CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

CUỘC HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG TẠI XUÂN LỘC LONG KHÁNH ...

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐÊ CHẾT '' 134 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ : 
MẶT TRẬN BUÔN MA THUỘC .

CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 NHẢY DÙ LÊN ĐÈO PHỤNG HOÀNG - QUỐC LỘ 21 - TIẾN VÀO KHÁNH DƯƠNG .
                                                       ( Bài 2 )


    ... Lãnh lương xong , chiều cùng ngày Đại Đội 23 của tôi di chuyển qua cầu 24 để lên đèo Phụng Hoàng ...

     Sở dĩ người ta gọi '' cầu 24 '' là vì từ ngả 3 Ninh Hòa - Quốc lộ 1 đến cây cầu này là 24km .
Khi chúng tôi đến chân đèo , thì gặp một đoàn người quân và dân ô hợp , đang ùn ùn kéo xuống để về Nha Trang .
        Đủ mọi thành phần , lớn bé già trẻ , các đơn vị bạn như Sư Đoàn 23 Bộ Binh , Địa Phương Quân , Biệt Động Quân , Sinh Viên Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt , tất cả như người mất hồn thất thểu lê bước trên quốc lộ ...

       Tôi thầm nghĩ : Rừng người kia đang lũ lượt kéo đi tìm cho mình một chỗ an toàn , còn chúng tôi , sao lại dấn thân vào chỗ chết này ???

Tôi không biết việc chuyển quân và bố trí đội hình tấn công như thế nào với địa thế núi non hiểm trở như thế này .
Đây là lần đầu tiên trong đời lính của tôi , hành quân trên một '' quốc lộ độc đạo ''. 
     Theo trục tiến quân lên Khánh Dương , bên trái quốc lộ 21 là vực sâu , vách núi có chỗ gần như dốc đứng , bên phải là núi cao rậm rạp , di chuyển trên quốc lộ là khá nguy hiểm ...
Tôi cứ nghĩ hai đơn vị bạn , một đi cánh trái , một đi cánh phải để bảo vệ cho Tiểu Đoàn của tôi đi trên quốc lộ 21 , mũi tấn công chính diện đánh vào Khánh Dương ...

      Nếu đi với đội hình như vậy , thì Tiểu Đoàn của tôi đi rất nhanh vì không vướng chướng ngại vật nào , còn hai đơn vị bạn di chuyển rất chậm do núi cao rừng rậm làm chậm đường đi của họ . 

      Và vì đi nhanh nên chúng tôi sẽ lên khá cao , trong khi đơn vị  bạn tụt lại phía sau , như vậy khi chúng tôi bị tấn công thì làm sao họ tiếp ứng cho kịp ?
Lúc này , tôi làm Thường Vụ Đại Đội , luôn đi giữa đoàn quân cùng với Đại Đội Trưởng , nên mọi cánh quân bố trí như thế nào , di chuyển ra sao , tôi hoàn toàn không hay biết gì cả , vì đây không phải nhiệm vụ của tôi . 
    Đại Đội Trưởng đi đâu thì tôi đi đó , dừng lại thì tôi dừng theo , thế thôi ...
Chỉ khi nào đụng trận , có thương binh hay tiếp tế bổ sung quân và lương thực đạn dược thì tôi mới vất vả ...

     Trung Úy Dũng , biệt danh Dũng Sì Ke , vì Ông Ốm yếu gầy còm nên người  gọi Ông như vậy ,chứ không phải Ông chơi sì ke ...

Có lẽ vì Ông '' yếu '' nên những ngày đầu khi tiến quân vào Khánh Dương , Đại Đội 23 của tôi được giao nhiệm vụ nằm lại , giữ chân đèo Phụng Hoàng ( Điểm A ) , còn các Đại Đội khác tiến lên cao hơn , xa hơn ...
Ít ngày sau , Đại Đội của tôi bỏ điểm đóng quân theo chân các bạn cùng tiến lên phía trước ...
    Chúng tôi đã lên khá xa . Lúc này tiền quân báo cho biết đã nhìn thấy Khánh Dương .
Một vài đụng độ giữa quân của hai bên đã xẩy ra trước cửa ngõ tiến vào Khánh Dương , một máy bay  ném bom  A 37 đã bị bắn rơi ở đây , pháo 105 ly  yểm trợ không được hiệu quả lắm với địa thế như thế này , trực  thăng võ trang , một phương tiện yểm trợ hùng hậu khi giao tranh từ trước tới nay thì hoàn toàn vắng bóng ...
Tôi không nhớ hôm nay là ngày mấy , chỉ biết là ngày đầu của tháng 4 /1975 và là ngày tiếp tế lương thực theo chu kỳ ...
      Chiều nay , chờ hoài không thấy xe tiền trạm lên phát lương thực , liên lạc bằng vô tuyến thì lúc nghe được lúc không .
Tiền quân cho hay đối phương đã điều xe tăng và bộ binh đang từ Khánh Dương tràn xuống nghinh chiến ...
        Đại Đội  của tôi được lệnh quay lại ngay để giữ điểm A nơi chân đèo , vì điểm A này mà lọt vào tay đối phương thì toàn bộ cánh quân trên đèo bị khóa đuôi không còn đường rút ...
Mãi đến khoảng 5 giờ chiều mới liên lạc được với xe tiếp tế , lúc này xe đã đến chân đèo Phụng Hoàng . 
    Tôi hỏi tại sao lại trễ như vậy , họ nói bị ... phục kích . Tôi kêu trời và nói vô lý , bởi đàng sau chúng tôi là hai quân trường lớn :
    -Dục Mỹ huấn luyện Biệt Động Quân .
    - Lam Sơn huấn luyện Pháo Binh . 
  Hai quân trường này quân số khá đông , họ làm gì đi đâu mà để một vùng đất an ninh như vậy bị phục kích ???

     Khi Đại Đội của tôi quay lại điểm A còn cách vài trăm mét , thì phát hiện đối phương đang từ trên sườn núi  kéo xuống điểm A , mục đích chắc chắn là muốn chiếm điểm này để khóa chân chúng tôi trên đèo , bao vây chúng tôi , từ dưới đánh lên và từ trên Khánh Dương đánh xuống , kẹp Tiểu Đoàn tôi ở giữa với một bên là vực sâu , một bên là núi cao .            Tình hình hết sức nguy hiểm và bất lợi...

Ngay lập tức , hỏa lực từ M72 , M79 và đại liên M60 được khai hỏa để khống chế đối phương tràn xuống , đồng thời tiền quân di chuyển nhanh để vượt qua và chiếm điểm A này làm đầu cầu cho đơn vị bạn rút xuống ...
Biết kế hoạch đã bị lộ , đối phương bắn trả chiếu lệ và rút êm .
Đến chân đèo , gặp xe tiếp tế thì trời cũng muốn nhá nhem tối , việc phân phát lương thực , bổ sung thêm đạn dược được tiến hành nhanh chóng .
     Bữa cơm chiều ăn vội vã , ăn để mà ăn còn ngon hay dở có lẽ chẳng ai còn cảm giác nữa .
     Đơn vị tổ chức lại đội hình , di chuyển ngay trong đêm rời đèo Phụng Hoàng ...

      Khoảng hơn 7 giờ tối , Đại Đội 22 do Đại Úy Hà , biệt danh Hà Đầu Bạc , Ông mới 24-25 nhưng tóc đã bạc trắng nên mọi người gọi Ông là Hà đầu bạc dẫn quân đi đầu mở đường rút lui trên quốc lộ 21 ...
Đại Đội của tôi theo sau , lệnh trên cho chúng tôi là trên đường rút quân phải bảo vệ pháo binh và xe thiết giáp , do đó chúng tôi phải đi trên đường , thay vì ép qua trái hay phải quốc lộ để di chuyển trong rừng cho an toàn ...
Khi Đại Đội tôi vượt qua cây cầu 24 , lúc này khoảng 8 giờ tối , cánh quân đi tiên phong của Đại Đội 22 lọt vào ổ phục kích của đối phương .
      Từ  hai bên đường lựu đạn ném vào đoàn quân đang di chuyển trong đêm , mục tiêu thì không thấy , chỉ nghe những tiếng lựu đạn nổ quanh mình , đồng đội ngã xuống ...
     Quân của Đại Úy Hà Đầu Bạc ném lựu đạn vào  những điểm nghi ngờ ven đường cố gắng mở đường tiến lên phía trước .
       Hai bên sử dụng toàn lựu  đạn để tiêu diệt nhau ,  không dùng súng vì sợ lộ mục tiêu dễ bị tấn công .
Đối phương có lợi thế hơn , vì nằm trong hố cá nhân , an toàn và dễ quan sát , còn chúng tôi thì đi trên đường , dù là trong đêm tối cũng quá lộ liễu đầy  nguy hiểm ...
Cuộc giao tranh mà cả hai bên đều không thấy mặt nhau , kéo dài đến gần 2 giờ sáng , chúng tôi di chuyển không được là bao nhiêu , hao hụt quân số ...
Thiếu Tá Hạnh , Tiểu Đoàn Trưởng cho rút quân ép về cánh phải của Quốc Lộ 21 nằm phòng thủ  chờ trời sáng ...
Vì trong đêm tối , không kiểm soát được địa thế , không biết địa hình như thế nào , nên không tổ chức phòng thủ được , tất cả bắt tay nhau tạo thành một vòng tròn và ngủ qua đêm ...

    CHƯA BAO GIỜ TÔI THẤY KIỂU ĐÓNG QUÂN PHÒNG THỦ NHƯ VẬY . QUÁ NGUY HIỂM NẾU BỊ TẤN CÔNG . NHƯNG ĐÂY KHÔNG CÒN PHƯƠNG ÁN NÀO KHÁC ...





                                GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''

    



      


Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 133 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

LỮ ĐOÀN 3 NHẢY DÙ :
   GỒM CÁC TIỂU ĐOÀN 2 - 5 VÀ 6 .

MẶT TRẬN KHÁNH DƯƠNG :
BUÔN MA THUỘC , QUỐC LỘ 21 .
                                                      ( Bai 1)


     Đêm thứ 2 của chuyến hải hành ...


    Tiếng các anh em trên tàu xôn xao bàn tán làm tôi giật mình tỉnh dậy . Tôi không khỏi ngỡ ngàng  , vì thấp thoáng ánh đèn điện của một thành phố khi ẩn khi hiện trước mắt tôi . 

         Vì từ Đà Nẵng về tới Sài Gòn phải mất 3 ngày 4 đêm hải hành mới về tới .  Mới có hai đêm một ngày thì làm sao mà về đến Sài Gòn cho được .
    
        (( Lúc lên tàu tôi cứ nghĩ là Sư Đoàn Nhảy Dù của tôi sẽ được về Sài Gòn để nghỉ dưỡng quân , vì chúng tôi đã quá mệt mỏi , kiệt sức , cả  tinh thần lẫn thể xác ,  tiêu hao quân số khá nhiều ở mặt trận Thường Đức )) ...

          Một số anh em dân biển  Nha Trang thì họ khẳng định là tàu sẽ ghé Nha Trang . Vì với thời gian hải hành là hai đêm một ngày mà đã thấy ánh đèn điện của thành phố ngày một sáng hơn , rõ hơn , thì chỉ có Nha Trang mà thôi .


    Tôi hỏi : Mình ghé Nha Trang làm gì .

    Vài anh em trả lời : Anh không biết à , vì Nha Trang có Quốc Lộ 21 , đường lên Buôn Ma Thuộc đấy . Chắc Tiểu Đoàn mình đánh lên Buôn Ma Thuộc quá anh Giang ơi ...

    Tôi lặng người không biết nói gì nữa , chỉ biết im lặng , vì sự lo lắng của tôi đã đến ...


      Khoảng 2-3 giờ sáng thì tàu vào vịnh Nha Trang neo đậu lại giữa vịnh .

     
     Ánh đèn điện của thành phố rực rỡ lấp lánh  , hắt xuống vùng nước biển của khu quân cảng làm chúng tôi bồn chồn trong lòng , muốn nhảy ngay lên bờ , thèm được dạo một vòng quanh thành phố biển , để uống một ly coffee đen nóng và thưởng thức không khí an bình trong lành , không mùi thuốc súng , không mùi thuốc nổ TNT của bom đạn ...

     Một sự thèm khát quá tầm thường , nhưng đối với những người lính tác chiến như chúng tôi , trong lúc này làm sao mà có được ???

     Tất cả nhao nhao dòm lên bờ , nhưng đành bất lực , mặc dù con tàu của chúng tôi chỉ cách bờ chưa đến 100m ...

      Vài chiếc ca nô được thả từ trên boong của Dương Vận Hạm HQ504 xuống vịnh , chúng chạy lòng vòng xung quanh tàu mẹ , thỉnh thoảng lại ném xuống vịnh một vài trái MK3 , tiếng nổ ùng ục dưới lòng biển khiến tôi ngạc nhiên .

      
     Tôi hỏi một anh lính Hải Quân : Tại sao laị phải ném lựu đạn MK3 xuống biển vậy ?
    Anh ta trả lời : Những chiếc ca nô chạy quanh tàu giống như đi tuần và ném MK3 xuống là để đề phòng người nhái của địch lặn vào đặt chất nổ phá hoại tàu ... 
           Thì ra là như vậy .
       (( Lựu đạn MK3 là loại lựu đạn tấn công , gây sát thương bằng sức ép của thốc nổ TNT , không có miểng như M26 hay M67 )).

        Trời sáng rõ , những ngọn núi nhỏ bao quanh vịnh trông thật là đẹp , trên bờ đoàn quân xa hàng trăm chiếc đã đậu sẵn chờ đợi từ bao giờ .

   
     Những chiếc ca nô làm nhiệm vụ tuần tiểu ban đêm để bảo vệ chiếc HQ504 , bây giờ như  những con bọ hung , chiếc ủi vào đầu , chiếc ủi vào đuôi của chiếc HQ504 , đẩy con tàu di chuyển vào cầu cảng mỗi lúc mỗi gần hơn ...
       
       Vì quá nhỏ so với chiếc HQ504 , nên chúng phải cố hết sức , máy gầm lên hết công suất mới di chuyển được con tàu mẹ , vì thế khói đen thải ra đầy vịnh ...

       Cuối cùng thì chiếc HQ504  cũng cặp được bờ , miệng nó mở ra như một cái hang động và chúng tôi lũ lượt lên bờ .


      Trên cầu cảng , xung quanh được bảo vệ bằng một lớp hàng rào lưới B40 khá cao , nội bất xuất ngoại bất nhập ,  tại đây , chúng tôi được trang bị thêm một số đạn dược và lương khô gạo sấy thịt hộp ...


     Bên ngoài lớp hàng rào lưới B40 , dân chúng tụ tập hai bên đường dòm ngó bàn tán , có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối  cùng trong đời , những người dân Thành Phố Nha Trang được chứng kiến cận cảnh những anh Lính Nhảy  Dù chuẩn bị lâm trận .


    Một số em bé tò mò đu bám bên hàng rào lưới B40 thích thú chỉ trỏ những loại súng đạn mà chúng tôi đang mang trên người ...


      Việc tái trang bị đã hoàn tất . Tất cả chúng tôi lên xe như đã chỉ định . Đoàn xe lăn bánh rời quân cảng . 


      
      Xe chạy chầm chậm qua những con đường của thành phố , người dân hai bên đường dơ tay lên cao reo hò cổ vũ NHẢY DÙ - NHẢY DÙ , thỉnh thoảng những ổ bánh mì , những đòn bánh tét cuả ai đó ở hai bên đường được quăng vào xe cho chúng tôi ...

     Không khí tràn đầy tình cảm của Quân và Dân như một phần thưởng khích lệ cho chúng tôi , để  chúng tôi hăng hái  lên đường làm nhiệm vụ .

        
      Họ cũng đâu có ngờ rằng : NHỮNG Ổ BÁNH MÌ , NHỮNG ĐÒN BÁNH TÉT TÌNH NGHĨA ẤY LÀ NHỮNG MÓN QUÀ CUỐI CÙNG CỦA NGƯỜI DÂN THÀNH PHỐ BIỂN NHA TRANG DÀNH CHO LÍNH DÙ .

      Đoàn quân xa đưa chúng tôi ra ngã 3 Ninh  Hòa rẽ vào  Quốc Lộ 21 , qua đèo Rù Rì tiến vào khu vực của Trung Tâm Huấn Luyện Dục Mỹ .

     Quân Trường chuyên đào tạo những anh lính Biệt Động Quân , với chiến thuật đánh '' xình lầy ''...

     Đến suối nước nóng thì chúng tôi xuống xe .


          Hôm nay ngày 23 tháng 3 năm 1975 ...

     Kế toán trưởng của đơn vị , cùng theo ra đến đây để phát lương cho chúng tôi , lãnh lương trễ 2 ngày so với những tháng trước .
       Như thường lệ , anh em chỉ giữ lại một ít để tiêu dùng khi có dịp , còn lại ai có vợ con thì gởi kế toán trưởng mang về cho vợ con . 
        Còn độc thân thì gởi kế toán trưởng giữ dùm , khi nào đi phép hay có dịp ở hậu cứ  thì có tiền mà tiêu dùng ...

      Bạn tôi , Trung Sĩ Nhất Thắng quê Nha Trang lên thay tôi làm Thường Vụ Đại Đội ở Thường Đức  khi tôi vi phạm kỷ luật trễ phép một tháng .


     Nay đơn vị dừng quân ở Nha Trang , quê hương mình , Thắng không cầm lòng được , lãnh lương xong bỏ đơn vị về thăm gia đình .

           
            Khi đơn vị di chuyển vào vùng hành quân , Thắng không về kịp , cấp trên lại  lệnh cho tôi lên làm Thường Vụ Đại Đội 23 thay cho Thắng ...

      Tôi nghĩ , Thắng cũng buồn và tiếc như tôi khi bị mất chức Thường Vụ Đại Đội , bởi cả hai chúng tôi đều là những người đem mồ hôi xương máu của mình mấy năm trời mới có được ...


        NHƯNG , KHÔNG CÓ GÌ BẰNG NHỮNG HẠNH PHÚC BÊN NGƯỜI THÂN , BÊN GIA ĐÌNH . BẤT CHẤP MẤT MÁT , CHÚNG TÔI ĐÁNH ĐỔI TẤT CẢ CHỈ ĐỂ CÓ NHỮNG GIÂY PHÚT HẠNH PHÚC NGẮN NGỦI ẤY .






                               GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''


     




Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 132 ''

 CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

MẶT TRẬN THƯỜNG ĐỨC : CAO ĐIỂM 1062 .

SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ 
RÚT KHỎI VÙNG 1 CHIẾN THUẬT  . 
BỎ MẶT TRẬN THƯỜNG ĐỨC .
                                                         (Bài 8)



      ... Những ngày tháng 3 năm 1975 . Ở Đại Lộc , Đức Dục , Điện Bàn  , những quận xung quanh Thường Đức .

        Nhìn từ xa , cao điểm 1062 như một đám mây màu đỏ , nổi bật trên bầu trời cao như được dâng lên bởi những đỉnh cao  màu xanh của núi rừng Trường Sơn hùng vỹ ...

       Tôi không hình dung và đếm được , đã có bao nhiêu bom đạn của cả hai bên , ném xuống cao điểm trên để cho ra đời tác phẩm độc đáo hiếm hoi này .


        Hai bên không còn sử dụng nhiều  quân để đánh chiếm mục tiêu này nữa , mà thay vào đó là đạn pháo  130ly và bom của A 37 ...


     Cứ mỗi lần pháo 130ly ào ào dập xuống mục tiêu , thì Lính Nhảy Dù rút lui và đối phương tràn lên chiếm mục tiêu .

    Hôm sau A 37 bay vào , đảo lượn vài vòng rồi trút  bom xuống ... đối phương rút đi , trả lại 1062 cho Nhảy Dù ...

      Cứ như thế , ngày này qua ngày khác .

      Tôi không hiểu nổi đây là '' chiến thuật '' gì nữa . Hay đây là một sự thỏa hiệp ngầm giữa  cấp chỉ huy của hai bên ? Mà chúng tôi là cấp quá nhỏ không có quyền hiểu biết ...


      Nhưng nếu bảo chúng tôi đánh chiếm dành lại luôn 1062 , thì  tôi e rằng cũng không còn đủ khả năng . Bởi với tình hình yểm trợ nhỏ giọt như thế này và quân dự bị cũng không còn là bao ...


       Sở dĩ tôi gọi là '' yểm trợ nhỏ giọt '' là vì trước đây , nếu đánh lớn như thế này , thì B52 sẽ ném bom hủy diệt các phương tiện yểm trợ hạng nặng như pháo 130ly , các đơn vị đóng quân của đối phương từ xa , không để cho đối phương có điều kiện gom quân tổ chức đánh chiếm lại .


       Chưa hết , đấy chỉ là yểm trợ vòng ngoài .

 Những mục tiêu gần 1062 hơn ,  sẽ có F4 từ Đệ Thất Hạm Đội , ngoài khơi Thái Bình Dương bay vào ném bom , pháo tầm xa 175ly cũng được huy động để phản pháo lại 130ly ...

     Còn tại 1062 , A 37 ném bom thẳng xuống mục tiêu , trực thăng võ trang Cobra hay Ganship bay trên đầu chúng tôi , bắn xuống những loạt Rocket 66ly hay M79 để phá công sự phòng thủ của đối phương , chúng tôi tiến tới đâu đánh dấu vị trí của mình bằng những trái khói màu xanh , vàng , tím để trực thăng khỏi bắn lầm , đôi khi bắn sát quá sợ nguy hiểm , chúng tôi phải rút lại bớt cho an toàn ...


        Những mục tiêu nào khó tiêu diệt do địa thế phức tạp , lựu đạn không phá sập được công sự , chúng tôi lui ra xa và chỉ điểm cho trực thăng vũ trang bằng những trái khói màu đỏ ... 

     Chỉ vài phút sau , mục tiêu sẽ bị xóa sổ ...

     Trước khi ngưng bắn thì như vậy . 

    
          Nhưng nay thì khác , trận đánh ác liệt , với chiến trường rộng lớn là thế , mà chỉ có vài chiếc A 37 bay đến ném cho dăm tấn bom xuống mục tiêu rồi bay mất . 
    
      Không Cobra , chẳng Gunship , chẳng pháo tầm xa 175ly . Thậm chí hỏa lực yểm trợ cơ hữu , luôn theo chúng tôi trên khắp chiến trường mà Nhảy Dù chúng tôi luôn tự hào ,  bắn nhanh , bắn nhiều , bắn chính xác là pháo 105ly của Nhảy Dù . 

      Bây giờ , khi phát hiện  mục tiêu xin bắn 50 trái , đồng đội tôi ì ạch mãi mới bắn cho được phân nửa cấp số đạn theo yêu  cầu và nói ... hết đạn , chờ ...


      Đấy , sau ngày ngưng bắn , Lính Nhảy Dù đánh trận là như thế , chúng tôi sử dụng tất cả những hỏa lực được trang bị mang theo trên người để tấn công  tiến chiếm mục tiêu . 

        Không còn dùng hỏa lực hùng hậu như trước nữa để đè bẹp đối phương , dành lợi thế  về cho mình ...

      ... Hôm nay 21 tháng 3 năm 1975 .

     Một đơn vị Thủy Quân Lục Chiến vào thay đổi nhiệm vụ cho Trung Đội Đa Năng của tôi .
    Cả Trung Đội không ai nói với ai , nhưng tất cả cùng một tâm trạng : VUI ...

       Chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ dùng , gỡ mìn bẫy , bàn giao vị trí đóng quân cho đơn vị bạn ngay . Vì là ngày lãnh lương mà , được đổi ra vị trí đóng quân khác , chắc chắn là an toàn hơn , thoải mái hơn , có tiền lương , chắc bữa ăn cũng thịnh soạn hơn ...


      Nhưng không ... Đoàn quân xa không dừng lại ở một thôn ấp hẻo lánh nào đó như tôi mong muốn , mà chạy thẳng ra Đà Nẵng , xe đi qua vài con phố và dừng lạ ở Quân Cảng Trịnh Minh Thế (?) bên dòng sông Hàn thơ mộng ...



       Niềm vui ban đầu tan theo mây khói , không khí chiến tranh nơi đây còn ác liệt hơn cả khi đang đánh ở 1062 . 

        Toàn bộ Sư Đoàn Nhảy Dù tập trung tại đây cùng với tất cả phương tiện chiến tranh .
       
      Không khí nhộn nhịp của một cuộc chuyển quân mà tôi chưa từng được chứng kiến : Một rừng quân Nhảy Dù hội tụ lại ở bến cảng này , xe cứu thương , xe ủi đất , xe kéo pháo 105ly , các loại anten cần gắn trên xe Jeep lắc lư chao đảo ...



       Tất cả gầm rú , xếp hàng lần lượt như những con kiến càng , đang bò chui vào bụng  những chiếc Dương Vận Hạm : HQ504 , HQ505 , HQ881 đang há miệng chờ sẵn ...


       Toàn bộ Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù của tôi , cùng các phương tiện chiến tranh , nằm gọn trên chiếc Dương Vận Hạm HQ504 ...


       Tầu rời bến khoảng 5-6 giờ chiều , không khí mát lạnh của cửa biển Tiên Sa , trời nhá nhem tối , tất cả gần như im lặng khác thường .

    
      Chẳng ai nói với ai và cũng không quan tâm đến lương bổng gì nữa . Vì Kế Toán Trưởng , người phát lương cho chúng tôi cùng đi theo trên chuyến tấu này . 

        Cơm sấy , thịt hộp lót bụng qua đêm ... Không biết con tàu này sẽ đưa chúng tôi đi về đâu . Mệt mỏi tôi ngủ đi lúc nào không hay .


           TRONG LÒNG THẦM NGHĨ : MONG SAO ĐỪNG ĐƯA ĐƠN VỊ CHÚNG TÔI VỀ BUÔN MA THUỘC . VÌ LÚC NÀY BUÔN MA THUỘC ĐÃ MẤT .





                                GIANG.HOA KHÔNG GIAN '' yellow ''.


Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐẺ CHẾT '' 131 ''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

MẶT TRẬN THƯỜNG ĐỨC 1062 .
TIỂU ĐOÀN 2 NHẢY DÙ VÀO CUỘC .

ĐÁNH CHIẾM CAO ĐIỂM 1062m .
(( CHIẾN THUẬT XA LUÂN CHIẾN )) 
CỦA CHUẨN TƯỚNG LÊ QUANG LƯỠNG 
TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ .
                                                           (Bài 7)


     ... Sau đêm đối phương đánh lên thăm dò cao điểm của Hạ Sĩ Nhất Hòa . Chiến thắng không lớn lắm , nhưng niềm vui ở đây là chúng tôi hoàn toàn bình yên , mặc dù đối phương đã bất ngờ tấn công lúc nửa đêm .

       Chuẩn Úy Ngô Văn Sơn vui mừng ra mặt , vì với Ông : Đây là chiến công và '' trận đánh '' đầu tiên của mình kể từ khi Ông vào Quân Đội " cầm quân "...


       Tình hình lúc này , bên hướng mặt trận 1062 mức độ ác liệt vẫn không giảm nhẹ chút nào , đạn pháo 130ly của đối phương , cũng như bom do máy bay A 37 của Không Quân vẫn ngày đêm thi nhau ném xuống mục tiêu .


      Cứ mỗi lần A 37 bay vào ném bom 1062 , thì y như rằng bầu trời Thường Đức đen kịt những khói do đạn cao xạ đủ loại bắn lên .

        Khói đen dầy đặc đến nỗi có khi che cả mây trời .

      Từ vị trí của tôi , cách 1062 khoảng hơn 3 km , tôi không trực tiếp chịu ảnh hưởng của bom đạn , nhưng tôi cũng cảm nhận được sự kinh hoàng của nó . Tôi thật sự lo lắng cho sinh mạng đồng đội của mình , cũng như lo sợ cho chính mình : Vì không biết một ngày nào đó , đến lượt tôi được điều động vào đánh chiếm mục tiêu này ...


         Tin tức cho biết , thương binh , xác của đồng đội ngày một chuyển về phía sau càng nhiều . Ai lui cứ lui , ai tiến lên cứ tiến lên , Lính Nhảy Dù  là vậy .

       Con đường dốc núi gập ghềnh mới hôm nào đi lại khó khăn , nay đã trở thành con đường mòn đi lại dễ dàng để vận chuyển mọi thứ '' GIẾT NGƯỜI và CỨU NGƯỜI '' lên xuống 1062 ...

    
       Qua radio , tôi được biết phái đoàn của Trường Nữ Trung Học Sao Mai (?) và Đức Cha Phạm Ngọc Chi , Giám Mục địa phận Đà Nẵng , đã phải bật khóc  khi vào thăm , tặng  quà cho anh em thương binh trong bệnh viện . 
      
       Tất cả , không ai ngờ được chỉ trong một thời gian ngắn , mà xương máu của những người Lính Nhảy Dù ở tận Sài Gòn , đã đổ ra cho mảnh đất Miền Trung khô cằn sỏi đá này nhiều đến như vậy .

      Đặc biệt , có một anh lính ( Hình như Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù ) rất trẻ , trước khi vào vùng hành quân đã được Đức Cha chúc phúc , ban phép lành ... Ấy thế mà chỉ hơn tháng sau , trên giường bệnh  giờ đây Ngài nhìn anh ta không ra nữa . Ngài đã khóc rất lâu ...


       ... Trên đỉnh 1062 , công sự , hầm hố phòng thủ , cứ hôm nay bên này chiếm lại được , lo xây dựng cho kiên cố , an toàn để bảo vệ  tính mạng mình , thì hôm sau bên kia nã pháo hay ném bom cho sập hết ...


      Bây giờ đã là tháng 3 - 1975 , sau mấy tháng quần thảo với nhau , có lẽ cả hai bên đều đã ê càng và biết thực lực của  nhau ... 

     Mức độ khốc liệt có vẻ như đã hạ nhiệt , cả hai bên như muốn ngầm chấp nhận một giải pháp nhường nhau :         
          
       Hễ bên này tấn công lên , thì bên kia chống cự chiếu lệ và rút lui ngay , bởi con người bằng da bằng thịt , không chịu nổi hỏa lực từ sức công phá  của bom , hay đạn pháo , cho nên  không kháng cự quyết liệt như trước nữa . Nay anh làm chủ 1062  , mai đến lượt tôi , không  ai làm chủ hoàn toàn mục tiêu này ....

      Nhờ vậy mà thương vong giảm đi , đây cũng có thể là biện pháp để bảo toàn lực lượng của mình trong chiến đấu lâu dài . 

        Tuy nhiên cho dù có rút lui nhanh , vẫn bị thiệt hại , vì mục tiêu ngày càng lộ rõ , sức công phá mạnh của bom của đạn pháo quá chính xác .
         Hoặc cũng có thể cả hai bên cùng cạn kiệt về quân số , không còn đủ nhân lực bổ sung quân , hầu tổ chức những cuộc phản công mạnh để dành quyền làm chủ cao điểm này ...

        Không Quân Việt Nam Cộng Hòa , lúc này đã có bom CBU , một loại bom ''nguyên tử'' nhẹ ,  không hiểu sao không được đem ra sử dụng ở chiến trường này để giải quyết chiến trường .

        Nếu nói rằng việc sử dụng bom này là vi phạm Hiệp Định Paris , thì việc đối phương đánh chiếm Chi Khu Thường Đức thì sao ?

       Hiệp định Paris có ghi rõ : Quân của ai ở đâu thì giữ nguyên vị trí như vậy , không được chuyển dịch , lấn chiếm thêm ...


       Trận chiến Thường Đức kéo dài mấy tháng trời như vậy , chiến trường rộng lớn hàng trăm cây số vuông , thiệt hại nghiêm trọng là thế .

      Nhưng không hề thấy bóng dáng của cái gọi là Ủy Ban Kiểm Soát Và Giám Sát Lệnh Ngừng Bắn tại Việt Nam đâu cả . 
       Tại sao vậy ???

       Mấy năm trời bàn cãi ở hội nghị Paris , tiêu tốn bao tiền bạc của dân để cho ra đời cái HIỆP ĐỊNH NGỪNG BẮN  này , bây giờ kết quả là như vậy sao ? 

        Bom vẫn thả , pháo vẫn bắn ầm vang khắp núi rừng , xác những người lính của cả hai bên vẫn cùng nhau ngã xuống để tranh dành một ngọn đồi nơi rừng thiêng nước độc này ...

        Khi chưa ký kết Hiệp Định Paris , họ ẩn náu ở một nơi nào đấy , không lộ liễu những đơn vị đóng quân lớn . Không có sử dụng những  loại vũ khí hạng nặng như pháo 130ly ...


        Nhưng nay thì khác , chúng tôi bị cắt giảm gần như muốn hết những hỏa lực yểm trợ cần thiết , từ pháo binh cho đến không quân . 

         Tất cả bây giờ yểm trợ cho chiến trường một cách nhỏ giọt ...

     ĐỐI PHƯƠNG THÌ MẠNH LÊN , CÒN CHÚNG TÔI THÌ YẾU ĐI . CHỈ CÒN LẠI TINH THẦN , TRÁCH NHIỆM VÀ DANH DỰ CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH NHẢY DÙ BÁCH CHIẾN BÁCH THẮNG .

    NHƯNG ... CHÚNG TÔI LÀ CON NGƯỜI  , XƯƠNG THỊT CỦA CHÚNG TÔI KHÔNG THỂ ĐỐI ĐẦU VỚI SẮT THÉP CỦA ĐẠN PHÁO 130ly ĐƯỢC.



                             GIANG.HOA KHÔNG GIAN ''yellow''



     



Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

* VIẾT CHO ĐAN THÙY MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 130 ''

CHIẾN TRANH và TÌNH YÊU .

MẶT TRẬN THƯỜNG ĐỨC 1062 :
TIỂU ĐOÀN 2 NHẢY DÙ VÀO CUỘC .

ĐÁNH CHIẾM CAO ĐIỂM 1062m :
(( CHIẾN THUẬT XA LUÂN CHIẾN )) 
CỦA CHUẨN TƯỚNG LÊ QUANG LƯỠNG .
TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN NHẢY DÙ .

'' MẤT CHỨC THƯỜNG VỤ ĐẠI ĐỘI ''
                                                     (Bài 6 ).


      ... Giữa lúc này mà được đi phép thì quả thật không còn gì hạnh phúc bằng , nhưng không phải ai cũng được đi phép như vậy đâu . Cùng đi với tôi còn có Trung Sĩ Trần Ngô quê ở Nha Trang ...

      Tôi nói " không phải ai cũng được đi phép như tôi " không có nghĩa tôi đề cao tôi , hay tôi có một ưu điểm gì đấy ...

     Thật ra là do hoàn cảnh của tôi có nhiều thuận lợi mà thôi .

       Đại Đội có 4 Sĩ Quan Trung Đội Trưởng , rất khó đi phép , vì khi Trung Đội Trưởng đi phép không thể đưa một Trung Đội Phó là Hạ Sĩ Quan cầm quân thay thế được , còn những anh em Binh Sĩ , nhất là những anh em độc thân lại càng không thể vì một  lý do rất đơ giản : Sợ đào ngũ ...


      Tôi từ giã chiến trường ra tiền trạm ở Đà Nẵng chờ phương tiện để bay về Sài Gòn . Lúc này thời tiết xấu , chờ máy bay hai ba ngày không có chuyến bay nào . 

      Tôi sốt ruột rủ Trung Sĩ Ngô mua vé xe để về Sài Gòn cho nhanh . Mỗi  thằng  lận trong người hai ba trái lựu đạn để đề phòng bất trắc , vì tôi nghe nói đi bằng đường bộ là khá nguy hiểm ...

        Khi xe đến một  trạm kiểm soát của giáp vùng 1 và vùng 2 , chúng tôi bị Quân Cảnh vùng 1 xét giấy tờ , sau khi xem giấy tờ của chúng tôi tuy đầy đủ , nhưng anh Quân Cảnh nói rằng : Giấy phép của các anh do Tiểu Đoàn Trưởng ký , vì thế các anh không ra khỏi vùng được .

       Tôi trả lời : Anh nên biết , chúng tôi  chờ máy bay để về Sài Gòn , nhưng thời tiết xấu chờ lâu , sốt ruột nên chúng tôi đi bằng xe đò . Nếu tôi đi bằng máy bay , anh có xét giấy tờ chúng tôi được không .

     Không thèm để ý lời nói của tôi , anh Quân Cảnh kêu lơ xe bỏ balo của chúng tôi xuống . Tôi không phản đối , vì đối với tôi việc Quân Cảnh giam giữ là chuyện bình thường không có gì mà phải lo .

     Trong khi chúng tôi dơ tay chờ đón lấy balo của mình từ trên mui xe do lơ xe đưa xuống , thì anh Quân Cảnh đổi ý , nói thôi và bảo chúng tôi lên xe đi . 
      Tôi và Trung Sĩ Ngô ngạc nhiên không biết tại sao , nhưng bảo đi thì chúng tôi đi . Tôi nghĩ có lẽ  khi chờ lấy balo từ lơ xe , vô tình mấy trái lựu đạn dắt trong người bị lộ ra , và mấy anh Quân Cảnh không muốn phiền phức với chúng tôi nên để chúng tôi đi ...

    Chiều cùng ngày , khi xe đến địa phận Sa Huỳnh  anh lơ xe la lên : Bà con kéo sáo cửa lên (tấm chắn nắng ở mỗi khoang cửa sổ của xe ) và đến bên tôi nói nhỏ : Hai anh xuống lòng xe ngồi , qua đây rồi lên ghế ngồi lại . Tôi hỏi : Tại sao vậy .

     Anh lơ xe trả lời : Mấy ''Ổng'' (VC)trong kia nhìn ra , thấy lính trên xe mấy ''Ổng'' bắn ...

     Tôi nghe vậy quê quá nhưng cũng đành phải xuống sàn xe ngồi cho an toàn , trong lòng cũng hơi lo lắng .


     Chúng tôi ngủ đêm ở Tuy Hòa , Trung Sĩ Ngô xuống Nha Trang , khoảng 5 giờ chiều hôm sau tôi về đến Sài Gòn an toàn ...


       4 ngày phép qua thật nhanh , tôi lừng chừng không muốn ra hành quân lại , những ngày ở bên vợ con hạnh phúc quá , sung sướng quá ra hành quân  sao đành , mỗi lần đi phép đâu phải dễ dàng ...

       
         Ở lại bên vợ con , thì chức Thường Vụ của tôi khó mà giữ được . Bởi đây là sự vô kỷ luật  , nhất là đối với tôi , người thực thi kỷ luật ở cấp Đại Đội .  Bỏ vợ con để ra hành quân thì tôi không đành .
        Cuối cùng thì tôi trễ phép đến ... một tháng .

     Khi tôi trình diện lần cuối ở hậu cứ để ra hành quân , Đại Úy Tâm chỉ huy hậu cứ đã phải nhốt tôi vào cô nét cho đến khi có chuyến bay tôi đi luôn chứ không để tôi nhởn nhơ như mấy  lần trình diện trước . 

        Bởi hễ nghe có chuyến bay tăng cường hành quân thì tôi luôn bị ... trễ chuyến bay .

      Những ngày bên vợ con , hạnh phúc làm tôi quên đi sự lo lắng về những sai phạm vô kỷ luật của mình . Nhưng giờ đây trên boong tàu , biển xanh bao la , trời cao lồng lộng , cô đơn , tĩnh lặng , tôi thật sự lo lắng . 

         Lát nữa đây , khi vào vùng hành quân , trình diện Tiểu Đoàn Trưởng , chắc chắn tôi sẽ bị ăn đòn , và điều quan trọng nữa là : liệu tôi có còn giữ được chức Thường Vụ Đại Đội hay không ...

         May quá , tôi trình diện đúng vào lúc Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Đình Ngọc đi họp . Thiếu Tá Hạnh Tiểu Đoàn Phó , Ông không đánh tôi mà cho tôi về Đại Đội luôn .

      
        Thấy tôi ra , anh em ai cũng vui mừng , Chuẩn Úy Sơn nhìn tôi lắc đầu nói : Sợ anh luôn , 4 ngày phép chơi hơn một tháng . Mấy người đi phép sau anh họ ra hết trơn rồi mà không thấy bóng anh đâu ...

     Tôi bị mất chức Thường Vụ Đại Đội 23 , bạn tôi là Trung Sĩ Nhất Thắng , quê Nha Trang lên thay tôi . Tôi về làm Trung Đội Phó Trung Đội Đa Năng lại ...


      Chiều nay , không biết lý do gì Trung Đội Đa Năng của tôi rời vị trí đóng quân gần Đại Đội ,  vượt sông Vu Gia tiến qua bên kia sông đến hơn cây số ...

      
      Lên bờ sông , dấu xích của chiến xa còn in hằn trên những cánh đồng bắp , vượt qua một đầm nước khá lớn , nước đen không ra đen , đỏ không ra đỏ , bập bềnh những thân cây chuối đang thúi rữa . Có chỗ sâu đến đầu gối , cũng có chỗ nước sâu quá ngực , hai tay dơ súng lên cao khỏi đầu cho súng không  bị ướt , còn tất cả chìm sâu trong dòng nước đỏ đen kia ...

      Tôi chợt nghĩ , nếu lúc này bị tấn công thì chết chắc , hơn nữa trong đầm nước này không biết có gì bên dưới , sao màu nước lạ ghê thế này , biết đâu chẳng có ít xác người ...


     Nghĩ vậy tôi nói Chuẩn Úy Sơn hối anh em vượt qua đầm này lẹ lên cho bớt nguy  hiểm .

   
        Lên bờ khoảng 500m , là một dẫy ba bốn ngọn đồi nhỏ không cao lắm . Tôi không nhớ là hoán đổi cho đơn vị nào , họ nói ở đây dã từng bị tấn công , ở ngọn đồi cao nhất , hãy cẩn thận ... 

     Sau khi bàn giao vị trí xong , đơn vị bạn rút đi , tôi nói Chuẩn Úy Sơn : Bây giờ mình đóng quân '' sai chiến thuật '' đi Chuẩn Úy , mình để Tiểu Đội của Hạ Sĩ Nhất Hòa đóng trên điểm cao , còn mình đóng dưới thấp , lỡ nó bị tấn công có mình yểm trợ cho nó . Mình đóng trên cao lỡ bị tấn công ai yểm trợ mình ... và Chuẩn Úy Sơn đã làm như vậy ...


    5 giờ chiều , Chuẩn Úy Sơn gọi pháo binh bắn trái khói để chấm tọa độ dự phòng . Không biết Ông chấm thế nào mà trái khói nổ sát rạt qua đầu .         Lực hút của trái đạn khói như muốn kéo tôi nằm xuống , nháy mắt khói đã tràn vào tuyến phòng thủ ... Xanh mặt , nguy hiểm quá nhưng Chuẩn Úy Sơn tự bào chữa : Khỏi điều chỉnh , nguy hiểm nhưng an toàn khi bị tấn công .

((ĐẤY , CHIẾN TRANH LÀ THẾ , NGHỊCH LÝ Ở CHỖ NGUY HIỂM NHƯNG AN TOÀN )).

      Tôi quan sát địa thế : hướng Đông là quận Đại Lộc , hướng Nam là quận Đức Dục , hướng Bắc là Đại Đội 23 và Tiểu Đoàn của tôi , hướng Tây là Thường Đức với dẫy Trường Sơn . Tất cả xung quanh điểm đóng quân là đồng  ruộng xanh tươi , khá an toàn  . 
Nếu đối phương muốn tấn công tôi chỉ có một  hướng duy nhất nguy hiểm , là từ Thường Đức chuyển quân ra mà thôi , với khoảng cách 5-7 cây số  trang bị nhẹ , di chuyển đêm chỉ 2 giờ sau là có thể tấn công chúng tôi được rồi ...
Ngay trong đêm đầu tiên , khoảng 1 giờ sáng , cao điểm của Hạ Sĩ Nhất Hòa bị tấn công , lựu đạn , đạn M79 từ cao điểm của Hòa được ném ra , bắn ra xung quanh vị trí của mình . 
     Nằm dưới ngọn đồi thấp kế bên , tôi nghe được tiếng nói thì thào , tiếng lao xao cành lá di chuyển của đối phương ... 
     
        Trái sáng được pháo 105 ly bắn lên soi sáng mục tiêu , những tấm poncho dựng lên làm lều , ướt đẫm sương đêm phản chiếu ánh sáng như những tấm gương , bởi xung quanh là rừng chồi , cây thấp không đủ ngụy trang ... 
    Tôi sợ bị lộ vị trí của mình , nói khẽ chuyền tai nhau : Tháo ngay lều xuống , trái sáng soi rõ mình nguy hiểm quá ...

     Sáng ra , Hòa cho anh em  lục soát quanh vị trí của mình , cả chỗ của tôi cũng vậy . Tất cả bình yên 4-5 xác địch bỏ lại tại chỗ cùng với vũ khí đạn dược , dưới chân của 2 ngọn đồi giữa Hòa và tôi đầy những vết máu , cành cây bị giẫm đạp gẫy tan tác , 1 khẩu B41 mới tinh đã nạp đạn nhưng chưa bắn . 
     Tôi cầm lên nhắm 1 bụi tre trước mặt gần đó bắn đi : Ụp...oành...
Mấy thằng em nhìn những xác người , đeo lủng lẳng đôi dép râu ở dây thắt lưng hỏi tôi : Anh Giang , sao họ không đi dép vào mà đeo hết vào thắt lưng là sao . 
     Tôi trả lời tỉnh queo y như thật : Dép râu đi đêm trong sương bị ướt , trơn trượt lại phát ra tiếng kêu ọp ẹp , khi leo lên đồi , nhất là đồi tranh , dễ bị trượt chân , bị lộ . Vì thế khi gần đến mục tiêu họ không đi dép mà tháo ra đeo bên người ...

    Những ngày sau qua đi bình yên , có lẽ đây chỉ là đánh thăm dò , quấy rối ...

    Bây giờ tôi mới cảm thấy hối hận cho sự vô kỷ luật của tôi , đáng lẽ tôi đâu phải sống trong lo âu  như thế này nữa .
(( 8 NĂM , MỒ HÔI VÀ MÁU CỦA TÔI ĐỔ RA Ở KHẮP CHIẾN TRƯỜNG MỚI CÓ ĐƯỢC CHỨC THƯỜNG VỤ NÀY . THẾ MÀ CHỈ 1 THÁNG HẠNH PHÚC BÊN VỢ CON , TÔI ĐÃ BỊ MẤT ĐI . MỘT SỰ TRẢ GIÁ QUÁ ĐẮT .
NHƯNG KỶ LUẬT LÀ SỨC MẠNH CỦA QUÂN ĐỘI MÀ . TÔI BIẾT NHƯNG ĐÃ CỐ TÌNH VI PHẠM .  TRÁCH AI ??? ))





                                 GIANG.HOA KHÔNG GIAN "yellow"