HÀNH QUÂN TRỰC THĂNG VẬN ...

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

* VIẾT CHO ĐAN THUỲ MỘT THỜI ĐỂ YÊU & MỘT THỜI ĐỂ CHẾT '' 28''


             CHIẾN TRANH  VÀ TÌNH YÊU .


              VỀ ĐƠN VỊ .

(Bài này được viết lại bởi bài đầu vô ý dã bị xoá đi )


       Em yêu ,cuối  cùng thì khoá học cũng kết thúc tốt dẹp , hôm nay tất cả khoá sinh tập trung tại sân cờ Trung Tâm Huấn Luyện Quốc Gia Vạn Kiếp để dự lễ mãn khoá học này.

     Cầm tấm bằng trong tay cùng với tờ ''sự vụ lệnh '' anh lên xe dể về trình diện dơn  vị , bao nhiêu ý nghĩ cùng với những dự tính dang miên man nhảy múa trong đầu anh , anh sẽ làm gì với 4 ngày phép mà đơn vị sẽ thưởng cho anh sau khi học xong khoá học này .......
     Tiếng của anh lơ xe la lên làm anh giật mình cắt mất những dòng suy ngĩ dó ;
         -Anh ơi ,tới cổng tiểu đoàn 2 dù rồi nè .
Anh trả tiền xe và đi như chạy về phía cỗng tiểu doàn , vào dến bên trong cổng , anh như bước di không muốn nổi , bởi trước mặt anh , tại sân cờ tiểu đoàn , balo súng đạn của cả đơn vị dang xếp ngay hàng thẳng lối trong tư thế sẵn sàng lên dường tham gia chiến đấu cho một mặt trận nào đó , anh kêu lên khe khẽ ;
 Trời ơi ! xui xẻo  sao tôi lại về đúng lúc như vậy nè trời , tình hình như vầy thì làm sao mà tôi được đi phép đây .Bao nhiêu dự tính , bao nhiêu kế hoạch cho 4 ngày phép tan theo mây khói .
   
  Nghĩ thì như vậy , nhưng anh  vẫn phải bước vào văn phòng để trình diện đại đội trưởng của anh , dĩ nhiên anh không dược nghe gì về vấn dề nghỉ phép của anh cả .
    Em yêu ,  nhanh chóng dược trang bị dầy dủ ,  những  phương tiện giet người  quen thuộc của một người lính tác chiến , súng đạn , lựu dạn , khói mầu khoi  cay v.v...tất  cả đều  nặng nề khô cứng lạnh buốt của sắt thép .Anh về lại tiểu đội 1 trung đội 1 tổ khinh binh quen thuộc của anh , đâu dó một vài gương mặt quen thuộc không còn gặp nữa , có lẽ họ dã ra di sau 4 tháng anh xa cách , không sống chung với họ .Chiếc địa bàn thân quen mà anh vẫn sủ dụng deo lủng lẳng ở cổ trong mỗi lúc quân hành ,  bây giờ  lại về cố chủ .
     
   Một ngày , rồi 2 ngày , ba ngày đơn vị cứ trong tình trạng ứng chiến qua di .Bây giờ là thời điểm gần tết  của năm 1971 .Đâu đó râm ran bàn tán là sẽ có một cuộc tấn công thẳng ra miền Bắc , bởi ông Kỳ tuyên bố muốn chiến thắng chỉ có một cách duy nhất là , đánh thẳng vào Hà Nội , và ông sẽ sử dụng Sư Doàn Nhảy Dù  là nỗ lực chính dễ làm việc đó .Lính Nhảy Dù sẽ là những người lính đầu tiên dặt chân vào thủ dô Hà Nội ,tròi ơi ,anh nghe dồn doán mà hãi hùng quá em ạ . Và anh nghĩ cũng có thể lắm , bởi chưa bao giờ mà anh thay  quân số tham dự hành quân đông dủ và dược trang bị nhiều  như lần này...... 
      Anh thầm cầu xin cho điều đó đừng xẩy ra , bởi Sài gòn còn chưa ổn định nổi thì làm sao dám đánh ra miền băc .
     Hôm nay , dơn vị tổ chức cho anh em ăn tết , ăn uống và thưởng thức văn nghệ ,  có một số ca sĩ dược mời dến để trình diễn giúp vui cho anh em trước khi lên dường hành quân .
   
  Giọng ca sĩ Duy Khánh vang lên từ sân khấu lan ra suốt chiều rộng của sân cờ tiểu đoàn;
        Giờ này anh ở đâu....không quân vỗ cánh đại bàng .
        Giờ này anh ở đâu.....Dục Mỹ hay Lam Sơn .
        Giờ này anh ở đâu.....trại Hoàng Hoa , tung gió cánh hoa dù 
        Anh ở đâu ớ......ơ .......ờ........anh ở đâu ,........
      

  GIANG HOA KHÔNG GIAN ,''yellow ''  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét