tra lại balo súng đạn , trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và chờ lệnh . 

      Cữ coffee sáng theo thói quen , hôm nay không  được ai quan tâm chiếu cố nữa ...

      Trời sáng rõ , không biết thằng em nào nằm gần tôi la lên :

 - Anh Giang ơi có người .
       Mọi người nhốn nháo , súng đạn lăm lăm trong tay tôi hỏi nhỏ :
 - Ở đâu , hướng nào .
 - Hướng trong bìa rừng , bãi tập của Biệt Động Quân .
      Theo hướng chỉ tay của thằng em , tôi thấy có những bóng người thấp thoáng đi qua đi lại , cách khoảng vài trăm mét , không thể nhìn rõ để phân biệt là bạn hay thù ...
    
         Theo phản xạ , như khi tôi còn nắm Tiểu Đội Trưởng , hay Trung Đội Phó ,  tôi quên mất  là tôi đang nằm vòng trong , không đến lần tôi ra lệnh cho anh em mình . ( Thật ra đêm vừa qua , tôi cũng nằm vòng ngoài phòng thủ như bao anh em khác ) .
     
     Một vài người nói nhỏ : Coi chừng bạn ...
    Tôi nói : Bạn gì , đánh mình cả đêm không thấy sao , cho nó vài trái M79 là biết ai ngay ...

     Vài trái M79 được bắn về hướng có người di chuyển : cóc ...oành , cóc ...oành ..., cóc ...oành ...

  
      Ngay lập tức những loạt đạn phòng không 12ly7 được bắn đáp trả lại : Đùng đùng đùng ... đùng đùng đùng ....
    Đạn lửa đan chen vào nhau , lao vùn vụt về phía chúng tôi ,  những tiếng chụt chụt , chíu chíu ... ghim cắm vào lòng đất , cỏ tranh nghe rợn cả người .

       Biết không ổn , tôi nhìn quanh xem những anh em trong Ban Chỉ Huy Đại Đội mình nằm đâu , nhưng không thấy ai , cả Đại Đội Trưởng cũng không thấy ...

      
        Đạn 12ly7 bắn mỗi lúc một dữ dội hơn , rát hơn , vây bủa quanh tôi , trước mặt tôi , hình như quân của Đại Úy Hà Đầu Bạc Đại đội 22 và Trung Úy Hà Lồi Đại Đội 24 đang giao chiến với đối phương , đủ mọi loại súng và lựu đạn đang thi nhau nổ dòn dã .

     Cánh quân phía sau tôi , tức phía chân đèo Phụng Hoàng la lên : Xe T54 đang tràn xuống cầu ... Cùng lúc phía trước , tức hướng Dục Mỹ cánh quân đang giao tranh cũng la lên : Nó đang từ Dục Mỹ đi trên đường kéo đến mình Thiếu Tá ...


     Tôi giật mình quay lại , thấy Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng của tôi và vài anh em mang máy truyền tin , không biết ở đâu ra đứng  bên tôi tự bao giờ ...


      Phía trên đèo Phụng Hoàng , không biết chiều qua có còn đơn vị nào không rút kịp ,  mà sao súng đủ loại của cả hai bên đang nổ dữ dội , dấu hiệu của một cuộc đụng độ ác liệt ...

 (( Điểm A  vị trí đối phương muốn tràn xuống khóa đuôi đoàn quân trên đèo Phụng Hoàng .
   Điểm B đã xẩy ra giao tranh suốt từ 8 giò tối tới 2 giờ sáng ))

     Lúc này tôi và Thiếu Tá Hạnh chỉ cách Quốc Lộ 21 mươi mười lăm mét , thấp thoáng 2 đầu đường , đối phương đang dè dặt tiến vào ...

       Thiếu Tá Hạnh nói : Băng qua Quốc Lộ đi sâu về hướng đông ...

         Mọi người co dúm lại nhìn nhau , bám quanh Ông , không ai băng qua Quốc Lộ cả , vì địa thế quá trống trải , Ông rút khẩu P38 ra khỏi bao da , cầm tay và nói :
      Muốn sống , băng qua Quốc Lộ theo tao ...
    Và Ông vụt chạy qua đường ... 
     Ngay lập tức , mọi người vây quanh Ông cùng lao theo băng qua đường 

      Từ máy truyền tin , giọng của ai đó , có lẽ là của Lữ Đoàn Trưởng , đang hỏi Thiếu Tá Hạnh về tình hình của Ông . 

         Tôi không nghe rõ được câu hỏi , chỉ nghe Thiếu Tá Hạnh nói : Tôi cần khoảng 5-7 chiếc trực thăng để bốc ...
      Từ đầu máy bên kia trả lời :OK , chờ .

      Chúng tôi tiếp tục di chuyển , địa thế trống trải xen lẫn rừng chồi , bây giờ đã đổi hướng đi , cách Quốc Lộ 21 khoảng 5-7 trăm mét và đi song song theo Quốc Lộ về hướng Nha Trang ...


      Lúc này tôi mới nhìn lại '' đoàn quân '' đi theo Ông : Ôi trời ạ , chỉ có khoảng hơn 30 lính của Ông và cũng từng ấy lính Bộ Binh , tổng cộng chưa đến 60 tay súng ...


     Lại giọng từ máy truyền tin PR25 :

   -  Không có đủ trực thăng để bốc hết như vậy , chỉ bốc mình anh thôi .
   Thiếu Tá Hạnh nói : 
    - Bốc thì bốc hết , bốc mình tôi tôi không đi đâu .( Cúp máy ) tất cả tiếp tục di chuyển .
    .....
  - OK , thôi bây giờ ưu tiên tải thương trước đi , còn lại tính sau .
  - OK , vậy cũng được ...

    Tôi nhìn trước ngó sau , Thiếu Tá Hạnh là người lớn nhất , tiếp theo là Trung Úy Thanh , Đại Đội Trưởng Đại Đội 20 , Sĩ Quan Đà Lạt mới ra trường , và tôi , người lớn thứ ba trong đoàn quân , còn lại là anh em binh sĩ ...


   Khoảng gần 12 giờ trưa ,  tiếng trực thăng từ xa vọng lại , máy bay ngày một hiện ra rõ hơn , máy báo Thiếu Tá Hạnh chuẩn bị cho tải thương , một vài anh em bị thương mừng quá vì sẽ không phải đi bộ nữa ...

     
     Nhưng khi trực thăng đáp xuống thì tôi nhận ra đây không phải là máy bay trực thăng thông thường , mà là máy bay trực thăng riêng của Lữ Đoàn Trưởng , chuyên bay đi thị sát mặt trận , có thiết kế riêng  không chở được nhiều người .
    
     Tôi biết đây là điều không  bình thường , Thiếu Tá Hạnh và 1-2 anh em nữa được kéo vào máy bay bay đi ...

      Những người còn lại bơ vơ như rắn không đầu ,  hoang mang , vì cấp chỉ huy cao nhất đã rời trận địa . Từ máy truyền tin còn lại , giọng ai đó nói chúng tôi chờ , lát nữa sẽ có trực thăng đến bốc đi ...


     Trung Úy Thanh bây giờ là người có cấp bậc cao nhất , Ông nói :

  - Không đi nữa  nằm lại chờ ...
  Tôi nói :
 - Với địa thế này , mình cứ tiếp tục đi , khi nào  trực thăng đến mình sắp xếp đội hình cũng kịp mà .
  Trung Úy Thanh nói :
- Không đi đâu nữa , nằm lại chờ , máy nói như vậy.
 Tôi cãi : 
- Ai chờ thì chờ , ai không chờ thì đi theo tôi , trực thăng vừa xuống , điểm của mình bị lộ rồi , ở đây một lát chết hết bây giờ . Cứ đi khi nào có máy bay tính sau ...

      Và tôi bỏ Trung Úy Thanh lại ra đi ...

    Ban đầu vài người theo tôi đi , nhưng sau đó theo tôi đi gần hết , có lẽ họ nghe tôi nói có lý và cuối cùng Trung Úy Thanh cũng đành đi theo .

    Khi đến đèo Rù Rì , tôi lo lắng sợ lên đèo mà đụng độ thì thê thảm , vì quân không nhiều , hỏa lực thì chẳng còn là bao , nhưng không vượt đèo ra quốc lộ đi thì không biết ra sao , nguy hiểm quá ...


     May mắn , chúng tôi qua đèo an toàn .

    Đến khoảng 4 giờ chiều , chẳng thấy trực thăng đâu , máy móc thì im lặng , không liên lạc được ,  tôi nói với Trung Úy Thanh : Đấy , nếu không nghe lời tôi , nghe lời Trung Úy nằm lại thì không biết bây giờ mình ở đâu . 
   
      Ông im lặng không nói gì , có lẽ đây là bài học đầu tiên cho Ông , mà chỉ những người lính già , lão làng như tôi , đầy kinh nghiệm , biết mình phải làm gì và khi nào thì phải tuân thủ lệnh cấp trên ...

        Cảm thấy đã an toàn , tôi cho mấy thằng em ra phía Quốc Lộ 21 xem tình hình như thế nào , nếu thuận lợi thì sẽ đi trên đường cho nhanh , cứ đi trong rừng như vậy bao giờ mới đến được Nha Trang .

      Mấy thằng em ra dấu an toàn , tất cả chúng tôi kéo nhau ra Quốc Lộ .
   
          Một hình ảnh kinh hoàng đập vào mắt tôi : Giầy , quần áo , mũ sắt , balo đầy dẫy trên mặt đường , tất cả đã rút lui tự bao giờ .

    Tôi nhớ bấy giờ là khoảng 5 giờ chiều , tại cây số 16 (16km từ ngã 3 Ninh Hòa đi vào ) . Vừa đi vừa hoang mang , sao lại như vậy được ??? 

   Cùng lúc này vài em bé đi xe đạp từ  hướng đèo Rù Rì xuống , chúng la lên : Mấy anh ơi đi lẹ lên , Việt Cộng đang từ trên đèo xuống đó ...

    Hoảng hồn , chúng tôi đi như chạy trên quốc lộ , đúng lúc khẩn cấp như vậy 1 chiếc xe Jeep không biết của đơn vị nào , của ai lù lù xuất hiện từ Ninh Hòa đi vào .

      Chúng tôi chận lại  tịch thu chiếc xe jeep ấy làm phương tiện cho mình . Xe chở được  mười mấy người còn bỏ lại ...

       Ra đến ngã ba Ninh Hòa , tôi không biết phải nói gì  và cảm nghĩ của mình ra sao , khi thấy một rừng người và  xe đủ mọi loại , trên xe đầy ắp người và tài sản  đang chen nhau nối đuôi xuôi về nam để tìm bình an ...


     CHIẾC XE JEEP CỨU NGUY  HẾT XĂNG , BỎ XE , CHÚNG TÔI CHIA TAY NHAU , MỖI NGƯỜI TÌM CHO MÌNH MỘT XE ĐỂ QUÁ GIANG THEO DÒNG NGƯỜI DI TẢN . TÔI BƠ VƠ TRONG DÒNG NGƯỜI HỖN LOẠN ẤY VÀ TỰ HỎI : VÌ SAO TÔI RA NÔNG NỖI NÀY ???





                            GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''.





   




10 nhận xét:

  1. Tem vàng cho tím nha anh GHKG ơi!
    "Chiến tranh" Đọc nghe muốn nín thở luôn anh à!
    Thăm anh và chúc anh có một buổi chiều an lành hạnh phúc nha!

    Trả lờiXóa
  2. Thôi , không cho em tem vàng đâu . Mà cho em Anh Dũng Bội Tinh Với Ngôi Sao Vàng nhé .
    Còn mấy bài nữa thôi là kết thúc chiến tranh rồi , không biết viết gì đây . Em có bên fb không , nếu có cho anh nick để anh kết nối nhé . Cám ơn em đã ghé thăm và những lời chúc tốt đẹp .Bình an cuối tuần cho em .

    Trả lờiXóa
  3. anh may mắn ở ngay lằn ranh của sống và chết, chỉ cần sau anh 50 mét khó mà an toàn. nhờ trời hôm nay mới được đọc lại hồi ký nầy

    Trả lờiXóa
  4. Mẫn ơi , đáng sợ cho chiến tranh , thật kinh hoàng sau mỗi trận đánh trở về . Hồi tưởng để viết lại , chính bản thân anh cũng đau lòng và muốn khóc khi xem những hình ảnh năm nào .Tiếc thương cho đồng đội bị mất mát quá lớn vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến dã man này ...!!!

    Trả lờiXóa
  5. "TÔI BƠ VƠ TRONG DÒNG NGƯỜI HỖN LOẠN ẤY VÀ TỰ HỎI : VÌ SAO TÔI RA NÔNG NỖI NÀY"
    Vậy nên mới thấy trân quý hơn hiện tại... Chúc anh ngày vui và sức viết ngày càng khỏe, anh nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em vẫn theo dõi bài viết này của anh . Chúc em luôn tràn đầy yêu thương và hạnh phúc ,Bình an luôn bên em .

      Xóa
    2. Anh viết hấp dẫn hơn phóng sự chiến trường của cô Kiều Mỹ Duyên.Chúc anh chúa nhật vui vẻ

      Xóa
    3. Cám ơn bạn đã quá khen , có bạn còn nói mình viết hay hơn cả tác giả Mùa Hè Đỏ Lửa của Đại Úy Nhảy Dù Phan Nhật Nam .
      Cũng có thể mình viết lên được thật sự cảm xúc , lo sợ , đau thương , vinh quang , tủi nhục và mất mát , mà chỉ những người sống sót như mình qua nhiều chiến trường , đối diện với sự chết chóc lằn tên mũi đạn mới có được . Còn cấp cao hơn , họ viết qua kể lại hay hệ thống chỉ huy từ phiá sau an toàn hơn , nên cảm xúc thật không có ...Cám ơn lời chúc tốt đẹp của bạn . Bạn cũng vậy nhé .

      Xóa
  6. bên facebook em là mõ làng có hình chú tiểu cầm gậy đó anh.

    Trả lờiXóa