CHIẾN TRANH & TÌNH YÊU .
(45 ngày đêm trên đất HẠ LÀO / Lam Sơn 719 )
Sau những ngày đơn vị ứng chiến , hôm nay mùng 4 tết năm 1971 . Đoàn quân xa 25 chiếc GMC rầm rộ tiến vào hậu cứ tiểu đoàn , tiếng còi tập họp ré lên từng hồi rộn rã , lớp lớp người từ các sam túa ra sân cờ ba lô súng đạn của ai đứng vào vị trí đó . Sau khi hàng ngũ chỉnh tề , không khí làm việc căng thẳng , quân số cùng các trang bị tham chiến đã dược báo cáo lên cấp cao nhất của tiểu đoàn .
Lệnh hành quân bây giờ được công bố , mục tiêu vẫn giữ bí mật , dại khái chỉ cho biết đây là cuộc hành lớn , trong trường hợp bị thương nhẹ , sẽ điều trị tại Việt Nam , bị thương vừa sẽ dược đưa ra ham đội 7 của Mỹ diều trị và bị thương nặng sẽ diều trị tại Haiwayi (hai oai) . Thế thôi , ngoài ra không được biết thêm một chi tiết nào nữa .
Nghe lệnh hành quân xong , tôi thầm mong cho bị thương từ vừa cho đền nặng dể được ra hạm dội 7 hay Hai oai xem nó như thế nào . Lệnh di chuyển bắt đầu , mỗi đại đội 5 xe gmc , mỗi xe chở 1 trung đội trên 30 người nhắm sân bay Tân Sơn Nhất thẳng tiến , đoàn xe chầm chậm đi ra sân bay , gió đêm phi trường lành lạnh lùa qua cổ áo trận , ánh đèn điện hắt ra từ những hang ga không đủ soi sáng mặt phi đạo . Tôi lo lắng tự hỏi ; Đi tới đâu mà vào đêm hôm như vậy , lại di bằng c130 nữa Bình thường , nếu di gần thì đi ban ngày chứ việc gì phải đi đêm hôm thế này , hỏi để mà hỏi , chứ có ai nói cho mình biết đâu .
Chiếc c130 gầm rú lao vào khoảng không cất cánh bay lên bầu trời tối den như mực , trong lòng máy bay , 120 người lính nhảy dù tất cả căng thẳng , không nói gì với nhau , một số mệt mỏi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn .............
Sau khoảng 2 giờ bay , máy bay đáp xuống một sân bay tối như đêm 30 , chúng tôi rời máy bay để lên xe tiếp tục cuộc hành trình , cảm giác đầu tiên của tôi là run lên vì gió lạnh ,cái lạnh mà bao cuộc hành quân tôi chưa bao giờ gặp , tôi hoàn toàn không biết dây là đâu, mờ mờ xa thấp thoáng những ngọn núi ẩn hiện trong màn đêm dày đặc. Tôi hỏi thăm anh em lái xe thì dược biết là xe đang di chuyển ra hướng Đông Hà , Quảng Trị .Giáp với cầu Hiền Lương , điều này làm tôi càng lo thêm rằng cuộc hành quân ra Bắc là có thật .
Đoàn xe dừng lại , tất cả xuống xe và đóng quân ven đường chờ lệnh .Cái rét có vẻ như càng ngày càng rét đậm hơn Trời sáng dần ................................................( còn tiếp ).
GIANG HOA KHÔNG GIAN .''yellow''
(45 ngày đêm trên đất HẠ LÀO / Lam Sơn 719 )
Sau những ngày đơn vị ứng chiến , hôm nay mùng 4 tết năm 1971 . Đoàn quân xa 25 chiếc GMC rầm rộ tiến vào hậu cứ tiểu đoàn , tiếng còi tập họp ré lên từng hồi rộn rã , lớp lớp người từ các sam túa ra sân cờ ba lô súng đạn của ai đứng vào vị trí đó . Sau khi hàng ngũ chỉnh tề , không khí làm việc căng thẳng , quân số cùng các trang bị tham chiến đã dược báo cáo lên cấp cao nhất của tiểu đoàn .
Lệnh hành quân bây giờ được công bố , mục tiêu vẫn giữ bí mật , dại khái chỉ cho biết đây là cuộc hành lớn , trong trường hợp bị thương nhẹ , sẽ điều trị tại Việt Nam , bị thương vừa sẽ dược đưa ra ham đội 7 của Mỹ diều trị và bị thương nặng sẽ diều trị tại Haiwayi (hai oai) . Thế thôi , ngoài ra không được biết thêm một chi tiết nào nữa .
Nghe lệnh hành quân xong , tôi thầm mong cho bị thương từ vừa cho đền nặng dể được ra hạm dội 7 hay Hai oai xem nó như thế nào . Lệnh di chuyển bắt đầu , mỗi đại đội 5 xe gmc , mỗi xe chở 1 trung đội trên 30 người nhắm sân bay Tân Sơn Nhất thẳng tiến , đoàn xe chầm chậm đi ra sân bay , gió đêm phi trường lành lạnh lùa qua cổ áo trận , ánh đèn điện hắt ra từ những hang ga không đủ soi sáng mặt phi đạo . Tôi lo lắng tự hỏi ; Đi tới đâu mà vào đêm hôm như vậy , lại di bằng c130 nữa Bình thường , nếu di gần thì đi ban ngày chứ việc gì phải đi đêm hôm thế này , hỏi để mà hỏi , chứ có ai nói cho mình biết đâu .
Chiếc c130 gầm rú lao vào khoảng không cất cánh bay lên bầu trời tối den như mực , trong lòng máy bay , 120 người lính nhảy dù tất cả căng thẳng , không nói gì với nhau , một số mệt mỏi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn .............
Sau khoảng 2 giờ bay , máy bay đáp xuống một sân bay tối như đêm 30 , chúng tôi rời máy bay để lên xe tiếp tục cuộc hành trình , cảm giác đầu tiên của tôi là run lên vì gió lạnh ,cái lạnh mà bao cuộc hành quân tôi chưa bao giờ gặp , tôi hoàn toàn không biết dây là đâu, mờ mờ xa thấp thoáng những ngọn núi ẩn hiện trong màn đêm dày đặc. Tôi hỏi thăm anh em lái xe thì dược biết là xe đang di chuyển ra hướng Đông Hà , Quảng Trị .Giáp với cầu Hiền Lương , điều này làm tôi càng lo thêm rằng cuộc hành quân ra Bắc là có thật .
Đoàn xe dừng lại , tất cả xuống xe và đóng quân ven đường chờ lệnh .Cái rét có vẻ như càng ngày càng rét đậm hơn Trời sáng dần ................................................( còn tiếp ).
GIANG HOA KHÔNG GIAN .''yellow''
hihihi chộp tem vàng trước đã
Trả lờiXóaEm ơi , cho anh dịa chỉ đi dể anh gởi tem vàng cho em nhè .
Trả lờiXóaHappy new year .